2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi cô định rời đi thì bỗng tay phải bị níu lại:

- Vợ!

Ban đầu, Nayeon giật bắn mình, sau đó lại sững sờ. Hình như không phải chỉ một mình cô ngạc nhiên mà tất cả mọi người có mặt trong phòng bệnh đều há hốc mồm, mắt trợn tròn kinh ngạc.

- Jungkook, con sao vậy? – Bà Jeon tiến đến, vỗ nhè nhẹ vào lưng Jungkook, dường như muốn anh tỉnh táo lại.
- Con? Bác gọi cháu sao? - Jungkook ngước đôi mắt đen long lanh nhìn bà, trông anh ngây thơ như đứa trẻ.

Ông Jeon sững người nãy giờ mới kịp hoàn hồn, vội hỏi Nayeon:

- Bác sĩ, thằng bé bị sao vậy? Chẳng lẽ nó thực sự mất trí nhớ sao?

Nayeon gật gật đầu, một tay cô vẫn bị Jungkook nắm chặt:

- Bác đừng quá kích động. Xác suất này chỉ có 25%. Để cháu kiểm tra lại cho anh ấy.

Jungkook vẫn ngơ ngác nhìn mọi người, đôi mắt biết nói thể hiện rõ sự "không hiểu gì cả" khiến mọi người thương cảm không thôi.

Nayeon quay lại nhìn anh, đúng lúc bắt gặp anh cũng đang nhìn cô liền ho khan vài tiếng.

- Anh Jeon, anh có nhớ hai bác này là ai không? – Vừa nói cô vừa chỉ vào ông bà Jeon.

Jungkook mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, miệng khe khẽ trả lời : "Không nhớ!"

- Anh... thực sự không nhớ họ sao? "
- Không nhớ họ... chỉ nhớ em.

- Tôi, anh biết tôi sao? - Mặt Nayeon đã sớm đỏ ửng như cà chua chín. Anh nhớ cô sao? Hình như trước khi anh gặp tai nạn họ không biết nhau mà?
- Đương nhiên biết. Vợ, anh đau đầu lắm! - Jungkook vẫn thản nhiên níu lấy tay cô, lắc qua lắc lại, đôi lông mày kiên nghị khẽ cau.

Ông bà Jeon bị bất ngờ, không thể tin được đứa con trai mặt lúc nào cũng lạnh băng lại bị mất trí và trở thành một ... tên ngốc. Đã thế còn dám kêu con nhà người ta làm vợ mình nữa chứ! Ôi chúa ơi!

Nayeon cố gắng trấn tĩnh lại, gạt tay anh ra:

- Xin lỗi, tôi không phải vợ anh ."
- Vợ, em nói gì vậy? Vợợợ .... - Jungkook nắm ngược trở lại, dứt khoát không buông tay cô ra.
- Jungkook, con nhận lầm người rồi, buông tay ra cho cô ấy đi. - Ông Jeon gương mặt nặng nề, nghiêm túc nói với Jungkook.

- Không, tôi không buông. - Jungkook cứng đầu, bĩu môi phụng phịu, không chịu buông Nayeon ra.
- Thằng bé này... !!! - Ông bà Jeon cùng thở dài. Thằng bé này thực sự trở thành người khác rồi.

Im Nayeon rơi vào tình huống khó xử, đành phải đứng yên cho Jungkook ôm chặt cánh tay mình. Dù mọi người có nói gì đi nữa, anh cũng không chịu thả cô ra.

- Vợ, bọn họ là ai vậy? Thật hung dữ!

Bà Jeon nghe thấy thế trợn trừng mắt. Thằng bé này to gan thật, đã không nhận ra bố mẹ thì chớ, lại còn dám trách bọn họ hung dữ!

- Là bố mẹ của anh đấy! Phải gọi là ba mẹ, không được nói linh tinh. - Nayeon suýt chút nữa cười thành tiếng khi nghe anh hỏi.
- Ba mẹ aaa. - Jungkook gật gù ra chiều đã hiểu, xong lại quay sang hỏi cô.
- Thế vợ tên gì?

Đến lượt Nayeon trợn tròn mắt. Cái tên ngốc này, không biết tên mà dám nhận cô làm vợ hắn.

- Im Nayeon- Cô trả lời ngắn gọn, mặt lạnh tanh.
-Im Nayeon...Na Nadong... - Vừa lẩm bẩm tên cô vừa vòng tay qua thắt lưng cô ôm chặt.

Nayêon giật mình, theo phản xạ đẩy anh ra.
- Aaa... đau anh...

Có lẽ vì bị bất ngờ quá nên cô hơi mạnh tay, thấy anh kêu đau liền cuống quýt:

- Anh không sao chứ, xin lỗi, thực xin lỗi...
- Thằng ngốc này, sao lại ôm bác sĩ như vậy, người ta có đánh cho cũng đáng... - Bà Jeon chậc miệng, hồn nhiên nói. Ông Jeon lắc lắc đầu cười, nỗi phiền muộn trên khuôn mặt ông vơi đi một nửa.

- Vợ, anh buồn ngủ... - Jungkook dụi đầu vào bàn tay cô, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

Mãi sau, anh mới chịu ngủ. Nayeon cùng bà Jeon đi dạo xung quanh bệnh viện.

- Tiểu Na, cháu biết không? Trước đây Jungkook rất lạnh lùng, suốt ngày chỉ công việc. Dường như chẳng thấy nó cười bao giờ, đến nói với bác vài câu cũng khó. Bác từng rất lo lắng, sự rằng cuộc sống của nó sẽ luôn cô đơn, tẻ lạnh mãi như thế. Đến khi nó tỉnh lại, mất trí, bác lại lo cho tương lai cho nó sau này. Nhưng vừa nãy, khi nhìn thấy ánh mắt và nụ cười như trẻ con trên gương mặt nó, bác chợt nghĩ : như vậy cũng tốt...

Bà ngừng một lúc lâu, Nayeon nhìn thấy đôi mắt bà phiếm hồng.

- Như vậy, thằng bé sẽ vui vẻ hơn, cuộc sống của nó cũng dễ chịu hơn.

Chợt bà quay sang, nắm lấy tay cô, cười:

- Thằng ngốc ấy bây giờ còn bám dính lấy cháu nữa chứ!

Vành tai Nayeon đỏ ửng, đâu chỉ bám dính, anh còn dám gọi cô là "vợ" nữa kìa!

- Bác yên tâm, anh ấy chỉ bị tạm thời. Có thể thời gian sau sẽ khôi phục lại ạ.
- Giao cả cho cháu đấy, cảm ơn cháu nhiều!

Im Nayeon cười gượng, vậy là bác gái "bán" tên ngốc kia cho cô rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net