Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mí mắt giật giật, làn mi cong dài khẽ động đậy từ từ mở đôi con ngươi hấp dẫn ra.

Đưa đôi bàn tay dụi dụi đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ đó, nàng ko khỏi giật mình
Trời ngoài kia đã tối đến vậy rồi, đèn đường lấp lánh được thắp rọi ở khắp nơi.

Nàng lại nỡ ngủ quên rồi sao ? Rõ là chỉ định chợp mắt một chút thôi a, sao giờ lại thành một mạch đến tối ?!
Quay sang nhìn chiếc đồng hồ nhỏ hồng tại đầu giường, mắt nàng bỗng trợn to, cái gì ? Đã 9h tối rồi sao ? Huhuuu, chuyến dạo Paris của nàng, chuyện chơi Paris của nàng.

Tên kia thật đáng ghét, sao ko lên gọi nàng dậy ?
Bụng nàng rên lên mấy tiếng ọt ọt, lôi nàng về với thực tại
Thật là đói !
Nhắc đôi chân xuống giường sỏ vào đôi dép kitty kia, nhẹ bước xuống phòng ăn
Cảnh tượng làm nàng tức chết chính là cái nam nhân kia, ung dung tự tại thưởng thức sơn hào hải vị, lại có thể ko gọi nàng xuống ăn ? Vẻ mặt bình thản như chưa hề có việc gì xảy ra !
Lửa giận trong lòng bỗng khơi trào, nhưng nghĩ lại mình vẫn đang ở nhà người ta lên cố dìm xuống.

- Sao anh ko gọi tôi dậy ?
Nàng bừng bừng sát khí đến cạnh bàn ăn, ko khỏi bắn cho hắn ánh nhìn muốn giết người.

- Tôi thấy em ngủ say nên ko nỡ quấy rầy.

Nàng im lặng , đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó. Thực ra là đang cố tìm ra từ ngữ để mắng chửi hắn, nhưng mãi nghĩ vẫn ko ra.
Đành chịu thua, vẻ mặt ỉu xịu như đã đầu hàng trước kẻ địch, đi đến ghế ăn bên cạnh hắn ngồi xuống, nhẹ giọng nói.

- Tôi đói.

Thấy nàng có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, tâm hình hắn tốt hẳn lên. Bởi hắn ko muốn một ngày mấy lần gây chuyện với nàng, thật mệt óc !

- Em muốn ăn gì ? Tôi bảo đầu bếp làm cho em.
- Ăn gì cũng được sao ? Chỉ cần tôi muốn ?

Nàng khấn khởi hỏi lại hắn, con ngươi ấy như đang nhìn một thứ gì sáng chói lấp lánh, rực sáng hẳn lên.
Lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, nàng là lại dở chiêu trò gì ? Nhìn vẻ mặt vậy là biết ko phải điều tốt lành gì. Nhưng hắn vẫn nhàn nhạt đáp.

- Tuỳ em.

Nghe hắn nói vậy, nàng ko kiêng nể, liệt kê một loại các đồ ăn nhanh ko có lợi cho bữa chính như: pizza, gà KFC, khoai tây chiên, Socola Teuscher , Hobak tteok ,Bulgogi.

Hắn nghe xong, chỉ muốn lập tức cậy não của nàng ra xem trong đó chứa gì ?
Cô gái nhỏ này thật giỏi trong việc chọc tức hắn. Bảo nàng ăn bữa chính ? Sao lại muốn toàn những món đồ ăn nhanh! Hắn có thể cho nàng ăn thoả sức, nhưng ko phải bây giờ , ăn vậy rất hại sức khoẻ, những đồ ăn kia còn khó tiêu hoá gây đến khó chịu dạ dày.

- Không được. - Hắn lạnh lùng liếc nói.

- Nhưng anh bảo tôi muốn ăn gì cũng được a~ - Giọng nói chứa đầy vẻ uất ức nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm của hắn.

- Tôi nói là " tuỳ em" chứ ko nói cho em ăn những thứ đồ ăn vặt đó.

- Nhưng tôi muốn ăn những đồ đó mà, cho tôi ăn đi a ~

Vội vàng dở chiêu làm nũng ra, mỗi gì dùng chiêu này ai ai cũng phải siêu đổ vì nàng.
Tự tin đầy mình là hắn sẽ chiều lòng nàng.
Nhưng Jungkook  bề ngoài lại như người băng bất kể ai cũng ko làm rung chuyển ý chí, còn sâu trong thâm tâm lại có những làn gió rung động liên tục thổi vào lòng mình.

Nàng nhìn vẻ mặt điềm đạm đẹp trai của hắn, ko hề giống với vẻ bị lay động khi nàng thành công trong việc làm nũng với ba mẹ.

Chẳng lẽ hắn đã tiêm miễn dịch nữ sắc sao ? Ai cũng bảo dù có là băng cũng phải tan chảy thành nước bởi chiêu làm nũng của nàng.

Thầm oán trách trong lòng, hết hi vọng thật rồi. Ở nhà đã ko hay được ba mẹ cho ăn đồ ăn nhanh, tưởng đến đây du chơi sẽ được thoả mãi, ai ngờ lại bị tên mặt lạnh này quản !

Đấu tranh trong thâm tâm mãi, hắn mới lên tiếng.

- Em là thích tín đồ món ăn của nước nào ?

Tên này kì lạ thật ! Sao tự dưng nói một câu chẳng đâu vào đâu ? Có liên quan gì đến nàng muốn ăn đồ ăn nhanh ko chứ ?!

- Nhật Bản. - Nghĩ vậy thôi chứ miệng nàng vẫn nhẹ nhàng đáp trả lại hắn.

- Tôi liền bảo đầu bếp Nhật bản làm các món bổ khác cho em ăn, những món kia ko thể ăn thay bữa chính, hiểu ?- Nàng ko nói gì chỉ nhè nhẹ gật đầu, nàng là bị cuồng đồ Nhật bản nha, ăn rất ngon mà còn ko nhanh chán.
Một lúc sau, trên chiếc bàn ăn đã bày hàng loạt các món ăn Nhật bản trông rất bắt mắt, nàng trơ mắt nhìn mà nước miếng cũng liên tục chảy vào bụng.
Cần đôi đũa lên và bắt đầu giai đoạn thưởng thức.

Hắn nhìn nàng ăn thật ngon, thỉnh thoảng còn cười tủm tỉm nộ ra hai má núm đáng yêu. Bây giờ hắn đã biết được nhược điểm của nàng. chỉ cần được cho ăn ngon là liền vui vẻ, có khi mối nợ giết cha đi nữa chỉ cần cho cô ngốc này ăn ngon liền sẽ quên đi luôn! Vậy thì giờ ko cần phải tốn nhiều công sức theo đuổi rồi, trước hết cứ dụ dỗ nàng bởi đồ ăn đã!

Bầu trời hôm nay thật đẹp. Những tia nắng ấm áp trên cao nhè nhẹ len qua khe cửa chiếu rọi vào một cô gái đang say mộng ở trên giường.
Nàng mặc chiếc váy ngủ hai dây màu hồng phấn, để lộ ra bờ vai trắng nõn ko tì vết xinh đẹp y như khuôn mặt của nàng.

Cứ mười phút lại có tiếng gõ của vang lên, thúc dục muốn mau chóng lôi cô ra khỏi giấc mơ xa vời kia, nhưng kết quả vẫn luôn là thất bại.

Có thể nói, ngoài ăn ra, ngủ cô là giỏi thứ nhì.
Người đàn ông nào đó bắt đầu mất hết kiên nhẫn, tự thân vào lôi nàng dậy, đã là 8 rưỡi sáng, sau hơn 10 người hầu đánh thức ? Cuối cùng nàng vẫn là ko chịu dậy ? Vậy chỉ còn cách là đích thân hắn ra tay!
Jungkook  gõ cửa 3 tiếng, sờ vào thử xoáy nhẹ, hắn nhíu mày kiếm, cửa ko khoá ?!
Con nhóc chết tiệt! Đi ngủ cũng ko biết khoá cửa phòng, ko sợ có sói lẻn vào sao ?!
Nhưng kì thực thì trong nhà này đại đa số toàn nữ giúp việc, chỉ có riêng quản gia là nam, nhưng hẳn ông ta cũng tầm 50, 55 tuổi gì đó, sao có thể dám động đến người của cậu chủ ? Nếu nói là sói lẻn vào, ko phải hắn đang tự ám chỉ mình hay sao ?!
Bước đến giường, ngắm nghía nàng một lúc, Nayeon của hắn thật sự rất mê người, lông mi cong vút, chiếc mũi dài cao thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng ko cần son màu, làn da lại có thể trắng mịn màng ko hề qua sử dụng các thứ tạp chất mĩ phẩm.

Ngây người một lúc mới nhớ việc trọng đại, Phong diệc Thần liền lay lay nàng dậy, sốc chăn nàng nên. Nhưng khuôn mặt kia vẫn ko có vẻ gì là muốn tỉnh, vẫn như cũ ôm con gấu bông bự, ko cần chăn mà ngủ.
Một lúc sau, hắn liền cúi người xuống, áp môi của mình vào đôi môi đỏ bọng kia, nhẹ nhàng liếm viền môi, cắn cắn nhẹ.

Thấy nàng vẫn ko phản ứng, hắn vươn chiếc lưỡi thơm tho tiến sâu vào khoang miệng nàng, bắt lấy lưỡi nàng thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Nàng khó thở nổi "ưm" nhẹ một tiếng làm khơi trào dục vọng trong người của hắn.
Nụ hôn của hắn ngày càng sâu và mãnh liệt hơn. Bất giác khoé mi nàng khẽ rung rung, mở to đôi con người ra hết sức bất ngờ, ngây ngốc một hồi, mới dẫy dụa phản kháng.

Hắn đột nhiên dừng lại, chấn áp ngọn lửa bừng bừng trong lòng, rời khỏi đôi môi anh đào kia. Trước khi tạm biệt còn vươn lưỡi liếm quanh môi nàng một lượt tỏ vẻ khiêu khích
Nàng trợn to mắt lên, tức giận mắng hắn.
" Anh lưu manh, sao có thể hôn trộm người ta lúc ngủ ?!"

" Đấy là bởi ai gọi em cũng ko chịu dậy, tôi đành phải dùng tới cách này " hắn nói trắng trợn hết sức, vẻ mặt tỏ vẻ tôi cũng ko hề muốn thế làm nàng càng điên người hơn.

" anh, anh.. Anh dù sao cũng ko nên làm vậy, đó là nụ hôn đầu của tôi" Nàng phản bác lại.

" Chỉ là nụ hôn đầu thôi mà, cần tôi trả lại cho em ko ?" Hắn nhếch mép, nở nụ cười gian tà.

" Trả kiểu gì a ? " Nàng ngây ngốc suy nghĩ, có thể trả lại sao ?.

Biết nàng mắc mưu, hắn liền mạnh mẽ đoạt lấy vùng đất ngọt ngào kia một lần nữa. Môi lưỡi triền miền nhau ko dứt, đến khi nàng cảm thấy thiếu ko khí hắn mới thả nàng ra.

Nàng xụi lơ dựa nhẹ vào người hắn, cố lấy ko khí để thở. Như lấy lại được hơi thở đều đặn vốn có nàng quay sang hắn mắng " Anh vô sỉ ".
Tôi chỉ trả lại nụ hôn đầu theo ý em thôi mà " hắn đối với câu mắng của nàng như miễn dịch, cười cưng chiều xoa đầu nàng. Ko ngờ tiểu yêu quái này khi tức giận lại đáng yêu đến vậy.

Nàng ngoảnh mặt đi, quyết định ko thèm để ý đến tên nào đó nữa.

" Mau vào làm vệ sinh cá nhân, tôi xuống dưới nhà chờ em " Hắn dịu giọng nói.

" Đi đâu a ?" Nayeon  ngơ ngác hỏi lại.

" Tôi dẫn em đi chơi quanh Paris "
Nghe thấy vậy, nàng vô cùng hớn hở vội chạy liền vào phòng tắm, quên luôn vừa nãy mình vừa bị ai đó ăn đậu hũ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net