Chương 15. Ta Thích Là Được Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Krixi?!"

Violet vội đỡ cô dậy, kiểm tra hơi thở.

"May quá..."

Người Krixi khá nhẹ, Violet nhanh chóng mang cô ra ngoài, trên đường lại may mắn nhìn thấy Triệu Vân.

Triệu Vân cõng Krixi đi sau Violet, hai người nhanh chân chạy về.

Một con dao găm phi sượt qua mặt Violet, cắm sâu vào tường.

"Đi đâu thế cô gái?"

Nakroth đứng chắn trước mặt hai người, nhẹ nhàng thu lại con dao, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hai kẻ không mời mà đến.

Violet chĩa thẳng súng vào đầu Nakroth, không do dự bóp cò.

'Keng!'

Viên đạn đập vào bộ giáp của Nakroth, bật ngược trở lại, rơi xuống đất.

Violet vội lui xuống. Thứ này chống được cả đạn xuyên thấu của cô? Nếu súng đã dùng không được thì chỉ còn cách...

"Chạy đi!"

Triệu Vân đã chuẩn bị sẵn, quay về hướng ngược lại dùng hết sức chạy. Violet lại lao thẳng về phía Nakroth, rút dao giấu trong người ra tấn công kéo dài thời gian.

Nakroth nhẹ nhàng tránh thoát đòn tấn công của Violet, xét về tốc độ, cả Đại lục này ai có thể nhanh bằng Nakroth?

Một kiếm chém xuống chân của Triệu Vân, anh lập tức ngã xuống, Krixi cũng ngã theo, lại được Nakroth đỡ, ôm vào người.

"Đừng bao giờ định mang Krixi đi! Cô ta là người mà Nakroth này muốn bắt, ai dám mang Krixi đi, thì đừng trách ta ra tay vô tình!"

Violet vội chạy đến đỡ Triệu Vân, dìu anh đứng lên. Tung ra mấy quả đạn nổ chắn tầm nhìn của Nakroth, Violet cùng Triệu Vân vội vã trốn ra ngoài.

Lauriel đã đứng đợi sẵn, nhìn tình cảnh hai người lập tức hiểu thất bại, ba người lập tức về doanh trại Thiên điện.

Yorn nói :

"Trận chiến này chúng ta chiếm được một mảnh đất, một tên tướng của Maloch - Nakroth đang đánh nửa chừng lại đột nhiên biến mất. Hiện tại âm quân đã phải lùi về sau... Nhưng tên Nakroth bỏ trận như vậy, hẳn là kế hoạch cứu Krixi đã thất bại rồi nhỉ?"

Lauriel thở dài, miễn cưỡng gật đầu.

Violet ngồi một bên, Ignis đang xem xét vết thương cho cô :

"Thiên Vương, ta thấy trên người Krixi không có vết thương nào nặng, lúc nãy ta còn gặp cô ấy đang đi lang thang trong tòa thành nữa. Ta nghĩ, hiện tại Krixi chưa nguy hiểm đến tính mạng, mọi người đừng lo lắng quá."

Lauriel lên tiếng :

"Krixi từ nhỏ được Payna nuông chiều bảo bọc cẩn thận, lại ngây thơ chẳng đề phòng, sợ rằng chỉ cần Maloch bỏ tâm tư một chút... con bé sẽ chịu đủ khổ."

Ilumia suy nghĩ một chút, đột nhiên nhận ra một điều.

"Yorn, người nói Nakroth bỏ cả trận chiến chỉ để đi giành lại con tin từ chúng ta à?"

Yorn nheo mắt :

"Nàng nghĩ ra kế gì sao?"

"Vậy có nghĩa... Krixi có thể tác động đến Nakroth! Chúng ta có thể lợi dụng yếu điểm này, chấm dứt hắn!"

Lauriel xen ngang :

"Vậy nguy hiểm cho Krixi quá! Chúng ta còn chưa chắc chắn Krixi có thể ảnh hưởng đến Nakroth hay không mà!"

"Krixi rất ngây thơ... nhưng chúng ta có thể sử dụng sự ngây thơ đó như một thứ vũ khí."

----------------------------

Nakroth về phòng, nhìn thấy khóa cửa đã bị cạy gãy, bàn tay Krixi vốn đã bị thương lại còn in hằn nhiều vết xước đỏ, sưng tấy.

Thả Krixi lên giường một lần nữa, Nakroth lấy dây buộc tay cô vào nan sắt, dẹp hết đồ vật sắc nhọn trong phòng, cẩn thận kiểm tra thêm một lần mới yên tâm ra ngoài.

Nakroth đến phòng Maloch.

Maloch đã ngồi chờ sẵn.

"Ta biết ngươi sẽ đến mà. Nakroth, chúng ta bắt Krixi đến để làm con tin, để tra tấn trút giận cho Natalya của ta chứ không phải để ngươi chăm sóc như Payna đâu!"

Nakroth đóng cửa, tự nhiên ngồi xuống đất.

"Cô ta sống không thoải mái vui vẻ không phải là một cực hình sao? Hơn nữa, ta vừa mới tìm ra một thú vui tao nhã... ngài không định phá hủy nó đấy chứ?"

"Ngươi biết rõ là ta không rảnh mà. Giết cô ta hay làm gì cũng được, ta chẳng quan tâm. Nhưng đừng có nuôi cô ta như nuôi mèo như vậy, ta biết là khuôn mặt đó giống Butterfly, nhưng ngươi cũng hiểu tính cách hay thân thể đều không phải. Nếu sau này tên tướng quan trọng nhất của ta lại để tình cảm chi phối, chẳng phải là một trò cười sao?"

Nakroth nhếch mắt :

"Tình - cảm - chi - phối? Nực cười."

Maloch xoa cằm :

"Ta cũng quên chưa hỏi, lần đầu gặp ngươi muốn giết Krixi lắm cơ mà, sao bây giờ thái độ lại thay đổi nhanh vậy?"

Nakroth ngáp một cái, tự nhiên nhớ cái gối ôm ấm áp đang say ngủ tại phòng mình.

"Quan tâm nhiều vậy, ta thích là được rồi."

Nói xong đứng lên ra ngoài, tối nào cũng phải đến 'vấn an' Maloch như thế này thật mệt mỏi chẳng khác gì mấy trò cung đấu.

Lúc này, Krixi đã tỉnh. Một tay bị buộc
vào thành giường làm cử động có chút bất tiện, Krixi muốn lấy tay còn lại tháo ra, nhưng vật lộn với cái nút thắt đến hết hơi mà vẫn không làm gì được nó.

Nakroth đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh Krixi đang cố cong người gặm cái dây trói.

Một giây lơ đãng suy nghĩ chợt lướt qua, Nakroth tưởng tượng cảnh mình là cái dây kia.

"Dây của cây liễu này có một đặc điểm, đó là chỉ có người thắt mới có thể mở được thôi, hơn nữa lại là loại dây dẻo dai chắc chắn, do Mganga nhân giống đấy."

Câu nói như khoe khoang, Krixi nhả cái dây ướt đẫm nước miếng ra, mắt ướt ướt :

"Vậy ngươi mau thả ta ra đi!"

Nakroth tháo giày nhảy lên giường, vứt bao tay đầy răng cưa sắc bén ra một bên, nắm cằm Krixi :

"Chiêu này dùng với Payna hay Lauriel thì ta nghĩ còn có tác dụng, còn với ta thì không đâu."

Krixi bĩu môi, thu lại nước mắt, cau mày :

"Ngươi bắt ta làm con tin mà, nên phải làm ta thấy thoải mái thì ta mới sống được, mới có tác dụng chứ, không ngươi sẽ phải tốn cơm nuôi ta đó!"

Nakroth đè lên người Krixi.

"Ừ, nhà ta nhiều cơm lắm, ngươi cứ ăn thoải mái đi, không ai chết đói đâu."

------------------------

P/s : tác giả là một người max biến thái và cuồng SM, nên truyện nhiều yếu tố trói buộc đánh đập thì... thông cảm nhá :v











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net