Chap 24:Tình cảm dành cho em gái của Nakroth. Sự liều lĩnh của Butterfly.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nakroth tận dụng hết tốc lực của Fly Car để đuổi theo Preyta.
-Preyta:Haha. Ta sẽ bán cái này, chắc sẽ được nhiều tiền lắm đây.
-Nakroth:Đứng lại tên kia!
-Preyta:Các ngươi dám đuổi theo ta sao?Gan lắm.
-Nakroth:Im đi, trả cái túi cho em ta mau lên, nó đã tiết kiệm biết bao nhiêu tháng mới được đó!
-Preyta:Ta quan tâm?Có ngon thì lấy lại này!
-Nakroth:Chờ đấy!
Nakroth lái xe tới, Butterfly vung kiếm qua con rồng, Preyta cười khẩy rồi kéo dây cương làm con rồng né qua làm Butterfly chém hụt.
-Butterfly:Không tới.
-Nakroth:Lần nữa xem.
-Preyta:Đừng hòng!
Preyta tung ra một quả đạn làm cho Nakroth phải lùi lại.
-Nakroth:Khó tiếp cận hắn quá.
-Butterfly:Không có gì tấn công từ xa sao?Ta chỉ có thanh kiếm này mà thôi.
-Nakroth:Tui đang cố đây...
-Preyta:Có ngon thì lại gần đây!
Preyta cùng con rồng tấn công Nakroth bởi những đòn khí mạnh mẽ. Làm cậu đau đớn khắp người.
-Butterfly:Này ngươi không sao chứ?
-Nakroth:Tui...không sao...
-Butterfly:Đừng có giấu, mà ngươi lao thẳng lại làm gì?Hắn tấn công rát lắm.
-Nakroth:Nhưng...không lại gần...sao cậu tấn công được?
-Butterfly:Ngươi...
-Nakroth:Cố lên...tui sắp tiếp cận được...rồi...Á!
Một viên đạn khí đã trúng ngay tay của Nakroth khiến cậu đau nghiến cả răng...
-Nakroth:Đau quá...Hichic...
-Butterfly:Nakroth...
-Nakroth:Túi của Alice...
Nakroth cố gắng một hồi nhưng tất cả vẫn vô dụng, Preyta điều khiển rồng rất điêu luyện và đã né được hết đòn tấn công của họ.
-Preyta:Đúng là lũ ngu ngốc, còn lái xe tệ nữa cơ chứ. Đã thế ta cho các ngươi biết tay!
Rồng của Preyta lại tụ tập khí lại, định ra một đòn thổi bay cả chiếc Fly Car (Chiêu 1 ấy).
-Butterfly:Hắn...
-Nakroth:Để...tui...
Nakroth cố sức lái con xe ra chỗ khác để né đòn nhưng...rồng của Preyta lại quay theo.
-Preyta:Ngươi không thoát được đâu. Để xem sau đòn này ngươi còn dám đuổi theo nữa không đây?
-Butterfly:Này...tay ngươi...
-Nakroth:Không sao...chỉ cần lấy lại...được chiếc túi cho em gái...tui chấp nhận bị như thế.
-Butterfly:Mau hạ cánh mau lên đồ ngốc này. Trúng đòn này là toi đấy, chúng ta sẽ nhờ đặc cảnh sau.
-Nakroth:Cậu biết chứ?Nó đã...tiết kiệm mấy tháng trước, bỏ đi nhiều bữa sáng và các thứ ăn vặt...mà nó ưa thích...để mua được chiếc túi cũng như chiếc dây chuyền này...Tui phải lấy lại cho nó!
-Butterfly:Ngươi...nói điều này...làm gì?
-Nakroth:Thân là anh trai nó...Nếu chỉ có việc này mà làm không được thì tui còn mặt mũi nào nữa cơ chứ?Alice à, anh trai bất tài này thật có lỗi với em!
Nakroth đang cố giữ tay lái nhưng nước mắt cậu như muốn trào ra, cậu cảm thấy cậu thật vô dụng mà, tại sao?
-Butterfly:...
-Preyta:Chuẩn bị đỡ đòn này!
-Nakroth:Lần này...làm sao né...đây?
-Butterfly:Ngươi không cần né đâu.
-Nakroth:Ơ.
Nakroth nhìn thấy Butterfly đứng dậy, cầm chặt thanh kiếm của mình.
-Nakroth:Cậu định làm gì?
-Butterfly:Cố giữ chắc tay lái bằng tay còn lại nhé. Mọi việc cứ để cho ta.
Butterfly dùng sức bật một phát bay đi, Nakroth cố giữ xe lại không cho nó nghiêng ngã...
-Nakroth:Butterfly, cậu đâu rồi?
Chợt Nakroth thấy con rồng của Preyta ngừng việc tích tụ khí và có vẻ chao đảo...Trên đó là Butterfly, cô ấy đang dùng một tay ép Preyta xuống.
-Nakroth:Cậu ấy...nhảy sang bên đó luôn sao?
-Preyta:Ngươi...đang định làm gì thế hả?
-Butterfly:Xin lỗi, ngươi không còn bay bao lâu đâu.
Nói rồi Butterfly dùng tay cầm kiếm còn lại chém mạnh vào đôi cánh của con rồng làm nó hét lớn và rơi xuống, kéo theo cả cô và Preyta.
-Preyta:Không!!Cứu ta!!
-Nakroth:Butterfly!!
Nakroth chưa kịp định thần thì đã nghe một tiếng rầm lớn. Một công trình nhỏ bằng đá đã vỡ vụn. Preyta và con rồng đang nằm bất tỉnh, nhưng...Butterfly thì không thấy đâu, cậu liền bay xe xuống.
-Nakroth:Butterfly!!Cậu ở đâu?Trả lời tui đi!
Sau 1 hồi gọi của Nakroth, Butterfly cố đưa tay lên từ trong một đống tản đá nặng.
-Butterfly:Ta...ta ở đây...
Nakroth nghe theo tiếng liền chạy tới và dời nhanh mấy tản đá ra, dù cánh tay cậu đang ra máu rất nhiều nhưng cậu không bận tâm, chỉ cần cứu được Butterfly.
-Nakroth:Cậu đây rồi!May quá!!
Nakroth vội đỡ Butterfly dậy.
-Nakroth:Cậu không sao chứ?
-Butterfly:Ta không sao...ngươi lo cho ngươi đi...
-Nakroth:Không, cánh tay tui chỉ nhẹ thôi...Còn cậu, hichic...sao cậu lại đánh liều vậy chứ?
-Butterfly:Vì ta...khâm phục tinh thần chiến đấu vì em gái của ngươi...Trước giờ...ngươi đã cho ta...biết thế nào là bạn bè...thế nào là tình cảm anh em...biết hi sinh vì những người quan trọng với mình, làm tất cả những gì mình có thể cho họ, đặc biệt là đối với em gái ngươi...nó thực sự rất ý nghĩa với ta...Cảm ơn ngươi...
-Nakroth:Butterfly...Cậu...Hichic...
Butterfly cố ngồi dậy, bỗng cô đưa tay lên chạm vào má của Nakroth. Giọng của cô trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
-Butterfly:Đừng lo gì cả...ta không sao đâu...Hi sinh vì người bạn của mình, ta đã làm đúng rồi chứ?
Nghe xong câu nói đó...Mặt Nakroth ửng lên, rồi nước mắt trào ra, cậu gục vào lòng Butterfly mà khóc.
-Nakroth:Hichic...cậu...không sao...là tốt rồi...hichic...
Butterfly cười nhẹ, cô vỗ nhẹ vào lưng trấn an cậu.
-Butterly:Đừng khóc nữa...mạnh mẽ lên nào...chàng trai của ta...  

___________________________

 -Au:Câu trên chị nên nói là hi sinh vì người mình yêu đúng hơn đó chị Butterfly! = ))
-Butterfly:Im đi, ta mà thèm yêu tên ngốc đó à? ///^///
-Au:Đỏ mặt hết rồi. Sát thủ lạnh lùng biết yêu rồi.
-Butterfly:Kiếm?Kiếm của ta đâu?
-Au:Thôi Au chạy đây, gặp lại ở chap sau!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net