Chapter 26.5: Giận hờn vu vơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn dầm nằm dề được vài ngày, bộ đôi vàng hồng vung tiền không giới hạn. Sáng thì mỗi đứa một tô ramen to đùng, trưa thì mua trái cây các thể loại, đến tối lại thêm một phần pizza cỡ lớn. Chưa kể, hôm nào chán đời thì bạn nó dắt nhau đi quẩy quên trời đất nữa cơ. Rồi vào một ngày đẹp trời nọ, đôi trẻ thảng thốt nhận ra tiền mà tứ vị phụ huynh "lì xì" để chúng nó trang trải suốt kì nghỉ đã sắp cạn. Hai đứa cứ như đại gia vừa phá sản, ngồi thẫn thờ nhìn cái ví với vài tờ tiền polime. Mặt Lucy đơ toàn tập, miệng lắp bắp:

- Tiền đừng mãi miết bay như mây trời, về với em đi...

Natsu cũng chẳng kém cạnh, ngơ ngác cầm mấy tờ tiền trên tay, lật lật đếm đếm, sau đó gào lên trong đau đớn:

- Cái đệt, bố mày đéo thể tin được là tiền lại đi xa như thế!

Đôi trẻ ngáo ngơ trong khổ sở được một lúc thì lấy lại tinh thần. Hai đứa chụm lại nhìn ngắm mấy tờ tiền đang phơi mình giữa sàn gạch bông, sau đó lập danh sách những thứ cần mua. Đương nhiên, cũng vì cái này mà chúng nó cãi nhau chí choé.

- Bữa sáng khá quan trọng nên không thể không ăn ramen. Có bữa xế thì cận giờ cơm nên sẽ bỏ pizza. - Natsu lập luận.

- Mày nên nhớ là hết tiền rồi! Phải cắt luôn cả bữa sáng! - Lucy góp ý.

- Cắt bữa sáng để mà chết đói à? - Tóc hồng nổi khùng.

- Đéo có thằng nào con nào chết chỉ vì không ăn sáng trong ba ngày cả!

- Đéo chết, nhưng sẽ đau bao tử sấp mặt lạnh!

- Ăn ỉa cho lắm rồi hết tiền cũng vậy.

Lucy đập tay xuống bàn. Hai đứa đấu mắt gườm gườm một lúc thì thằng bạn thân của cô đành giơ tay đầu hàng trong tiếc nuối. Tuy nhiên, cậu tỏ rõ vẻ không phục trên gương mặt, tiếp tục càu nhàu:

- Sao mày không cắt luôn bữa ăn nhẹ lúc trưa đi cho bố nhờ!

- Mày điên à?

- Đéo điên đâu! Tao bảo này, ăn trái cây gì mà khối lượng lên đến cả tấn, tốn kém. Thà là không ăn.

- Tốn cái gì? Mày nói xem tốn cái gì? Một kí xoài cộng với tài trả giá của tao chỉ có 5 jewels thôi nhé!

- Ừ. Tao sẽ không có ý kiến nếu mày chỉ mua một hoặc hai kí. Nhưng thưa con điên, mày mua một lần đến năm kí đấy! Mày nói tao nghe, mày nghĩ sao mà thồn được hết ngần ấy vậy?

- Giá rẻ mà mua ít người ta chửi cho mà chừa mặt nhé!

- Vậy thì lúc đầu đừng trả giá!

Hai đứa gầm gừ nhìn nhau, sát khí tỏa ngùn ngụt. Sau màn đấu mắt nảy lửa, bọn nó mới thuận hòa mà gạch bỏ đống trái cây ra khỏi danh sách. Rồi cả việc đi chơi đây đó cũng bị tóc vàng nhẫn tâm cắt luôn không thương tiếc. Tổng kết lại, trong vòng ba ngày tiếp theo, bọn nó chỉ được ăn mì gói và uống nước lọc. Hay nói cách khác, tận dụng hết tất cả mọi thứ trong tủ lạnh để "sinh tồn".

***

- Ê, tao đói!

Natsu nằm vật vờ trên chiếc ghế sofa êm ái, đưa mắt nhìn con bạn thân đang ngồi nghịch điện thoại. Cô con gái cưng của bố Jude lườm cậu một cái rồi đứng dậy đi vào bếp. Khỏi nói tóc hồng mừng đến thế nào. Trong bụng chắc mẩm lần này con nặc nô kia sẽ trổ tài nấu một bữa thịnh soạn, ai dè đâu chỉ thấy cô ngồi phịch xuống ghế, xem tiếp tập phim còn dang dở. Từ ngơ ngác chuyển sang cáu kỉnh, thằng con trai út nhà Dragneel hét lên:

- Mày làm cái gì thế?

Những tưởng cô sẽ bỏ điện thoại xuống và quan tâm đến vấn đề của cậu, nhưng không. Cậu nghĩ cô là ai chứ? Ồ, thề đấy, Lucy Heartfilia không ngọt ngào như cậu tưởng đâu chàng trai ạ. Vì ngay sau khi cậu hét lên, cô nàng tóc vàng ấy đã tặng cho cậu một cái nhíu mày thương hiệu rồi.

- Câm mồm lại cho bà đây xem phim!

- Xem xem cái beep! Mày biết tao đang đói bụng không?

- Mày đói bụng thì liên quan gì tao?

- Mày nấu ăn ngon nhất nhà mà...

Tóc hồng vờ xịu mặt, giả giọng mèo con bánh bèo đáng thương tội nghiệp. Rồi Lucy sẽ cảm động mà làm cho cậu cái bánh, hay một tô mì tôm để cậu lót dạ. Nhưng mơ tiếp đi Natsu ạ, vì bạn thân của cậu mải đắm chìm vào trong phim rồi.

- Đói thì đi ngủ đi, tao bận rồi.

- Đói quá, không ngủ được...

- Vậy thì tự đi nấu mì đi.

- Nói thế mà nghe được à?

Natsu dỗi, chẳng thèm nói chuyện nữa. Cậu thuận chân đá mạnh vào cái ghế cô đang ngồi khiến cô suýt ngã chổng mông. Rồi chàng trai tóc hồng hiên ngang quay đi trong cái nhìn khó hiểu của nàng tóc vàng. Rồi mặc cho cái bụng đói đang kêu gào nức nở, thằng con út nhà Dragneel bất chấp quăng mình lên sofa, đánh một giấc tới chiều.

Dỗi thì dỗi vậy thôi, chứ lúc mới ngủ dậy mà nghe mùi đồ ăn tỏa ra từ căn bếp ấm cúng là có người đã mừng chảy cả nước mắt rồi. Ai đó như người sắp chết đói, chạy ào vào trong bếp soạn sẵn chén dĩa, bày ra bàn. Mùi mì gói kèm rau củ các thể loại lan khắp nhà, xông thẳng vào cánh mũi, làm cho bao tử ai đó được dịp ngân nga bài ca bất hủ. Thấy cậu bạn như vậy, Lucy vừa thương vừa cảm thấy buồn cười. Natsu ngốc này, làm như cậu ta là con nít ấy! Có tay mà không chịu nấu đi, bày đặt giận hờn vu vơ nữa chứ. Cô nhớ lại, hình như đây là lần thứ hai mà cậu bạn chủ động làm lành với cô vì đồ ăn. Đúng là đồ con lợn mà!

- Ngon không?

- Ngon... À quên, bố không muốn nói chuyện với mày!

- Mày còn giận tao à?

- Không biết!

- Không biết sao còn ăn ngon thế kia?

Mặc cho Lucy trêu chọc hay năn nỉ đủ điều, Natsu vẫn không thèm quan tâm đến. Cậu bạn tóc hồng chăm chăm vào cái ăn, húp hết tô này lại múc thêm tô khác. Đến lúc bụng cậu căng lên như cái trống rồi mới chịu thôi. Lucy nãy giờ nhìn cậu ăn mà thở dài mãi. Đến khi cô chuẩn bị ăn thêm thì mới nhận ra trong nồi chẳng còn sót lại sợi mì nào. Vậy là rửa chén xong đâu đó, cô bèn pha hai cốc sữa ấm, mình uống một cốc, mang ra cho Natsu một cốc. Cậu bạn tóc hồng không thèm nhìn cô một cái, chăm chú xem bản tin thời sự trên ti vi. Tóc vàng khẽ thở dài, đặt cốc sữa trên mặt bàn, hỏi nhỏ:

- Ê, hết giận chưa?

Cậu không đáp lời. Cô cũng chẳng còn cách nào, bèn lên phòng lánh mặt một chút. Trên phòng cũng chán lắm. Nhìn quanh chỉ có chiếc giường, mấy kệ sách, tủ quần áo và chiếc bàn học. Mùi hoa hồng thoang thoảng tràn vào cánh mũi, khiến tâm hồn cô trở nên thư thái lạ thường. Nhẹ nhàng bước ra ban công, mùi hoa dạ lý hương lại nhẹ nhàng vờn quanh mái tóc. Ngồi xuống một góc, tựa đầu vào lan can, cô im lặng ngắm vẻ yên tĩnh của khu phố mình đang sống. Bầu trời không một gợn mây. Những ánh sao thi nhau lấp lánh bên cạnh ánh trăng sáng vằng vặc. Gió đêm khẽ len qua những ngóc ngách, mơn man làn da mịn màng của người con gái tóc vàng ở góc ban công. Điện thoại chợt rung lên báo cuộc gọi mới khiến Lucy giật mình. Là video call từ người con trai cô thầm thương trộm nhớ.

- Chào Lucy!

- Chào Gray. Cậu gọi có việc gì không?

- Gọi chơi thôi ấy mà. Ở nhà chán quá.

- Ừ, tớ cũng thấy chán.

- Hay hôm nào đi chơi với tớ nhé?

Nghe lời đề nghị của Gray, trong lòng Lucy nôn nao khó tả. Bạn thân hay yêu nghiệt là fanfiction thuộc quyền sở hữu của Hiwashi Yunako, chỉ được đăng trên Wattpad. Trời ơi, crush rủ cô đi chơi kìa! Còn gì tuyệt vời hơn nữa không? Nhưng lý trí của cô vẫn còn khá tỉnh táo, bởi nó nhắc cô nhớ lại khoản chi tiêu sắp cạn của bản thân. Vậy là dù rất muốn nhưng cô đành phải nói câu từ chối trong tiếc nuối.

- Sao vậy Lucy? - Gray thắc mắc.

- Ừm... Cậu biết đấy... Tớ hết tiền để bung xõa rồi...

- Chuyện nhỏ mà, yên tâm. Tớ khao hết!

- Thôi, ngại lắm. Ai lại để người khác bao trọn gói cho mình bao giờ?

- Chỗ bạn bè thân thiết cả mà, đừng ngại. Cậu coi như tớ cũng là bạn thân của cậu là được rồi mà!

Phải công nhận là Gray rất giỏi thuyết phục. Đòn tâm lí của cậu đã một phát khiến cho Lucy mềm lòng. Nhưng cô chưa kịp gật đầu đồng ý thì đã có soái ca xuất hiện. Người ta đứng ngay sau lưng, khoảng cách đủ để anh nhìn thấy cái khoanh tay mạnh mẽ và đôi mắt sắc lạnh. Giọng ai kia trầm trầm, gằn từng tiếng:

- Ai nói thế?

Lucy giật mình suýt quăng luôn điện thoại. Cô ngoái đầu lại nhìn cậu khó hiểu, không biết rằng bên kia màn hình là một nụ cười khiêu khích. Tóc hồng hầm hầm bước tới, giật chiếc smartphone ra khỏi tay con bạn thân rồi tắt video call. Cô tức tối đứng dậy, nói:

- Mày biết thế nào là lịch sự không?

- Biết.

- Vậy sao còn làm cái trò kì cục ấy?

- Do tao không muốn bị người ta bảo là đồ bị bạn gái cắm sừng.

- Tao không phải bạn gái mày!

- Nhưng trong giao kèo thì rõ rành rành đấy.

Lucy giận dữ đẩy cậu ra khỏi phòng, đóng sầm cửa. Ném mình lên giường, cô gác tay lên trán suy nghĩ lung tung. Bây giờ thì chán thật rồi này. Lúc nãy quên giằng lại con dế yêu, để cậu có cơ hội xách đi luôn rồi. Nằm lăn lộn trên giường đến mười giờ đêm, cô mới rón rén mở cửa đi xuống nhà tìm cậu.

Phòng khách tối om, chỉ mỗi ánh sáng từ ti vi là còn nhấp nháy. Tóc hồng đang dựa vào thành sofa, ngủ ngon lành. Khẽ nhón chân đi đến bên cạnh, với tay lấy chiếc điện thoại cưng, Lucy thở phào vì kế hoạch đã trót lọt. Định quay lưng đi thì chợt vấp phải cái ghế nhỏ ở cạnh đó, Lucy té đập mặt vào vai cậu. Có người thừa nước đục thả câu, vòng tay ôm luôn cô vào lòng, miệng lầm bầm đủ để cô nghe thấy:

- Lucy, xin lỗi...

Trái tim tóc vàng chợt lạc đi một nhịp. Bao giận hờn bỗng dưng bay biến. Đêm đó nằm trong vòng tay của Natsu, cô phải công nhận rằng nó rất yên bình.

----------------------------------------------

Note:

Cảm ơn 400 followers!

Vì lần này không viết kịp oneshot nên Yu chỉ có thể viết thêm ngoại truyện thôi ạ. Mong các bạn thích <3

Có bạn hỏi Yu là lịch ra chap dạo này thế nào. À thì, Yu đang tranh thủ viết được chừng nào hay chừng ấy. Và mỗi tuần chỉ có thể up một chap thôi ạ. Và một phần là vì năm sau Yu phải lao đầu vào học và ôn thi các thể loại nên nếu viết không kịp thì có khi Yu sẽ ở ẩn luôn í ._.

Cảm ơn thời gian qua mọi người đã ủng hộ Yu. Lâu lâu đọc được bình luận của mọi người góp ý về truyện Yu thấy vui lắm luôn, mặc dù biết văn phong của mình không đáng để so sánh với các tác giả khác :"> Mục đích Yu viết truyện là để giải trí, và khi biết nó mang lại niềm vui cho mọi người, Yu thấy thực sự hạnh phúc. Cảm ơn mọi người nhiều lắm! <3

Love you all,

Hiwashi Yunako.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net