Chap 33:Niềm lo lắng và tình cảm của Nakroth. Chiến phục Siêu Việt EVO~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hôm sau...
Đôi mắt lim dim của nữ sát thủ dần mở ra...Cô cảm thấy cơ thể cô được băng bó đầy đủ, tuy vẫn còn hơi đau nhưng cơ bản là những vết thương đã lành lại hơn nhiều rồi...
-Nakroth:Cậu tỉnh rồi sao?
Nghe giọng nói ấm áp đó, Butterfly đảo mắt qua Nakroth, nhìn cậu cũng không khác gì cô mấy, rất nhiều băng được quấn quanh người...
-Butterfly:Ngươi...ngươi...bị sao vậy?
-Nakroth:Cẩn thận nào.
Nakroth đưa hai tay đỡ Butterfly dậy và để cô ngồi dựa một cách thoải mái nhất.
-Nakroth:À, lúc tui lên sân thượng cứu cậu thì tui đã đụng phải tên Wukong. Kết cục là bị hắn đánh thế này...
-Butterfly:Ngươi có súng gây mê cơ mà?
-Nakroth:Nhưng...nếu dùng lúc đó...tui sẽ không thể cứu được cậu...
-Butterfly:Ngươi...
Bỗng Nakroth nắm chặt lấy tay Butterfly, đôi mắt cậu như ướt đẫm nước mắt.
-Nakroth:Cậu biết không?Lúc đó tâm trí tui rất khó kiểm soát, giữa các lựa chọn khó khăn, một là cứu cậu, hay là tự cứu chính bản thân mình, thêm vào đó là sự đau đớn về cả thể xác nữa...Khó khăn lắm, cậu biết không?Hichic...
-Butterfly:...
-Nakroth:Tui thật sự rất lo lắng cho cậu...Biết được quá khứ của cậu, tui rất muốn làm tất cả cho cậu...Chỉ muốn cậu cười, vui vẻ, yêu đời...chứ không muốn cậu phải chịu bao đau đớn khổ sở thế đâu...Hichic...
Bàn tay của Nakroth gần như siết chặt lại đôi tay của Butterfly...Chợt cô cảm thấy có gì hơi ướt ở đôi bàn tay của mình, nhìn xuống...Nước mắt?Nước mắt của Nakroth không thể rơi được ở đây, vậy là...của cô sao?
Những giọt nước mắt...đã rơi ra sau mười mấy năm đó sao?
Trái tim sắt đá của cô đã bị mềm dịu đi từ lúc nào...
Vẻ lạnh lùng băng giá của cô đã bị tan chảy ra từ lúc nào...
Màu hồng cuộc sống của em...chính là anh, Nakroth!
Chợt có gì mềm mại áp vào má mình, Nakroth ngước mắt lên...Butterfly đang đưa mặt lại sát mặt cậu...
Một nụ hôn ngọt ngào...và kéo dài...nó chứa đựng tất cả tình cảm của hai người đã dành cho nhau...
Bên ngoài, Lauriel đang vội bước về phòng y tế của mình...Nếu để ý kỹ thì sẽ thấy mặt cô đang đỏ lên...
-Lauriel:Trong bệnh viện mà hai người đó làm cái trò gì vậy?Không hiểu nổi mà!
(Au:Chị muốn làm không?Em kêu Zephys cho./Lauriel:Thôi nghe, thằng Au xàm xí kia!/Au:Khổ quá, cứ mỗi lần lòi mặt ra là toàn bị mấy nhân vật trong truyện cho ăn chửi là sao? = ((
Mấy ngày hôm sau...
-Nakroth:Cậu nói sao, Lữ Bố?Vẫn chưa có tung tích về bọn chúng sao?
-Lữ Bố:Đúng vậy, tình hình đang căng thẳng lắm. Bọn chúng nếu mà hợp lực tấn công thì khó lòng chống đỡ.
-Nakroth:Không sao, tui sẽ giúp các cậu một tay!
-Lữ Bố:Hả?Cậu có biết chiến đấu đâu chứ?Tui nhớ Zephys nói cậu bắn Preyta hụt hết chừng cả chục viên ấy.
-Nakroth:Thì...à...
-Lữ Bố:À, tui có việc gọi, gặp lại sau nhé!
-Nakroth:Ừ, ừ.
Nakroth đặt điện thoại xuống quay lại thì gặp ngay Butterfly.
-Nakroth:Ơ, cậu làm gì ở đây thế?
-Butterfly:Ta chỉ muốn nghe tin về chúng thôi. Mà ngươi nói có thể chiến đấu à?
-Nakroth:À...không...Thật ra tui thấy thất vọng về bản thân mình quá, đánh với tên Wukong còn không lại mà...
-Butterfly:Không phải ngươi đã cứu mạng ta lúc đó sao?
-Nakroth:Đó là nhờ có sự giúp đỡ của đặc cảnh đó chứ...Nếu không tui cũng khó cứu cậu ra được.
-Butterfly:Đừng bi quan như thế, qua nhiều chuyện trước đây ta không biết ngươi nghĩ thế nào nhưng đối với ta, ngươi chính là cứu tinh dũng cảm và tuyệt vời nhất.
-Nakroth:Cậu...quá khen rồi...
-Butterfly:Nhưng có vẻ lần này thì hơi căng thẳng đó...Kiếm của ta bị tiêu hủy rồi, không biết lấy gì chiến đấu đây?
-Alice:Hay chúng ta ra phố tìm cho chị ấy đi!
-Nakroth:Alice à?Có vẻ khó, Butterfly có nói với anh là cô ấy chỉ có thể sử dụng kiếm mà thôi. Em biết đấy, thời đại bây giờ làm gì có ai dùng kiếm làm vũ khí nữa.
-Alice:Thật ạ.
-Butterfly:Thôi...cứ đảo một vòng đi...Mong là tìm được gì đó thích hợp.
Lái xe qua rất nhiều nẻo đường khu phố, nhưng họ không tìm được bất cứ thứ gì cả...
-Nakroth:Thất bại rồi...
-Butterfly:Thế này làm sao đây?
-Alice:Anh chị ơi, hình như là ông Moren kìa!
-Nakroth:Ơ.
Nakroth vòng xe lại chỗ ông Moren.
-Nakroth:Ông ơi!
-Moren:Ai vậy?A, là các cậu à?
-Alice:Ông đang tìm gì vậy?
-Moren:À không tìm gì cả...Thật ra...ta đang đi về nhà nhưng xa quá...
-Alice:Sao ông không gọi taxi?
-Moren:Ta bỏ quên điện thoại ở nhà rồi.
-Nakroth:Vậy lên xe đi ông, cháu chở ông về nhà.
-Moren:Ô, các cậu tốt quá.
Sau 15 phút...
-Nakroth:Đến rồi ông ơi!
-Moren:Cảm ơn cậu nhiều lắm!Mà...các cậu định đi đâu vậy?
-Nakroth:À, cháu đang tìm một thứ gì đó làm vũ khí để chiến đấu với bọn tội phạm đó ạ.
-Moren:Thật dũng cảm, nào vào sân đi!
-Alice:Chi ạ?
-Moren:Vào nhà ta xem đi, ta sẽ có thứ mà các cậu cần!
-Nakroth:Ôi, tuyệt quá!
Bên trong nhà của Moren...đúng hơn là Lâu Đài Cơ Khí...
-Alice:Wow, máy móc hiện đại quá anh chị ơi!
-Nakroth:Đúng vậy, nhiều loại quá.
-Butterfly:Có nhiều loại súng thật.
-Moren:Cậu muốn loại gì cứ lấy đi.
-Nakroth:Ông cho luôn sao?
-Moren:Tất nhiên, để đền ơn cứu mạng ta lúc trước.
-Nakroth:Nhưng...cháu không sử dụng súng được ạ.
-Butterfly:Cháu cũng vậy.
-Moren:Vậy sao...Thế thì vào đây, ta cho các cậu cái này!Tuyệt phẩm của ta đó!
...
-Nakroth:Ôi, bộ giáp gì thế này?Song đao phát sáng rực rỡ!
-Butterfly:Thanh kiếm này phát sáng đẹp thật, bộ này thật cá tính.
-Moren:Đây là hai bộ Siêu Việt EVO mà ta đã chế tạo từ lâu, nếu thích hai cậu hãy sử dụng nó.
-Nakroth:Nhìn nó hiện đại đẹp thế này, chắc là mắc lắm...
-Moren:Ta đã nói miễn phí mà!
-Nakroth:Nhưng...
-Moren:Xin cậu hãy nhận nó đi, cả tâm huyết của ta đó. Nếu để không sẽ rất uổng, các cậu hãy sử dụng nó một cách tốt nhất. Ta chắc chắn lòng dũng cảm của các cậu sẽ đánh đuổi lũ tội phạm đem lại hòa bình cho Athanor này!
Nhìn ánh mắt đầy hi vọng của Moren, Nakroth và Butterfly nhìn nhau rồi gật đầu. Cùng quay lại nói với ông Moren.
-Nakroth/Butterfly:Vâng, bọn cháu sẽ cố gắng hết sức!
...
-Alice:Anh chị lâu quá...
-Nakroth:Anh chị xong rồi Alice ơi!
-Alice:A, bộ đồ đẹp quá ạ!!
-Butterfly:Chiến phục đấy.
-Nakroth:Có điều nó nặng nề và khó chịu quá, đôi song đao này nữa. Chắc phải cần thời gian luyện tập làm quen với nó.
-Butterfly:Cứ yên tâm, ta sẽ dành thời gian ra chỉ dạy cho ngươi các kỹ năng chiến đấu!
-Nakroth:Cảm ơn cậu!  

-Nakroth/Butterfly:Với chiến phục cùng vũ khí mới này, chúng ta sẽ chiến đấu hết sức, vì nền hòa bình của Athanor này!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC