Chap 5: Bông hoa phép màu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra bông hoa bảy màu mà người đời đồn đại là đây sao.
Krixi với đôi cánh và bộ trang phục hoàn toàn khác.
Cánh cô đổi màu liên tục và bộ trang phục như cánh hoa rộng che hết chân.

Krixi?-Airi.
Như vậy có nghĩa là sức mạnh của ngươi cũng lớn lắm nhỉ.
Hắn ta lao đến Krixi, chưa kịp chạm vào cô thì hắn ta đã bị một sức mạnh vô hình đẩy ra.

Rất tiếc bây giờ cả khu rừng này là thân thể ta, và ngươi đừng hòng sống sót ra khỏi đây-Krixi đứng lên.
Sợ quá đi, ngươi thậm chí còn chả biết bay thì làm sao mà đánh được ta.
Krixi lập tức xuất hiện đằng sau hắn và trói lấy hắn bằng sức mạnh thiên nhiên.
Airi tớ cần cậu hỗ trợ-Krixi.
Được thôi-Airi.
Airi lao đến chém một nhát chí mạng vào người hắn và hắn gục xuống mặt đất và biến mất.
Hắn ... biến mất rồi?-Airi.
Ko phải, đây là sức mạnh của tộc quỷ, nó giúp hắn trốn thoát được trong những tình huống nguy hiểm như vậy-Murad cố gắng gượng dậy.
Murad-Airi.
Nakroth-Krixi.
Cả hai cô đều chạy lại hai cậu.
Murad vết thương sao rồi còn đau ko?-Airi.
Cậu lo cho Nakroth trước đi đừng lo cho tớ-Murad.
Nakroth tỉnh dậy đi-Krixi lây người Nakroth.
Đừng làm tớ sợ mà ... dậy đi-Krixi mếu máo kêu Nakroth.

Vẫn ko có hồi âm, cả cơ thể Nakroth đều có những vết chém sâu qua da thịt.

Nakroth ... là do tớ ... do tớ quá yếu nên để cậu bị như vậy ... là lỗi của tớ cả-Krixi gục đầu xuống người Nakroth.
Krixi à ko phải ...-Airi đi đến thì cả khu rừng chuyển động mạnh.
Những cây cối xung quanh tỏa ra nguồn sức mạnh màu xanh bay về phía Nakroth.

Anh từ từ tỉnh giấc thấy Krixi đang khóc thì anh bật dậy hỏi:
Krixi cậu sao vậy, sao cậu lại khóc, cậu đau ở đâu à?.

Nakroth-Krixi.
Tớ đâu sao vậy?-Nakroth ngơ ngác nhìn Krixi.
Vết thương của cậu biến mất hết rồi!-Krixi đặt tay lên ngực cậu.
Vết thương nào cơ?-Nakroth.
Mà tại sao tớ lại ở đây vậy, tớ nhớ là chúng ta đi tìm bông hoa mà ...-Chưa nói hết câu thì anh mới để ý hình hài mới của Krixi.
Krixi, cánh của cậu sao vậy?-Nakroth.
Sao nó lại như thế?-Nakroth.
Tớ cũng ko biết sao nữa-Krixi.
Cậu ấy chính là bông hoa mà chúng ta đã đi tìm đó Nakroth-Murad.
Đùa sao! Sao Krixi lại là hoa được-Nakroth.
Vậy là Lauriel chưa nói hết cho cậu rồi-Murad.
Sao?-Nakroth.
Bông hoa đó lúc đầu chính là do tộc tiên tạo ra-Airi.
Sao! Của tộc tớ á-Krixi.
Ừ, và bông hoa đó chỉ xuất hiện ở một người tộc tiên trăm năm một lần, và người được bông hoa đó lựa chọn sẽ là người có sức mạnh rất lớn, đủ để cai quản khu vực tộc tiên-Airi.
Nhưng mà tớ thậm chí còn chả làm được gì-Krixi.
Cậu ko nhớ những gì cậu làm lúc nãy sao, nhờ có cậu mà tên kia đã bị đánh bại và Nakroth và Murad đã được chữa lành vết thương-Airi.
Tớ đã làm được vậy thật sao?-Krixi.
Ừ-Murad.
Này mấy cậu nói gì sao tớ ko hiểu gì hết vậy?-Nakroth.
Cậu ko cần hiểu đâu Nakroth-Murad.
Nhưng mà tớ muốn biết-Nakroth.
Vậy cậu muốn biết vì sao thanh kiếm đó lại gãy ko?-Murad.
Ừ nhỉ, tại sao thanh kiếm của tớ lại như vậy-Nakroth.
Cậu thực sự ko nhớ gì sao Nakroth?-Krixi.
Tớ hoàn toàn chả nhớ gì cả-Nakroth đặt tay lên đầu.
Thôi chúng ta đi chơi vậy là đủ rồi về thôi-Murad.
"Cái này thật sự là đi chơi sao"-Airi/Krixi.
???-Nakroth.

Sau khi nhóm của krixi trở về thì Lauriel và Zephys đã đón họ trước khu rừng.
Các cậu đi có vui ko vậy?-Lauriel.
Có chứ-Nakroth.
"Vui chết liền"-Krixi/Murad/Airi.
Hử? Sao các cậu im lặng vậy-Nakroth.

Krixi cánh của cậu thay đổi màu rồi sao?-Zephys.
Ừ đúng vậy mặc dù ko biết tại sao nhưng ...-Krixi.
Vậy cậu đúng là bông hoa đó rồi Krixi-Lauriel.
Hình như Murad cũng nói câu tương tự-Krixi quay sang nhìn Murad.
Thì mọi chuyện là vậy mà-Murad.

Mà krixi nè cậu ko làm kiểm tra sao?-Zephys.
Hả!-Krixi.
Đúng rồi nhỉ hôm nay tộc cậu kiểm tra tốt nghiệp mà-Lauriel.
CHẾT RỒI, TỚ QUÊN MẤT-Krixi.
NAKROTH ĐƯA TỚ VỀ NHANH LÊN-Krixi kéo tay Nakroth.
Ừ-Nakroth.

Hy vọng cậu ấy qua được chuyện này-Airi.
Tớ mong cậu ấy ko bị học lại-Murad.
Tớ mong cậu ấy về kịp thời-Zephys.
Tớ mong Nakroth sau vụ này ko bị Krixi hành cho ra bã-Lauriel.
*Bộp bộp bộp* cả bốn người chấp tay lại.
Amen.

Nakroth sau khi đưa Krixi tới trường thì về nhà nằm phịch lên giường.
Haizzz-Nakroth.
Nakroth nhìn lại thanh kiếm bị gãy.
Mọi chuyện là sao nhỉ?-Nakroth.
Nakroth ngủ thiếp đi đến chiều tối thì anh choàng tỉnh giấc.

Trễ thế này rồi sao? Krixi chưa về nữa à?-Nakroth.
Nakroth đi ra ngoài thì Krixi từ đâu chạy đến với tốc độ bàn thờ và đụng vào Nak.
NAKROTH TỚ LÀM ĐƯỢC RỒI-Krixi vui mừng nhìn Nakroth.
Hả làm gì?-Nakroth.
Đây nè xem đi-Krixi đưa tờ giấy cô cầm trên tay lên trước mặt Nakroth.

Chúc mừng em đã tốt nghiệp?-Nakroth.
Vậy là sao?-Nakroth.
Trời ơi cậu ngốc quá, tớ đã tốt nghiệp rồi tớ thành công rồi-Krixi.
Vậy sao chúc mừng nhé-Nakroth.
Ừ cảm ơn cậu-Krixi.
Krixi nè ăn mừng cậu tốt nghiệp ngày mai chúng ta đi chơi đi-Nakroth.
*Lườm*.
Đi chơi hả-Krixi.
Ừ ... đúng rồi ... được ko vậy-Nakroth.
Đương nhiên là được-Krixi.
Thật hả "may quá cậu ấy ko đưa ra điều kiện gì"-Nakroth.
Nhưng đổi lại ...-Krixi.
Ể-Nakroth.
Krixi lập tức đá bay cái ý nghĩ "yên bình" của Nakroth.

Các thím nghĩ krixi sẽ làm gì Nakroth nè :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nakki