dấu yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có thích em không?" 

Cũng đã được 1 tuần kể từ ngày Krixi hỏi cậu trai tóc trắng câu hỏi ấy. Nakroth đúng  thật là tên ngố, chỉ có việc trả lời rằng cậu có thích cô hay không thôi mà cũng ngập ngừng bảo cho thời gian suy nghĩ.

Chí ít Krixi cũng đã thổ lộ được tấm lòng của mình. Điều này so với việc chờ đợi câu trả lời từ Nakroth thì chẳng đáng là bao. Lần đầu nói ra tiếng lòng từ trái tim, lần đầu có cảm giác nhớ thương một ai đó khiến cô bé không thể ngừng cười mà áp 2 tay lên má, và khẽ ửng hồng.

Nakroth, lúc này đang nằm thẫn thờ ở nhà, luôn miệng lẩm bẩm:

"Tôi có thích em"

"À không, tôi xin lỗi, tôi chưa từng có tình cảm với em"

"Tôi cũng để ý em từ lâu"

"..."

Hàng tỷ dòng suy nghĩ đang hiện ra trong đầu cậu bạn. Sẽ là nói điêu khi nói rằng cậu chưa từng có tí rung động nào với cô bé tóc hồng kia, nhưng cũng sẽ không đúng khi nói rằng cậu cũng thích Krixi như cách nàng ta thích cậu.

Cậu nghĩ tới Krixi. Chỉ là, lần này cậu nghĩ sâu hơn một chút. Nakroth luôn bị thu hút bởi nụ cười duyên dáng cùng tính cách hoạt bát năng động nhưng lại trong sáng và ngây thơ của Krixi rất nhiều. Dường như ở bên cạnh Krixi, Nakroth chưa từng phải lo lắng bất cứ điều gì. Cậu thoải mái cười thật lớn, làm những điều mình muốn, đánh những bản nhạc thật hay, học thật nhiều thứ mới. Krixi là người đã mở ra trong tim Nakroth một cánh cửa mới mẻ, ấm áp và rực rỡ, lặng lẽ soi sáng trái tim vốn lạnh băng và tăm tối của cậu.

Nhưng mà, có thứ gì đó ngăn cậu bạn lại. Có thứ gì đó dường như đang can ngăn trái tim Nakroth được suy nghĩ, được tiến thêm một bước tiến triển mới với Krixi. Không thể phủ nhận thứ tình cảm cậu dành cho cô là thứ tình cảm đặc biệt hơn rất nhiều khi so sánh với cái từ "bạn thân", song chính bản thân Nakroth lại không muốn chấp nhận điều ấy. Cậu chỉ muốn dừng lại ở mức là những người bạn thấu hiểu nhau với Krixi, nhưng đâu đó trong tâm trí của cậu, vẫn bùng lên một thứ rung động với cô. Mỏng manh, nhưng vẫn là có.

"Mình rốt cuộc bị sao thế này?" - Nakroth tự chất vấn bản thân.

Ngay lúc này đây, hình như chính Nakroth cũng không thể hiểu được chính cảm xúc của mình. Và cậu, cũng tự hỏi, liệu cô nhóc tóc hồng kia, có đang bối rối hệt như cậu không?

"Tôi không biết như thế nào nữa, Krixi ơi."

"Dấu yêu ơi, theo em nghĩ, rốt cuộc mối quan hệ của chúng ta, phải nói thế nào mới đúng?"

"Dấu yêu ơi, em có thấy bối rối và ngại ngùng, giống tôi không?"

"Dấu yêu ơi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net