3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi những lời này rơi xuống, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của vị nữ chính trong truyện thanh mai trúc mã này trong phút chốc trở nên tái nhợt.

Nhóc được lắm, để kích thích nữ chính bày tỏ lòng mình, Jung Kook khá tàn nhẫn, xứng đáng là nam chính. Nhưng thế này cũng thật khó chịu, nữ chính sẽ không nói nhanh thế đâu đúng không? Chuyện này không thể làm được, tôi còn chưa lợi dụng Jung Kook mà. Tôi vội vàng kéo mạnh cánh tay của Jung Kook, anh ấy nhìn theo cử động của tôi rồi nhìn tôi.

“Sao vậy?” Giọng của Jung Kook không hề dao động.

Tôi ôm cánh tay anh ấy, quay đầu nhìn Lisa vẫn còn đang sững sờ, cười ngọt ngào nói: “Cậu là thanh mai trúc mã của anh ấy sao? Gọi là Lisa, phải không? Cậu cũng là người đầu tiên biết tớ và Jung Kook đang hẹn hò đấy, vui ghê."

Sau đó tôi lại che miệng, chớp mắt nói:" Nhưng Lisa này, có phải là cậu yêu Park Ji Min không? Tớ thấy hai người thường xuyên ra vào cùng nhau. "

Nghe thấy tên của Park Ji Min, Lisa cuối cùng cũng có phản ứng, cô chỉ muốn trả lời rằng không phải vậy, nhưng khi nghĩ đến những gì Jung Kook nói vừa rồi, nỗi bất bình và bất đắc dĩ không thể giải thích được đột nhiên dâng lên trong lòng cô.

Tại sao Jeon Jung Kook và Im Nayeon có thể yêu nhau mà Lalisa thì không được?

Cô cắn môi, sau đó ngẩng đầu gượng cười: "Đúng vậy. Tớ và Ji Min đang yêu nhau, cậu có biết cậu ấy không?"

Ngay sau khi Lisa nói xong những lời này, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Jung Kook đang nhíu mày thật chặt.

Nhưng trông vẫn rất đẹp giống như hai đỉnh núi uốn lượn.
Jung Kook nhìn Lisa muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì, dưới ánh mắt đau khổ của Lisa, anh ta quay đầu lại, nhẹ giọng nói:

"Lalisa, cậu hiện tại không thích hợp hẹn hò."

Vừa nghe lời này, Lisa giống như một phát pháo sáng lên, lập tức lớn tiếng phản bác: "Tại sao? Chỉ cậu có thể yêu thôi đúng không hả Jeon Jung Kook?" Nói xong, Jung Kook chưa kịp trả lời thì cô ta đã mang cặp sách của mình chạy thẳng đến trường.

Còn Jung Kook mới mở miệng nói: "Thành tích của cậu và Park Ji Min đều kém như vậy..."

Anh nhìn theo bóng lưng của Lisa rồi ngậm miệng lại.

Tôi gần như bật cười thành tiếng, nhưng tôi cảm thấy Jung Kook đột nhiên rút cánh tay ra và bước sang phải vài bước, tránh xa tôi.

Xùy. Tôi liếc nhìn anh ta một cái, rộng lượng cười cười: "Anh ơi, sao anh xa em quá!"

Jung Kook bước về phía trước, từ từ nói, "Em muốn bị bắt vì yêu sớm à?"

Tôi đi theo vỗ vỗ ngực kinh ngạc: "Anh à, anh đừng nói như vậy chứ."

“Tại sao?” Jung Kook không thoải mái tiếp tục hỏi.

“Bởi vì em có cảm giác tội lỗi khi yêu đương vụng trộm.” Tôi nghiêm túc nói, “Anh à, anh có thích loại cảm giác vụng trộm thú vị này không?

Jung Kook không ngoảnh lại, bước nhanh hơn.

Tôi khịt mũi: "Anh ơi, chờ em gái yêu của anh với!"

Tôi không tin rằng Jeon Jung Kook sợ bị bắt, dù anh ta có nói chuyện với mười cô bạn gái cùng một lúc, họ cũng sẽ không nói gì.

Mặc dù tôi không biết Jeon Jung Kook có phải muốn có mười cô bạn gái hay không, nhưng tôi biết có khá nhiều cô gái muốn trở thành bạn gái của Jeon Jung Kook.

Mỗi buổi sáng, ngăn kéo của Jung Kook giống như chuột đào hố, ngập thư tình và quà, đôi khi chúng còn được nhét vào ngăn kéo của tôi.

Khi tôi bước vào lớp ngày hôm nay và nhìn vào ngăn kéo, quả nhiên là như vậy.

Mặc dù ngày thường Jung Kook điềm đạm và lạnh lùng, nhưng anh ấy lại rất lịch sự với người khác. Thay vì vứt bỏ những bức thư tình và những món quà, anh ấy lại nhét chúng vào một chiếc túi lớn và để trước cửa lớp.

Bằng cách này, nếu không muốn bị các học sinh khác nhìn thấy, chủ nhân của đóng thư tình và quà đó chỉ có thể lén lút mang đi về cất giấu.

Tôi liếc nhìn Jung Kook  người đang làm việc này, và cười nhẹ nói: "Anh à, anh thật nổi tiếng."

Jung Kook ừm một tiếng.

Còn "ừm"? Tôi hếch cằm lên, nhìn Jung Kook đang chuẩn bị đọc sách, rồi lại liếc mắt nhìn những ánh mắt xung quanh chúng tôi, thế nên tôi suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Anh Jung Kook, em đã quyết định làm chuyện kinh thiên động địa. ”

Nghe vậy, Jung Kook quay đầu nhìn tôi, môi đỏ mọng khẽ hé ra: "Cái gì?"

Tôi đứng dậy, sau đó hơi cúi xuống, trong ánh mắt kinh hãi của người nào đó, tôi tiến đến bên tai Jung Kook.

Jung Kook vô thức muốn ngả người ra sau.

Nhưng tôi đã kéo cổ áo anh ta.

Jung Kook nhìn cô gái càng ngày càng gần, hai tròng đen của mắt từ từ gợn sóng, chỉ cảm thấy ngứa lỗ tai——

"Anh à, đừng căng thẳng nha."

Đôi tai như ngọc của anh đột nhiên như bị dính son đỏ.

Mà tôi hồn nhiên không nhận ra điều đó, lại đứng thẳng dậy và bước lên bục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net