14: Tình yêu chớm nở (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe được câu chuyện về Nakroth, Butterfly liền trở lại nhà của anh, một phần là vì thương cho cái quá khứ đau khỗ, phần còn lại vì cô đã có chút tình cảm đối với Nakroth sau bao lần anh cứu cô
Butter: Anh còn ở nhà không?
Nakroth: Cô quay lại đây làm gì, quay về lâu đài của cô đi
Butter: Cái quá khứ của anh, tôi đã biết rồi
Nakroth: Ai kể cho cô *kề lưỡi dao lên cổ Butterfly*
Butter: Zephys
Nakroth: Biết rồi thì tránh xa tôi ra, tôi không thích có ai đó nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm
Butter: Sao anh thích tự giữ cảm xúc trong lòng vậy hả
Nakroth: Thà giữ lại để tự đau còn hơn nói ra để bị xem thường
Butter: Tôi biết, cô gái đó đã làm anh tổn thương nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn lấp đầy tổn thương đó cho anh
Nakroth: Tôi không cần thứ giả dối đó
Butter: Tôi hiểu là anh cô đơn thế nào, buồn thế nào nhưng hãy cố gắng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, giữ im như vậy chỉ làm anh càng đau hơn thôi
Nakroth: Cô thôi cái thái độ thương cảm đó được không, nó làm tôi bực mình đó
Butter: Anh thôi giữ kín cảm xúc đi
Nakroth: Cảm xúc của tôi đã từng bộc lộ ra ngoài và nó đã bị chà đạp
Butter: Anh hãy dừng cái suy nghĩ tiêu cực đó đi
Nakroth: Nói đủ rồi, cô về đi
Butter: Không, tôi nhất quyết không về

Nakroth: VỀ ĐI!!! *nói lớn tiếng*
Zephys: Làm theo lời cậu ta đi, nếu cô còn muốn giữ lại mạng
Butter: Được
Cả hai ra về, Nakroth lại khóa cửa nhốt mình trong nhà, cậu ít ra đã có thể vui hơn một chút vì có người đồng ý lắng nghe cảm xúc của cậu nhưng cậu lại thêm hoài nghi về những lời Butterfly, lời nói từ một cô gái không thân thiết với mình. Butterfly thì đang thắc mắc tại sao Zephys lại kêu cô về
Butter: Ta nói chuyện chút đi
Zephys: Chuyện gì
Butter: Lúc nãy tôi đã có thể nói chuyện nhiều hơn với anh ấy mà tại sao ta phải về
Zephys: Bộ cô muốn chết lắm hả? Thằng đó một khi đã bức lên thì nó chả ngán bố con thằng nào đâu
Butter: Vậy thì sao?
Zephys: Cô lo mà giữ cái mạng của mình đi, vì chỉ có cô mới có thể giúp cậu ta thôi
Butter: Ý anh là sao?
Zephys: Cô tự hiểu đi, không ai rảnh để mà giải thích cho cô đâu
Butter: Lúc thì nhây, lúc thì nghiêm túc, anh đa cảm xúc quá
Zephys: Ừ, về đi, mọi người đang đợi đó
Butter: Ừ
Cả hai ra về, vừa tới cổng lâu đài thì bị Violet và thánh Valhein hỏi thăm (chỉ là mấy câu xã giao thôi, các bác bỏ qua cx đc ><)
Valhein: 2 đứa mới đi đâu về vậy
Zephys: Vào rừng
Violet: Ngắm gái phải không
Zephys: Làm như tui với bà có thù kiếp trước hay sao mà nói chuyện toàn đâm chọt vậy
Violet: Cái đấy người ta gọi là do ăn ở, ăn ở thế nào mà ai cũng ghét
Butter: Thôi mà
Zephys: Ừ, cho vô cái đi
Violet: Butterfly vào đây ăn sáng với chị, còn tên Zephys đứng đây gác cổng
Zephys: Giờ hiểu sao ế rồi đó, hung dữ gì đâu
Violet: Nói gì đó
Zephys: Nói gì đâu, nói phong long ai ngứa tự gãi
Butter: Em ăn sáng rồi, chị vô ăn đi
Violet: Ai nấu vậy
Butter: Dạ bạn em
Violet: Ăn rồi cũng phải vào với chị, đứng ngoài đây chung với tên "dôm xề" chị không an tâm
Butter: Dạ
Valhein: Đi ăn sáng không
Zephys: Chưa ăn hả
Valhein: Ừ
Zephys: Đi thì đi, ủa mà đi rồi ai gác cổng
Valhein: Chờ đó, tôi đi mua 2 hộp xôi
Zephys: Đi nhanh nha, đói gần chết rồi
Valhein: Gớm thật, mới nhìn đói có tí mà than rồi
Sau khi Zephys và Butterfly rời nhà của Nakroth được tầm nửa tiếng thì anh rời khỏi nhà, khóa cửa, cầm theo cặp bán nguyệt đi săn, vừa đi được vài phút thì cậu lại gặp Arum, sau tay cô có vẻ đang cầm gì đó
Arum: Anh định đi đâu vậy
Nakroth: Đi săn, nhà hết đồ ăn rồi
Arum: Nếu hết đồ ăn thì anh có thể qua nhà tôi lấy một ít về mà
Nakroth: Tôi không phải loại ăn bám như cô nghĩ, hiểu chứ?
Arum: Ý tôi không phải vậy, chỉ là không thấy anh qua chơi nên thấy hơi buồn
Nakroth: Mới có mấy ngày mà buồn gì
Arum: Ờ thì có hơi hơi
Nakroth: Phiền thật
Arum: Không có tôi ở bên chăm sóc anh sống tốt chứ
Nakroth: Tôi sống tự lập từ bé rồi
Arum: À ừm
Nakroth: Nói xong chưa vậy, xong rồi thì tránh ra để tôi đi săn
Arum: Ừm, đi cẩn thận, coi chừng dẫm bẫy
Nakroth: Nói xui thế
Sau khi Nakroth vừa đi, Arum lẻn vào nhà anh, đặt hộp quà và một bức thư trên giường của anh, sau khi làm xong cô liền rời khỏi nhà với khuôn mặt hồi hộp, không biết cô đang âm mưu gì


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net