ngày bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tà lăn trên con dốc.

Thời gian trôi một cách bình yên và chậm rãi, đã là hai năm kể từ khi tôi đến Osaka rồi đấy!
Mùa hè về, làm cho tôi nôn nao nhớ lại lần đầu tiên mà mình gặp Yuta.

Tôi cười khúc khích, cất từng bước chân trên lối đi quen thuộc. Thoáng chốc đã tới trước cửa nhà.

Thật là một ngày hiếm hoi, khi mà vì một vài lí do, tôi được tan học sớm hơn bình thường một chút. Và thay vì đi chơi loanh quanh với lũ bạn mà tôi vừa cố gắng làm quen được gần đây, tôi quyết định về thẳng nhà, nếu một bữa chiều nho nhỏ cho mẹ.

'À, mình đã thay đổi rồi'. Tôi thầm nghĩ.
Từ một đứa chẳng quan tâm gì sất tới những con người xung quanh mình, cứ để mọi việc vô thường mà trôi đi. Nay, tôi tình cảm hơn nhiều lắm, tôi làm quen với bạn học, chào hỏi hàng xóm, còn thân thiết với dì đưa thư ở khu phố nữa. Kể ra, thì đều nhờ Yuta cả, cậu ấy động viên, an ủi, khích lệ tôi rất nhiều.
Không biết ngoài việc trò chuyện cùng Yuta mỗi ngày, tôi có thể làm gì đó đặc biệt hơn cho cậu ấy không nhỉ?

Tôi vừa bước đi, vừa suy nghĩ. Thoáng chốc đã đến trước cửa nhà.
Tay vừa đặt lên nắm cửa, tôi vô tình nghe được tiếng nói chuyện thỏ thẻ từ bên kia cánh cửa.

"Dạo này em thấy Mizu lạ lắm anh à..." Mẹ tôi nói với chất giọng lo lắng.

"Ý em là sao?"

"Anh biết chuyện mỗi sáng con bé đều chạy bộ quanh khu phố đúng không? Hôm nọ, em mới nghe bà Minozuki kể lại, rằng bà ấy hay thấy nó ngồi sát rìa con dốc hướng ra biển, nó... tự nói chuyện một mình"

"Cái gì cơ?" Bố tôi cao giọng lên, ông chần chừ một chút, từ từ bảo:" Bà Minozuki có hiệu thuốc gần ngã tư đường phải không? Bà ấy lớn tuổi rồi, có khi nào..."

"Em cũng nghĩ vậy đó, nhưng chỉ là ban đầu thôi..." Thoáng có tiếng thở dài, "Sáng nay, em đi ra ngã tư mua mấy quả trứng gà cho kịp bữa sáng, thì bắt gặp Mizu,... nó thực sự là cứ lầm bầm gì đấy trong miệng, lúc lại nhìn vào khoảng không bên cạnh rồi cười rất tươi"

Một khoảng lặng giữa cuộc trò chuyện, có lẽ bố tôi không biết ông cần phải nói gì. Tôi đứng ngoài cửa nôn nao, e dè. Nếu bước qua cánh cửa này, bị bố mẹ hỏi chuyện, tôi phải trả lời như thế nào thì mới hợp lí đây?

Khoảnh khắc đó, tôi đã sợ hãi, sợ vì cảm giác như những dấu hiệu của ngày chia li như đang mon men tiến lại gần.

"Em nghĩ, có lẽ con bé gặp vấn đề về tâm lý..." Mẹ tôi cất tiếng.

"Ừ, cũng có thể lắm.... Anh đã luôn sợ ngày này sẽ tới, vì lí do công việc, anh và em đã không thể tạo cho Mizu một môi trường ổn định. So với ngày trước, con bé đúng là thay đổi rất nhiều, đó là những thay đổi tích cực... nhưng,... thay vì mừng rỡ, anh thấy lo lắng hơn..." Bố nghỉ một chút, thở một hơi thật dài "Hay là, mình lại đưa con bé về Seoul? Dù gì đó cũng là nơi mà nó lớn lên, bạn lúc nhỏ của nó cũng rất tốt bụng. Chúng ta sẽ sống ở nhà bà ngoại, tiện thể để bà trông nom con bé. Hơn nữa,... dì con bé làm bác sĩ trưởng khoa tâm lý, sẽ thuận tiện hơn cho việc thăm khám-"

"Không!"

Tôi ngay lập tức bật tung cánh cửa, to tiếng cắt ngang lời của bố.

"Con nhất định sẽ không rời Osaka! Đây là nơi ổn nhất rồi, chúng ta nhất định không chuyển đi đâu nữa!" Tôi hét toáng lên với giọng run rẩy,cố gắng đanh từng tiếng một.
"Bố mẹ chẳng bao giờ hỏi ý kiến con cả, lúc nào hai người cũng tự quyết định chuyện này đến chuyện kia. Cảm xúc của con có quan trọng không vậy?"

Tôi biết được mình đang giận dữ, vô cùng giận dữ. Nhưng trên cả đó, tôi sợ hãi nhiều hơn.
Đưa mắt nhìn bố mẹ, tôi nhận ra nét ngạc nhiên, đến nỗi bàng hoàng của họ khi trông thấy đứa con gái hiền lành của mình la hét như thế.

Thật là nhạy cảm quá mà. Tôi không kịp nghĩ gì thêm, ôm chiếc cặp sách mà chạy thẳng vào phòng mình rồi chốt cửa lại. Tim đập thình thịch rõ từng tiếng một, tay ứa mồ hôi, hai hàng nước mắt mặn chát đã lăn trên gò má từ lúc nào không hay.
Tôi khóc, khóc trong tức giận, khóc vì bố mẹ chẳng lúc nào hỏi ý tôi mà luôn quyết định mọi thứ, và khóc vì tôi sợ, rằng mình sẽ phải rời xa Yuta.

---

Những ngày sau, cứ ngỡ sẽ phải khó khăn với tôi lắm. Nhưng không, trái lại với suy nghĩ của tôi, mọi thứ vẫn cứ diễn ra bình thường.
Bố và mẹ như đã quên mất chuyện diễn ra vào ngày hôm đó, họ đối xử với tôi như mọi khi và còn chẳng đề cập đến chuyện chuyển nhà.

Giống như sự bình yên trước cơn bão vậy.

"Mizu, dạo này cậu trông xuống sắc quá, có chuyện gì xảy ra à?" Yuta ân cần hỏi, ánh mắt hiện lên sự lo lắng thấy rõ.

"Chắc là gần đến kì kiểm tra nên tớ mới vậy đó. Cậu không cần phải lo lắng quá đâu!". Tôi cười xuề xòa.
Xin lỗi Yuta, thực chất, tôi không muốn khiến cậu bận tâm về chuyện đó, bởi vì tôi đã đặt một niềm tin rằng, tôi sẽ không rời xa cậu. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cho dù mỗi ngày về nhà, đối mặt với không khí vui vẻ đầm ấm của gia đình như mọi ngày, tôi lại thấy lo sợ. Cho dù là mỗi khi đêm về, tôi trằn trọc không sao ngủ nổi vì khoảnh khắc chia xa cứ hiện lên trong giấc mơ. Và cho dù là sống trong những giây phút sợ hãi một thứ không rõ sẽ ập đến khi nào.
Nó sẽ ổn thôi, miễn là tôi vẫn nhìn thấy nụ cười thân thuộc của Yuta.

Nhưng tôi nào biết, "ổn", theo cách này hay cách khác, đều là sự thay đổi của con người trước những mất mát đau thương.

Mùa bão ở Osaka đã đến, học sinh như tôi được cho nghỉ đến gần một tuần để tránh bão.

Sáng mưa dầm dề, tôi cuộn mình trong chiếc chăn, nghe tiếng gió rít ngoài khung cửa sổ.
"Mizu, con đã dậy chưa?" Mẹ tôi hé cửa, chất giọng nhỏ nhẹ ân cần hỏi.

"Con dậy rồi" Tôi tiu nghỉu.

Mẹ bước đến, ngồi xuống giường tôi, đưa bàn tay ấm áp kia vuốt nhẹ lên mái tóc tôi. Bà thủ thỉ từng tiếng một, từ từ: "Hôm qua, bố mẹ đã sắp xếp đồ đạc rồi, chúng ta sẽ rời Osaka vào hôm nay".

Như sét đánh ngang tai, tôi bật dậy, hoảng hốt: "Mẹ nói gì cơ?"

"Con bình tĩnh đã" Mẹ cầm lấy tay tôi, nắm thật chặt, "Xe đã đợi sẵn ở dưới nhà rồi, trước khi trời nổi mưa to hơn, con hãy chuẩn bị để lên đường kịp thời đi. Ta sẽ về Seoul, ở đó có bà ngoại chăm sóc cho con, còn có cả mấy đứa hàng xóm ngày xưa con hay chơi cùng nữa. Mẹ hứa, nhà ta sẽ ở Seoul mãi mãi, không chuyển đi nơi khác"

"Không!" Tôi lắc đầu nguầy nguậy, dùng dằng, "không! không! không được như vậy"

Tôi hất tay mẹ ra, đôi chân vội vã chạy thật nhanh. Tâm trí hoảng loạn và trống rỗng, bỏ lại bố và mẹ phía sau đang hoảng hốt gọi tên, tôi lao ra ngoài trong cơn mưa lớn.

Mây đen đùn đùn che kín cả bầu trời, mưa từng đợt quất vào người tôi như vũ bão, thổi văng giọt nước mắt vừa mới trào ra. Gió nổi lên, rít một tiếng thật kêu, xô đẩy những cái cây đã xiêu vẹo không thành hình.

Tôi chạy, chạy như thể đôi chân mình không còn chút sức lực nào. Trong lòng xám kịt như trận vũ bão này vậy.

Con dốc, phải đến được con dốc. Không! phải gặp được Yuta!

Tôi phóng mình thật nhanh, tiếng hét thất thanh phát ra từng đợt từ cổ họng, gào thét điên cuồng, thảm thiết.

"Yuta! Yuta ơi! Cậu ở đâu rồi!" Đôi mắt đã sưng đỏ. Cái sức mạnh của một cơn mưa giận dữ như siết vào da thịt, bỏng rát, đau đớn, đẩy bước chân tôi chênh vênh trên con đường, cũng không bằng một góc khát khao được gặp Yuta lúc này.

Tôi tìm cậu làm gì chứ? Nói lời từ biệt ư? Mong cậu sẽ giúp tôi được ở lại đây ư? Không. Tôi tìm cậu, chẳng để làm gì. Nhưng tôi cũng chẳng thèm phải hiểu lí do cho hành động lúc này của mình. Vì lúc đó, tâm trí tôi không có gì ngoài cậu.

Tiếng kêu đứt quãng, đột ngột dừng lại.

Cây cột điện xiêu vẹo ngã xuống, một khắc thật nhanh, một tiếng thật to, giáng một cú mạnh vào thân tôi.

Mọi thứ thật chập chờn.

Khoảnh khắc cuối cùng còn lưu lại trước lúc tôi khép mắt, chính là bàn tay mình sõng soài trên đất, chuỗi hạt xanh dương mà Yuta tặng cho tôi đã đứt, từng hạt, từng hạt, rơi lộp bộp trên mặt đường, va phải những hạt đo đỏ mà vỡ tan vào không khí.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net