12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Con trai, sinh nhật con thích cái gì, cứ nói với ta, ta mua cho con nhé, giờ cả hai chúng ta đều rất bận, không thể trở về được]

Một người phụ nữ với mái tóc trắng dài óng ả, gương mặt sắc sảo, xinh đẹp áy náy nói, cố gắng trấn an đứa con cô đơn ở quê nhà.

- "Con không sao, con không cần quà, hai người nhớ giữ gìn sức khoẻ là được"

Nakroth mỉm cười dịu dàng, ánh mắt xanh rũ xuống, mẹ hắn ở bên kia nhìn con trai như vậy, không khỏi đau lòng.

[Nak con yêu, ba mẹ sẽ sớm trở về thôi]

Đáp lại nàng là một giọng nam nhân khác cùng ở đó [Còn đã xong việc đâu!]

[Câm mồm! Con tôi đẻ tôi thương! Lão già vô tâm!]

Cha hắn bị mắng cho câm nín, Nakroth thở dài, khuyên ngăn hai người, cũng đã có tuổi, còn chí choé suốt ngày như trẻ con.

- "Amily, mẹ bắt nạt ba quá đấy"

[Hừ! Lão đáng bị thế!]

[Em cứ chiều hắn như vậy...]

[Các người không đẻ! Tất nhiên các người không xót! Quiilen! Lão cút ra ngoài cho tôi!]

Ầm ĩ một hồi, cuối cùng Amily bắt cha hắn ở trước cam máy tính, chúc mừng sinh nhật con trai, rồi mới thả đi.

Tạm biệt ba mẹ, Nakroth nằm vật xuống giường, hắn chưa từng để ý quá nhiều đến bản thân, nhất là mấy việc sinh nhật, hắn nghĩ, lớn rồi, chuyện có người chúc mừng hay không cũng không còn quan trọng như thế nữa.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, chuyện ở một mình có chút cô đơn.

Lăn lội một hồi, hôm nay dẫu sao cũng là ngày nghỉ, không bằng ra ngoài chơi cho khuây khoả?

Nhưng lại nghĩ, hắn cũng đau có bạn thân thiết nào đâu?

Cái tên xuất hiện đầu tiên trong từ điển.

Dĩ nhiên là.

Murad?

Đúng là đi cùng cậu ta rất thoải mái, nhưng hai thằng con trai thì có chút kì cục, chi bằng rủ Krixi?

À...

Hắn mà có cái gan đấy, thì còn phải sợ giao tiếp ư?

Nghĩ một hồi, cuối cùng đắp chăn.

Ngủ!

Sinh nhật gì đó, thôi dẹp đi!

Kingcoong!!

Chẳng biết hắn ngủ bao nhiêu lâu, nhưng thời điểm bị tiếng chuông cửa đánh thức, trời đã lốm đốm sao cùng vụn nắng màu hồng đỏ cuối chân trời.

- "Ai vậy?"

Nakroth đứng dậy gãi đầu, ngáp một tiếng, chẳng lẽ là quà sinh nhật mẹ hắn gửi về? Nhanh như vậy? Không phải nói mấy ngày nữa mới đến sao?

- "Đến đây, đến đây"

Bùm!!

- "NAKROTH!! SINH NHẬT VUI VẺ!!"

Tiếng chuông ngày càng dồn dập, Nakroth áo phông quần đùi cứ vậy chạy ra cửa, chỉ là không ngờ tới, khi cửa vừa đẩy ra, một tiếng đã hô vang cả hành lang, khiến hắn giật mình.

Hoa giấy bắn ra rơi trên mái tóc, đáy mắt xanh thẳm mở to, ngỡ ngàng.

Valhein cười khì khì tít mắt cầm pháo bông.

Krixi ở một bên cầm theo túi quà, gương mặt nàng dịu dàng ửng hồng chóp mũi.

Còn đối diện với hắn,là nụ cười tinh nghịch, đôi mắt hồng phiếu vẫn luôn lấp lánh thứ ánh sáng trong veo khiến hắn không tài nào lý giải nổi, trên tay cậu cầm một chiếc bánh sinh nhật socola màu nâu nhạt, bên trên được trang trí bằng quả dâu.

Dòng chữ "chúc mừng sinh nhật" ngay ngắn ở một góc, nhìn nét có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nakroth nhất thời không biết nên nói gì, gương mặt hắn ngỡ ngàng, nhìn một lượt ba người, trơ ra như khúc gỗ.

- "........."

Murad cười không thấy mặt trời, nhe hàm răng trắng.

- "Hahaa, anh bị bất ngờ đơ luôn rồi!"

- "Nakroth à, phản ứng đi"

- "À, Valhein, mũ mũ!"

Valhein lôi trong túi giấy ra một cái mũ chóp đỏ, đội lên cho hắn, Nakroth sau khi bị doạ xong, mới bắt đầu bình tĩnh lại, hắn mở cửa cho họ vào, Krixi chân tay nhanh nhẹn, cầm theo bọc túi để đồ ăn trên bàn, bên trong chủ yếu cũng là đồ ăn lẩu.

Valhein xách bia ngọt đến, còn Murad để bánh ở trên, tỉ mỉ cắm nến.

Nakroth ngồi trước một bàn sinh nhật, đến khi nến được thắp, đèn được tắt, sáu con mắt chăm chú nhìn hắn lấp lánh, mới nhịn không được, vuốt mặt một cái.

- "Mọi người thật sự....làm tôi bất ngờ đấy"

Cả ba ngừoi đều cùng cười lớn.

- "Có gì đâu chứ"

- "Đúng đó! Mau ước đi"

Nakroth bị họ xúi giục, hắn nhắm mắt ước,

Chẳng ai hỏi hắn ước gì, mong gì, nhưng có lẽ họ cũng cảm nhận được nét cô đơn dưới bóng nến đổ trên vai hắn.

Ước nguyện gì đó, Nakroth chưa từng tin là thật, nhưng trong giây phút này, điều khiến hắn ấm lòng, lại là những ngọn nến sáng rực trên cái bánh kem socola đâu tây, thổi phù nến, tiếng vỗ tay vang vọng rồi đèn được bật sáng, nồi nước lẩu kêu sùng sục nóng hổi, Nakroth vừa nhìn màu sắc đã biết, đây là mua ở quán ăn nhà hắn.

- "Nào cạn nào! Không say không về!"

Murad hăng say khởi xướng, Valhein ngồi bên cạnh, liếc nó huých cho một cái.

- "Bia ngọt thì say cái mẹ gì hả thằng điên"

Vậy là họ cùng nhau vui vẻ ăn uống, Nakroth ngồi cạnh Krixi, thi thoảng cùng cô uống vài ba ngụm, Murad uống một hồi, cũng trướng bụng, vội vã chạy đi tìm nhà vệ sinh.

- "Làm sao mọi người biết sinh nhật tôi là hôm nay?"

Nakroth chính là tò mò, liền hỏi, hắn nhớ hắn chưa từng nói cho ai ở trường, cũng không có hoạt động nào phải ghi phiếu lai lịch.

Valhein gãi đầu gãi tai.

- "À, cái này...."

Vẫn là Krixi điềm đạm giải thích cho hắn.

- "Là Murad đó, bọn tớ đều không biết, hôm qua là em ấy gọi điện, cũng là em ấy chuẩn bị đồ"

Valhein cũng gật đầu phụ hoạ,  y vô cùng hăng hái mà kể xấu đứa bạn thân.

- "Anh không biết lúc nó đòi tự viết chữ lên bánh đâu, đã không biết làm rồi, còn muốn làm bằng được, cứ xấu cái là lại bảo người gạt đi, gần chục lần như thế, bà bán bánh hận đến mức muốn dí đầu nó vào lò"

Ánh mắt nhịn không được nhìn xuống cái bánh để ở góc của hắn, nét chữ non nớt chẳng đâu vào đâu, nhưng miễn cưỡng có thể coi được.

Hoá ra đó là lý do.

Dòng chữ xiêu vẹo như vậy, bởi vì người viết, có phải chuyên nghiệp đâu.

Nakroth nhìn cửa phòng vệ sinh đóng chặt, trong tâm là một loại cảm giác khiến hắn khó lòng giải thích.

Là kiểu gì đó.

Thơm thơm.

Lại ngọt ngọt.

Giống như vanilla.

Ăn uống xong xuôi cũng phải dọn dẹp, Valhein nhìn thì chanh chua như thật ra rất ga lăng, y cùng Krixi dọn rửa phòng bếp, Nakroth và Murad thì dọn rác trên bàn ăn.

- "Nakroth, Nakroth"

Murad từ cửa ban công thò đầu len lén gọi nhỏ hắn, Nakroth thấy cậu vẫy mình, nhìn hai người trong bếp, rồi cũng tò mò bước theo.

Ra đến bên ngoài, Murad hiện như tên trộm, ngó ngang ngó dọc, lôi từ sau lưng ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho hắn.

Trên mặt hộp là kiểu chữ được thiết kế theo phong roma, ghi rõ ràng LHK cùng màu xanh lá mát lạnh, đẹp mắt.

- "Quà của em này, anh thích ăn bánh macaron trái cây phải không, bí mật nhé, đừng cho con lợn Valhein biết, nó đòi ăn đó"

Nói rồi nháy mắt quay người bước vào nhà.

Không ngờ cánh tay bất chợt bị túm lại, người nọ cúi gằm mặt, nhìn hộp bánh, không buông tay.

- "Nakroth?"

Rất ít người biết đến tiệm bánh LHK, đó chỉ là một quán caffe nhỏ, không nổi tiếng với bên ngoài lắm, nhưng có một loại bánh rất ngon mà hắn thích ăn, chính là loại macaron sốt trái cây nhiệt đới này.

LHK cách nơi này bốn trạm tàu điện ngầm, chưa kể người bản xứ thích nhất bánh ở đó, nên muốn mua ở quán lúc nào cũng phải xếp hàng dăm ba tiếng.

- "Vì sao?...."

Rốt cuộc là vì sao?

Vì sao người này lại biết?

Vì sao lại đi tận đến đó mua bánh cho hắn?

Rất nhiều thứ nơi cổ họng muốn thốt lên thành lời, nhưng cuối cùng chỉ có thể kẹt mãi nơi đó, không thể thoát ra, rồi trở về thành âm lặng, theo gió bay đi mất.

Bàn tay mềm mại vuốt nhẹ mái tóc đen óng của hắn, Nakroth giật mình sững sờ, đôi mắt hồng phiến cong cong mang theo ý cười dịu dàng nhìn hắn.

- "Rồi sau này anh sẽ hiểu thôi"

Bàn tay cứng đờ của hắn bỗng buông lỏng, Murad mỉm cười rồi kéo cửa đi vào, chỉ còn hắn đứng bên ngoài, tay cầm túi bánh, cả lòng đều là tâm trạng tư vị khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net