Chương 6 - Nhiệm vụ đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đêm mùa hè vốn trong vắt cùng những vì sao lung linh huyền ảo nay đã bị tầng tầng lớp lớp cây cổ thụ với tán lá sải rộng che phủ. Ngay cả ánh trăng sáng vằng vặc cũng không thể nào xuyên thủng bóng tối dày đặc tại rừng Đinh Dạ.

Hoàng Nhân Tuấn ngồi xổm trên một cành thông xum xuê, mắt nhìn chằm chằm thư sinh áo vải đang nằm co ro phía dưới. Đống lửa được nhóm bằng cành cây và lá khô bên cạnh vẫn cháy hừng hực, thậm chí người thị vệ mặc quân phục Đại lý tự còn nhường cho thư sinh chỗ nằm ấm áp hơn, bản thân mình thì ngồi tựa lưng vào thân cây để chợp mắt, nhưng có lẽ thư sinh không chịu được cái lạnh thấu xương giữa chốn rừng thiêng nước độc như thế này, mơ màng lăn đến sát ngọn lửa. Người thị vệ còn lại vội vàng đẩy thư sinh nọ ra xa nguồn nhiệt, rồi lại hướng mắt về phía màn đêm đen, tiếp tục canh gác.

Nhiệm vụ đầu tiên của ám vệ Hoàng tại Thất chính là âm thầm bảo vệ thư sinh này về đến Đại lý tự an toàn.

Ngoài sáng đã có hai thị vệ của Đại lý tự đi cùng, trong tối lại có thêm ám vệ (tập sự) của Thất phủ thời thời khắc khắc dõi theo không rời, thư sinh này là ai mà lại có mặt mũi lớn đến thế?

Chuyện này thật ra liên quan đến một vụ án thảm sát gây chấn động toàn khu vực Nam Trung bộ nước Đồ Nam vào khoảng bảy ngày trước. Chỉ trong một đêm, toàn bộ phủ Thái thú vùng An Lương tắm trong máu tanh, từ Thái thú Phan Bính cùng gia quyến cho đến người hầu kẻ hạ đều không thoát khỏi cơn khát máu của hung thủ. Duy chỉ có thư sinh Văn Thái Nhất - thầy đồ chuyên dạy bảo và đốc thúc các nhi tử của Phan Bính dùi mài kinh sử từ nhỏ đến lớn, bình thường vẫn ăn ở ngủ nghỉ ngay tại trạch viện bên cạnh ba vị công tử - thoát nạn, bởi vì ngày phủ Thái thú gặp hạn cũng là lúc y trở về nhà thăm phụ mẫu.

Giết hại mệnh quan triều đình là một tội lớn đã đành, vậy mà hung thủ còn nhẫn tâm tàn sát hơn trăm mạng người vô tội, khiến vụ án này không còn nằm trong quyền hạn của Tri phủ hay thậm chí là Tổng đốc phủ An Lương nữa, mà đích thân Đại lý tự ở kinh thành toàn quyền xử lý. Đại lý tự khanh làm việc nhanh gọn, lập tức cho người ra roi thúc ngựa ngày đêm đến An Lương, một mặt thu thập chứng cứ, một mặt mang Văn Thái Nhất - người sống sót duy nhất có liên quan đến vụ án - về kinh để điều tra thêm. Tuy nhiên về phía Hoàng thượng, Người cho rằng đây không phải đơn thuần là một vụ án giết người cướp của hay vì thù oán cá nhân thông thường, mà lý do ẩn giấu phía sau có thể liên quan mật thiết đến các phe phái ngầm trong triều. Vì vậy, ông truyền lệnh cho Thất phủ cử hai ám vệ âm thầm theo dõi và bảo hộ Văn Thái Nhất, chính là Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đông Hách đang ngồi vắt vẻo trên cành thông hiện tại.

Quy tắc đầu tiên của việc "âm thầm theo dõi" là gì? Chính là "âm thầm" - không được gây ra bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất, ngay cả hơi thở cũng phải điều tiết thật khéo léo. Vậy mà tên Lý Đông Hách đang ngồi cạnh cậu lại lôi từ trong lòng ra cả một túi toàn là cà chua bi, điềm nhiên bỏ vào miệng nhai nhai, mắt vẫn dán vào Văn Thái Nhất bên dưới, như thể y chỉ đang xem một vở kịch tại rạp hát. Hoàng Nhân Tuấn bội phục nhìn sang, y liền chìa túi cà chua bi ra, dùng thủ ngữ hào phóng bảo cậu cứ ăn thoải mái. Cậu trợn tròn hai mắt, cũng dùng thủ ngữ đáp lại.

"Này, ngươi ăn như vậy không sợ làm hai ta bại lộ hả?"

Lý Đông Hách nuốt trọn thêm trái cà chua nữa, xua tay tỏ ý không sao.

"Công phu ăn không tiếng động này ta đã luyện bao nhiêu năm nay rồi, yên tâm đi."

Mặc dù nghe không đáng tin lắm, nhưng đúng là từ lúc y bắt đầu cầm túi cà chua bi trên tay cho đến giờ, không gian xung quanh bọn họ vẫn chỉ có tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió luồn qua tán cây tạo nên thứ âm thanh kì lạ, tiếng lách tách của ngọn lửa cạnh thư sinh họ Văn và cả tiếng ngáy to như bò mộng của người thị vệ Đại lý tự, tuyệt nhiên không hề phát sinh thêm bất cứ động tĩnh nào khác. Hoàng Nhân Tuấn tạm buông xuống nỗi lo thấp thỏm về chuyện ăn ăn uống uống của Lý Đông Hách, tiếp tục dõi mắt về phía màn đêm dày đặc.

Khu rừng này có tên là "Đinh Dạ" không phải không có lý do. "Đinh Dạ" là cách nói khác của canh tư, tức giờ Sửu, là lúc đêm tối bao phủ khắp thế gian, tương đồng với quang cảnh âm u của khu rừng này ngay cả vào ban ngày. Rừng Đinh Dạ vốn đã nằm ở hướng khuất ánh sáng, cổ thụ mọc um tùm, cây cao lại có cây cao hơn, tán lá vừa dày vừa rộng, vừa khéo cản đi những tia nắng yếu ớt có thể chạm đến nơi đây. Tình trạng thiếu ánh sáng kéo dài khiến cây cối tại Đinh Dạ dần mất đi màu xanh tươi mơn mởn vốn có, không khí xung quanh ẩm thấp ngột ngạt, động vật cũng không còn bao nhiêu loài có thể trú ngụ, chẳng khác gì một khu rừng chết. Nếu có thể lựa chọn, người dân bản địa hay các đội thương nhân thường phải chở hàng qua đây đều không dại gì mà tiến vào Đinh Dạ. Họ thà chọn con đường vòng qua núi, tuy xa xôi và gập ghềnh hơn một chút, nhưng vẫn khiến họ vững dạ hơn việc băng qua khu rừng u ám kia.

Có điều, rừng Đinh Dạ chính là con đường ngắn nhất dẫn đến kinh thành, đặc biệt là đối với những người đi từ phía Tây. Sau khi ra khỏi khu rừng, chỉ cần đi khoảng chừng ba trăm trượng nữa là đã có thể đến cổng thành, rút ngắn hành trình xuống chỉ còn một phần mười so với con đường vòng qua núi. Chính vì thế, bình thường không hề thiếu những kẻ to gan lớn mật cứ thế phăng phăng xông vào rừng Đinh Dạ, chủ yếu là người giang hồ võ công cái thế không sợ trời không sợ đất hay những kẻ phải gấp rút lên đường, tỷ như hai vị thị vệ Đại lý tự cùng Văn Nhất Thái, tỷ như Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đông Hách.

Ước chừng đến giờ Dần, mặc cho bóng tối vẫn đặc quánh xung quanh bọn họ, Hoàng Nhân Tuấn vẫn cảm nhận được độ ẩm trong không khí đã thay đổi. Điều này có nghĩa là trời sắp sáng, cũng đã đến lúc đổi ca trực với Lý Đông Hách - người đã thức suốt mấy canh giờ để trực đêm. Dù trông y chẳng có vẻ gì là mệt mỏi khi vẫn nghịch ngợm nháy mắt với Hoàng Nhân Tuấn một cái khi thấy cậu đã tỉnh, Lý Đông Hách lại ngay lập tức thở đều đều khi vừa dựa lưng vào thân cây, tranh thủ chợp mắt trước khi Văn Nhất Thái và hai vị thị vệ bên dưới ngủ dậy.

Đống lửa được thị vệ Đại lý tự nhóm lên tối qua đã lụi tàn từ lúc nào, tuy nhiên có lẽ họ đã quá mệt mỏi sau khi băng rừng vượt suối cả ngày hôm qua, cả ba vẫn cuộn người say giấc mà không mảy may để ý. Đối với cả Hoàng Nhân Tuấn lẫn Lý Đông Hách, thiếu đi chút nhiệt cỏn con đó không đủ để cả hai cảm thấy lạnh lẽo hay phải co chặt cả thân người dưới tầng tầng lớp lớp chăn mền như thư sinh họ Văn, thế nhưng lửa tắt đồng nghĩa với chuyện mất luôn nguồn ánh sáng duy nhất trong bóng tối đen đặc tại rừng Đinh Dạ. Hoàng Nhân Tuấn tự điểm vào các huyệt vị quan trọng gần mắt, vận nội lực lên cả tai, cho đến khi chắc chắn rằng hai nguồn khí tức không quá lớn của các thị vệ Đại lý tự cùng hơi thở nhè nhẹ của Văn Nhất Thái vẫn còn ở bên dưới, cậu mới yên lòng đôi chút, tuy rằng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.

Dù chỉ ngủ trong vòng hai canh giờ, thế nhưng hiện tại Hoàng Nhân Tuấn vẫn vô cùng tỉnh táo, bởi thường ngày ở Thất phủ, cũng vào lúc mặt trời chưa lên như thế này, cậu đã có mặt tại sân tập, lắp tên vào cung rồi bắn, cứ như vậy lặp đi lặp lại cho đến khi nào dùng hết hơn trăm mũi tên dưới cặp mắt soi mói như cú vọ của La Tại Dân. Nhắc đến tên này, Hoàng Nhân Tuấn mới nhớ đến chuyện hắn và Lý Minh Hưởng đã xuất phát trước cậu cùng Lý Đông Hách ba ngày, nghe nói là nhiệm vụ thuộc loại "đánh rắn động cỏ" nhẹ nhàng, tuy không quá vất vả hay nguy hiểm nhưng lại cần độ nhạy bén và đầu óc phân tích tình huống nhanh nhạy - ưu điểm không thể phủ nhận của La ám vệ và Lý đội trưởng. Cậu còn nghe Lý Đông Hách kể rằng, những nhiệm vụ kiểu này ít nhiều đều liên quan đến quốc gia đại sự, ngay cả Thái tử Điện hạ cũng không biết quá nhiều. Thông thường chỉ có hai người La Tại Dân và Lý Minh Hưởng được Hoàng thượng chỉ đích danh chấp mệnh; hoặc giả như yêu cầu và quy mô nhiệm vụ quá lớn, cần thêm nhân thủ, cũng chỉ có La Tại Dân và Lý Minh Hưởng được phép đọc lời vàng ý ngọc của vua rồi tuỳ thời mà phân bổ vai trò phù hợp cho những người còn lại. Có điều trái ngược với giọng kể trầm trọng vô cùng của Lý Đông Hách, Phác Chí Thành lại bảo rằng nhiệm vụ "đánh rắn động cỏ" rất dễ dàng rất vui vẻ, mặc dù có chút khó hiểu. Vào lần duy nhất y làm nhiệm vụ kiểu này cùng La Tại Dân, hai anh em chỉ cần nằm rạp bên trong một đồng cỏ hoang vu vùng Tây Bắc, giả tiếng quạ kêu suốt một đêm, khi trở về đã được Hoàng thượng khen ngợi hết lời, thưởng cho các ám vệ tập sự hai rương vàng bạc!

Ở chung với hắn hai canh giờ mỗi sáng đã căng thẳng tột độ, nằm cùng hắn cả một đêm... Nghĩ cũng không muốn nghĩ. Hoàng Nhân Tuấn rùng mình, thầm cảm ơn ông trời vì cậu được làm nhiệm vụ đầu tiên trong cuộc đời ám vệ với Lý Đông Hách, chứ không phải tên La Tại Dân tính khí khó lường kia.

Sương dần tan, bóng đêm dường như nhạt dần, tuy rằng bên trong rừng Đinh Dạ chẳng có lấy một tia sáng nào. Hoàng Nhân Tuấn đánh thức Lý Đông Hách, đợi y tỉnh ngủ hẳn mới nhẹ nhàng vạch tán cây rậm rạp ra, nhún người một cái, phóng thẳng lên nhánh cây cao nhất, cố gắng nheo mắt quan sát. Mặt trời đã dần ló dạng, hiện tại có lẽ là giờ Mão, ước chừng đi bộ khoảng một canh giờ nữa là đến bìa rừng, hơn một khắc nữa là có thể đến cổng thành. Cậu và Lý Đông Hách sẽ đồng hành cùng ba người họ đến tận cửa lớn Đại lý tự, Văn Thái Nhất bình an vô sự không mất miếng da nào thì nhiệm vụ hoàn thành.

Lúc Hoàng Nhân Tuấn trở lại vị trí cũ thì những người bên dưới cũng đã chuẩn bị dọn dẹp mọi thứ, sẵn sàng lên đường. So với hai ngày trước thì hôm nay bọn họ khởi hành tương đối sớm, có lẽ hai vị thị vệ kia cũng muốn nhanh chóng trở về phục mệnh, tránh đêm dài lắm mộng. Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đông Hách nhìn nhau gật đầu, theo thói quen kiểm tra trang bị trên người rồi chia nhau bên tả bên hữu, thi triển khinh công âm thầm bám theo ba người kia.

Trên đường di chuyển, Hoàng Nhân Tuấn bỗng ngừng lại, không tiếng động nhảy ra khỏi tán cây rậm rạp, nằm rạp xuống, áp tai sát mặt đất như đang lắng nghe. Lý Đông Hách vẫn đang dụng khinh công, ở trên cành cây thấy rõ mọi hành động của người bạn đồng môn, nhưng lại không dám rời mắt khỏi thư sinh họ Văn nửa khắc, chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu một cái như muốn nói "Hoàng Nhân Tuấn ngươi làm trò gì đó? Dám rời khỏi vị trí thi hành nhiệm vụ hả?" rồi thôi. Y không hề biết rằng Hoàng Nhân Tuấn - người đã trải qua gần như cả thời niên thiếu trong chốn rừng rậm núi cao cùng sư phụ sư công - vừa nghe thấy tiếng thở hồng hộc nặng nề, thứ âm thanh mà cậu biết rõ rằng thuộc về các loài thú săn mồi hung tợn, quanh quẩn đâu đây, càng lúc càng rõ ràng. Điều này có nghĩa là chúng đã đến gần, không thể trốn chạy, chỉ có cách lắng nghe tiếng bước chân để phán đoán kích thước và số lượng của bọn chúng để sẵn sàng nghênh đón, tìm ra biện pháp đối phó thích hợp nhất mà thôi.

Hoàng Nhân Tuấn liếc nhìn túm lông đỏ rực lẩn khuất sau bụi cỏ cao đến hông người trưởng thành phía sau, vọt lên đi song song với Lý Đông Hách, dùng thủ ngữ cố gắng diễn đạt thật nhanh.

"Sói lửa. Cách khoảng chục trượng."

"Hai người chúng ta có xử lý được không?"

Không hổ danh là một trong hai kẻ được gia nhập Thất sớm nhất, Lý Đông Hách khi biết tin chỉ khẽ nhíu mày, rồi bình tĩnh hỏi lại. Thấy người bạn đồng hành thản nhiên không hề nao núng, Hoàng Nhân Tuấn cũng kiên định đáp.

"Có thể. Nhưng sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ."

"Lấy khăn che mặt ra đi."

Nhờ một câu nhắc nhở này của Lý Đông Hách, Hoàng Nhân Tuấn mới chợt nhớ ra chiếc khăn che mặt màu đen nhét bên trong ngực áo. Theo luật, các ám vệ Thất khi ra ngoài làm nhiệm vụ đều phải đeo chiếc khăn này lên để che dấu thân phận. Có điều từ khi bước vào rừng Đinh Dạ, Lý Đông Hách bảo ở cái nơi nơi bóng tối u ám bao trùm, ngày đêm còn không phân biệt được như thế này còn che mặt làm gì, thật quá thừa thãi. Vậy là hai vị ám vệ đều đồng lòng nhét khăn vào ngực áo, cho phép bản thân tự do hít thở không khí vài ngày, không ngờ chưa ra khỏi Đinh Dạ đã phải dùng đến.

❁❁❁❁❁❁❁

Hai chân Văn Thái Nhất đã mỏi nhừ, dường như còn lẫn cảm giác đau đớn bởi mụn nước phía dưới vì phải di chuyển trên địa hình rừng núi gập ghềnh quá lâu - một điều y chưa bao giờ trải qua suốt hai mươi mấy năm chong đèn đọc sách. Y quay sang vị thị vệ mặt vẫn không có biểu hiện mệt mỏi nào, rụt rè nói.

"Vị đại nhân này... Chúng ta có thể nghỉ chân một chút không? Học trò nghĩ rằng..."

"Văn tiên sinh, chúng ta đã sắp đến bìa rừng rồi."

Vị thị vệ Đại lý tự mỉm cười đáp lại, có ý không muốn chấp thuận yêu cầu của Văn Thái Nhất. Người thị vệ còn lại nhẹ giọng an ủi.

"Xin tiên sinh cố gắng nhẫn nại, chỉ một vài..."

Câu nói chưa kịp hoàn thành, chân bên trái của người thị vệ đã bị một thứ gì đó sắc nhọn cắm vào, khiến hắn hoảng hốt quay người lại, mồ hôi túa ra vì đau đớn.

Là một con chó sói đỏ rực như lửa! Thân hình loài này không quá lớn như các loài dã thú ăn thịt khác, có lẽ chỉ lớn hơn giống chó nuôi trong nhà một chút, bộ lông màu nâu đỏ cùng một khoảng lông trắng phía dưới ngực khiến bọn chúng tựa như loài hồ ly xinh đẹp, thế nhưng cặp mắt nhỏ tàn độc ánh lên giữa không gian tối tăm của rừng Đinh Dạ khiến những kẻ có công phu như hai thị vệ Đại lý tự này cũng phải sởn tóc gáy.

Vị thị vệ còn lại vội vàng che chắn Văn Thái Nhất sau lưng, rút kiếm ra tương trợ cho người bị con sói hung dữ ngoạm lấy cẳng chân, mùi máu tanh dần chiếm lấy không khí vốn đã ẩm thấp, ngột ngạt. Sói lửa thoạt nhìn không lớn, vậy mà lại rất lì lợm, đã nhận mấy nhát kiếm nhưng vẫn không chịu buông tha cho người thị vệ đang dần đuối sức vì mất máu liên tục. Nhận thấy con dã thú này sẽ nhất quyết không nhả miếng mồi - cũng chính là bản thân mình, người thị vệ cắn răng, dồn hết mọi sức lực còn sót lại, nhắm vào cổ con sói đâm một nhát. Máu bắn tung toé lên cả mặt hắn. Con sói thả lỏng hàm răng ra khỏi bắp chân người thị vệ, ngã lăn ra chết.

Lúc bấy giờ cả ba người mới hoàn hồn, thở hắt ra một hơi. Thế nhưng dường như ông trời vẫn không chừa cho bọn họ một con đường sống. Con sói vừa gục xuống không lâu, Văn Thái Nhất nghe thấy một tiếng tru dài, vang vọng giữa rừng cây âm u. Y như tỉnh khỏi giấc mộng, chợt nhớ ra phần kiến thức cơ bản mà mình đã đọc được trong sách, ở tình huống hiện tại lại trở nên vô cùng đáng sợ.

Sói là loài săn mồi theo bầy!

❁❁❁❁❁❁❁

NGÀY 28/11/2022 NGÀY NA CHÚN DIỆU KỲ ✨🌈

Mắc cười quá tui kể mí bạn nghe =))) nay high ke Na Chún nên là tui nổi hứng nhờ chị iu ViviBlanche23 beta chap này up cho có ko khí OTP đồ đó. Bả check xong xuôi cái bả kiu m high OTP mà up cái chương chiến đấu quằn quá chời quằn =))))) đọc lại thấy cũm sai sai, thậm chí trong chương này anh Na còn khum đc lên sân khấu =)))))))

Mé,  kể xong thấy hình như cũm hỏng mắc cười lắm? Mà thoi kệ, chúc cả nhà ngủ ngon, chứ tối nay tui hít ke quá đà coi bộ khó ngủ 🤡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net