Chương 17. Bẫy Người, Bẫy Mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mganga nhẹ nhàng đổ một lọ thuốc vào miệng cô, ung dung quay bước ra khỏi phòng.

Đến gặp Maloch.

"Ta cho cô ta uống rồi, ngài còn gì phân phó nữa không? Phải rồi, ta còn cứ nghĩ Nakroth sẽ tới đây van nài ngài chứ nhỉ ~"

Maloch nhìn ra ngoài, không để tâm đến giọng đùa cợt quen thuộc của Mganga.

"Ngươi thì biết gì? Việc này dễ dàng hơn ta tưởng đấy nhỉ... Kế tiếp, tìm cách truyền tin cho Ilumia biết Krixi trúng độc, cô ta hẳn sẽ vội vàng tìm cách cứu Krixi. Verra và ngươi hãy biến trái tim của Krixi thành màu đen - như cách ngươi đã từng làm với Arthus đi. Tới lúc đó... Krixi sẽ là gián điệp của ta, Thiên điện cũng sẽ sớm là của ta!"

Mganga mỉm cười lui ra ngoài.

Thân ái của ta à... ngày chúng ta đoàn tụ không còn xa nữa đâu!

---------------------------

Alester rất thông minh, chẳng bao lâu hắn đã bắt được một tên có nhiệm vụ thăm dò tin tức của Cung điện Ánh Sáng.

Không mất chút công sức nào Mganga đã dễ dàng khống chế hắn, tin tức Krixi trúng độc trở thành mật báo đến tai Ilumia.

Lauriel mất khá lâu mới có thể bình tĩnh lại, vội vội vàng vàng đi tìm Ilumia và Yorn.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?!"

Ilumia suy nghĩ :

"Ta vẫn tin Nakroth động lòng với Krixi. Chẳng lẽ hắn bình tĩnh nhìn Krixi chết sao?"

"Thiên Hậu!! Người muốn dùng lại cách cũ... coi Krixi như Butterfly sao? Nakroth giờ đã khác trước, hắn có thể bị lừa một lần nữa sao?"

Ilumia nhìn khung cảnh u tối bên ngoài mặt trận. Thuần một mùi tanh của máu, dường như cô còn cảm nhận được tiếng kêu khóc tang thương của vô ngàn hồn ma.

"Lauriel, tình trường một bước sa chân vạn kiếp bất phục, sai một ly đi một dặm. Một khi hắn đã có cảm giác với Krixi, ngày hắn tàn bại cũng chỉ là sớm muộn mà thôi. Đã để Nakroth thoát một lần, ta chắc chắn sẽ không có lần thứ hai."

Yorn mở miệng :

"Nàng có tính đến chuyện... Krixi cũng có tình cảm với Nakroth không? Krixi không giống Butterfly, nó sẽ không biết tự bảo vệ mình trước thương tổn."

Ilumia gượng cười :

"Hi sinh một tấm tình cảm cho sự yên ổn an vui của cả Đại lục mãi mãi... ta tin con bé có thể."

Lauriel đứng ở góc phòng, cắn môi. Chỉ mình cô hiểu, ngày hôm ấy Butterfly đã đau đớn đến mức nào, khi nói ra lời tàn nhẫn giết chết người thương. Krixi, sẽ lại đi qua vết xe đổ này sao..?

-----------------------

Mganga quay lại trước Nakroth một bước, diễn tròn vai :

"Ta đã chữa cho cô ấy rồi. Ngươi nhớ lấy, Maloch có đánh giết thì phải bảo vệ ta đó ~"

Nakroth nhíu mày :

"Biết rồi. Ngươi xong việc rồi đấy, đi đi."

"Chưa gì đã đuổi người ta đi... ~"

Nakroth nhanh chóng đẩy Mganga ra ngoài, đến bên giường xem xét Krixi.

Giở chăn ra mới thấy, dấu vết hôm qua còn y nguyên... Nakroth lập tức bế Krixi đến phòng tắm.

Người cô vẫn không một mảnh vải, cơ thể ấm áp trắng nõn cứ cọ cọ vào người Nakroth, làm trái tim hắn cảm thấy ngứa ngáy. Lau người, thay quần áo cho Krixi xong, Nakroth cảm thấy, việc này còn khó hơn cả bảo hắn ra chiến trường chém giết.

Nhìn khuôn mặt như thiên sứ đang say giấc kia.. dù đã biết không phải cô ấy, nhưng trái tim cứ bất giác muốn tiến lại gần. Butterfly và Krixi quá giống nhau, Nakroth nhiều lần lầm tưởng coi Krixi như cô ấy, bàn tay lại muốn dịu dàng nhẹ nhàng hơn một chút, như đối với người thương đã mãi xa.

----------------------------

Lauriel dùng thuật phép đi xuyên tường, nhưng cũng phải mất một lúc lâu mới giải được lớp bảo vệ bên ngoài Lực lượng Sa Đọa.

Cô vô cùng rõ, nếu lẻn vào lúc đêm tối - lúc canh phòng cẩn mật nhất chắc chắn sẽ bị phát hiện, kết cục không khác Natalya là mấy. Còn hiện tại, sáng sớm, hành lang rộng lớn không một bóng người, vài tên lính canh dễ dàng bị hạ gục, hầu hết binh lính đều đang ở ngoài chiến trận.

Lauriel mở cửa phòng Nakroth, vui vẻ bước vào. Nhìn thấy Krixi, nụ cười trên môi Lauriel vụt tắt.

"Krixi..?.. Em.. làm sao thế này..?"

Krixi mơ màng mở mắt, nhìn thấy chị Lauriel, theo thói quen định cười, nhưng thấy ánh mắt khiếp hãi của Lauriel, cô chợt thấy bối rối.

"Chị Lauriel? Chị đến thăm em sao?.."

Lauriel chạm tay vào dấu hôn đỏ ửng,  không nói thêm hất chăn xuống đất. Quả nhiên... Krixi đã...

"Ai?! Là ai dám chạm vào em?"

Krixi hơi hoảng sợ, cô chưa từng thấy chị Lauriel tức giận như vậy. Vội vàng đứng dậy muốn xin lỗi, nhưng một cơn đau đớn đột ngột kéo đến, Krixi mất thăng bằng ngã xuống đất.

Lauriel ôm lấy cô, đau lòng thay một tâm hồn trắng trong như vậy lại bị vấy bẩn! Cô thề sẽ giết hắn, chôn sống ném cho thú hoang gặm xác, Krixi cũng mới chỉ 16 ngàn tuổi...

Krixi cắn môi không nói gì, cô không hiểu Lauriel tức giận điều gì, nhưng hình như nó rất quan trọng.

Lauriel bỗng cảm nhận được hơi thở khác lạ quanh đây, cô đặt tay lên vai Krixi, mấy ngày nay thật toàn chuyện quái gở.

"Krixi này, là tên Nakroth chạm vào em phải không?"

"Chạm vào?.. Là sao ạ..?"

"Tức là... ôm em, rồi ngủ cùng em.. như vậy đó."

Krixi cúi đầu, thì ra là vì chuyện này.

"Vâng ạ."

Lauriel nhìn Krixi, bước chân ngoài cửa đã đến khá gần.

"Em có thích hắn không? Nakroth ấy? Chị giúp em."

Krixi ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt quen thuộc làm Lauriel thoáng cảm thấy sợ hãi.

------------------------

À quên mừng truyện được 1k lượt đọc <♡

Thankkiu mấy reader thân ái đã ủng hộ :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net