nỗi sợ [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: @kookoo-san

Source: wattpad

Translate by: người đẹp thờ ơ

----------

Cậu chàng nhún vai. "Không biết nữa. Nó giống như trong cái lần tụi mình tham chiến vì Vô Hạn Thời Kế, cậu nhớ không? Khi cậu đang bị hút bởi cái thứ đồng hồ kì quái. Đó là lý do tại sao tớ đến đây."

Pháp sư tinh linh đang kẹt ở giữa việc cảm động vì điệu bộ ấy và việc muốn đánh cậu bạn rồng một cái thật mạnh vào đầu vì nghiêm túc mà nói, cô không phải người thiếu nữ dễ sợ hãi mà, chết tiệt. Khi nào thì cậu đồng đội kiêm bạn thân có chút đần và ngốc nghếch nhưng ngọt ngào và quan tâm mới hiểu được điều đó ?

Cô nàng thở dài một hơi rồi lại hít vào thật sâu. "Natsu," cô bắt đầu, "nghiêm túc nhé. Tớ. Không. Gặp. Nguy hiểm. Tớ khá chắc cậu mới là người có thể gặp nguy hiểm khi cậu chạy dưới mưa đó aga-AAAHHHH!"

Lại nữa rồi đó, Lucy nói thầm trong đầu trong khi cô che đầu bằng cánh tay của mình. Ngay khi mình đang định nói một bài diễn thuyết tuyệt cà là vời về sự nguy hiểm, điều này xảy lại ra.

Chàng trai tóc hồng nhảy lên một cách hốt hoảng khi Lucy thét lên cùng lúc với tiếng sấm vang rền và sét. Natsu đang cố gắng để kết nối hai sự kiện này cùng nhau.

Một giây

Hai giây

Ba

Bốn

Năm

"Ồ, OH ĐƯỢC. BÂY GIỜ THÌ TỚ HIỂU RỒI," cậu chàng chợt kêu lên, giờ đây cậu đã biết tại sao Lucy lại hét lên. "CÓ PHẢI CẬU SỢ SẤM SÉT KHÔNG THẾ?!"

Lucy vỗ vào vai cậu. "Đồ ngốc! Tớ không có!" Và tôi đã nghĩ cậu ấy ít nhất có thể biết điểm yếu hiện tại của tôi...

"Lushy- tớ chỉ đùa thôi!" Cậu ấy nói
thích thú, thậm chí còn cười toe toét với cô mặc dù lúc đó cô thực sự không thể nhìn thấy nụ cười ấy. "Tớ biết rằng cậu thực sự sợ sấm sét!"

"Tại sao, một chút thôi... CẬU SẼ KHÔNG NÓI CHO CẢ THÀNH PHỐ BIẾT PHẢI KHÔNG HẢ?!" Lucy gần như đã hét lên.

Và Natsu, một tên ngốc ngoan ngoãn, cậu bước tới cửa sổ và ló đầu ra, sẵn sàng làm theo những gì Lucy nói. "NÀY MỌI NGƯỜI Ở MAGNOLIA, MỌI NGƯỜI CÓ BIẾT RẰNG MỘT TRONG NHỮNG ĐIỂM YẾU CỦA LUCY HEARTFILIA LÀ - CÁI QUÁI GÌ VẬY, LUCY. ĐỪNG CẮN CÁNH TAY CỦA TỚ, CHẾT TIỆT."

"Ah lung ah yoo stahp dat." Câu đó có nghĩa là 'miễn là cậu dừng việc đó lại' trong ngôn ngữ khi cắn cánh tay của Lucy.

"Tớ thậm chí còn không hiểu cậu đang nói gì đấy!"Natsu hét lên. "Đừng cắn tớ nữa, sự kỳ cục của cậu sẽ chuyển qua cơ thể của tớ mất!" Cậu cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của cô bạn. Nhưng tay cô vẫn chỉ nắm chặt lấy cánh tay cậu.

Kì lạ ghê, Lucy nhếch mép cười nham hiểm và càng ghê rợn hơn. Cô khá chắc chắn rằng có chút máu vì cô có thể nếm được cái vị tanh và hơi lợ lợ của nó. Tuy nhiên, cô nàng tóc vàng có thể ít chú ý hơn. Lucy muốn trả thù, và cô sẽ chắc chắn rằng cô sẽ làm được điều đó.

Cậu bạn sát long nhân hét lên đau đớn và loạng choạng né sang một bên, lắc lắc cánh tay để mở miệng Lucy và ra nhưng vô ích. Bởi vì cậu cứ tiếp tục lắc và di chuyển xung quanh phòng nên cậu đã va vào một trong những chân giường, kết quả là cả cậu — và Lucy — đều ngã xuống giường. Cô nàng chỉ ngừng cắn ngay lúc đó để tránh đập đầu vào cạnh giường; nhưng mà, cô đã ngã đè lên trên người của cậu bạn tóc hồng - người đã vòng tay quanh eo cô theo sự quáng tính.

Má của Lucy bắt đầu nóng lên vì sự gần gũi của cả hai. (Chắc chắn là vậy rồi, cô hẳn đã được Natsu ôm rất nhiều lần rồi, nhưng những cái lần đó có chút khác...hoặc đó là những gì cô nàng nghĩ.) Tim Lucy đập nhanh hơn ba lần so với bình thường và cô chắc rằng lòng bàn tay của cô đã đổ đầy mồ hôi rồi.

Tuy nhiên, Natsu đã hành động như thể việc này chẳng ảnh hưởng gì đến cậu chút nào - chỉ đúng có một nữa thôi, vì những cái ôm liên tục của cậu và Lucy, chưa kể đến nhiều lần cậu đã ôm kịp cô khi cô ngã (điều này đã xảy ra vài lần). Dấu hiệu duy nhất cho thấy cậu thực sự bị ảnh hưởng bởi việc cô ngã lên người này là hai má hơi đỏ lên của cậu.

Lucy chuẩn bị rời khỏi cậu, nhưng không may là (hay may mắn thay?), cô nhìn thấy một tia sét, thế nên cô nàng ré lên, nhắm tịt mắt và vùi mặt vào ngực của Natsu.

Cô nắm chặt lấy vạt áo của cậu và suy nghĩ, cứ như là may mắn của một người như tôi.Quá nhiều sự kiện xảy ra trong một ngày, và tôi không thích bất kỳ điều gì trong số đó.

Natsu đáp lại cô nàng pháp sư bằng cách ôm cô chặt hơn. Cậu đặt tay phải lên đầu cô như một cách để an ủi và bảo vệ.

"Shh, Luce.." cậu chàng lẩm bẩm. "Đã không sao nữa rồi."

Có trời mới biết Lucy cực kì muốn kể với cậu rằng không, nó có ổn chút nào đâu , miễn là tớ vẫn còn nỗi ám ảnh khó chịu này, nó không ổn! Dù vậy thì cô vẫn quyết định không nói cậu nghe; thay vào đó, cô buộc mình phải bình tĩnh lại và thư giãn. Chà..cô cảm thấy dễ chịu, với cái ôm của người đồng đội của cô ấy, giống như một người cha đang bảo vệ cô.

"Ừm, n-này,Natsu..." cô vẫn cất giọng nói run rẩy nói sau vài giây im lặng. "Cậu b-buông tớ ra được rồi..."

"Tại sao?" Natsu gần như rên rỉ. Cậu chàng chỉ vừa mới tận hưởng cái khoảng khắc đó...lúc cả hai im lặng. Phải, khoảng lặng đó tuỵt cú mèo.

"Bởi vì tớ sắp đi ngủ."

"Thì sao ?"

"Tớ thực sự không thể đi ngủ trong tình trạng này, cậu biết mà."

Natsu vẫn còn bối rối. "Ý cậu là gì cơ?"

Lucy thở dài. "Ừm, đầu tiên nhé, cậu đang ôm tớ. Thứ hai, tớ đang ở trên người cậu. Thứ ba, ngực cậu là một chỗ khá tệ cho tớ ngủ đấy."

"Nhưng mà, Lucy," cậu nói, "tớ luôn ôm cậu khi chúng ta ngủ chung mà. Và vị trí của chúng ta có vấn đề gì đâu ?"

Nghiêm túc mà nói, cậu chàng ngây ngô này gây cho cô quá nhiều lo lắng và cả rắc rối nữa, cô nghĩ thầm trong đầu.

"Natsu," cô bực tức nói, "Làm ơn thả tớ ra được không?"

"Không muốn."

"Làm ơn đi màaa?"

"Không."

Cô nàng tóc vàng vẫn còn con át chủ bài cuối cùng đối phó, nhưng cô miễn cưỡng vì cái thứ "cảm xúc dâng trào" trong lòng (như Mira nói) đối với cậu bạn rồng lửa này.

Phải, cuối cùng thì cô cũng thừa nhận với chính mình rằng cô có tình cảm với tên đầu hồng. Đó là lý do tại sao nó rất là tệ khi phải giữ nguyên vị trí, có thể là cả đêm dài.

Vậy nên, cô nàng vặn vẹo - hoặc ít nhất là cố gắng - thoát khỏi cái ôm chặt của cậu, nhưng cậu đã giữ chặt cô, thậm chí còn chặt hơn nữa, thực tế là chịu đựng - ôm cô. Lucy biết đã đến lúc chơi lá bài tẩy cuối cùng của rồi. Cô thở dài trong thất bại.

"Được rồi, vì cậu không buông tớ ra, nên chúng ta sẽ thỏa thuận nhé, thế nào? Hửm?" cô hỏi khẽ.

Tai của Nastu vểnh lên khi nghe thấy lời dụ hoặc đó. "Thoả thuận như thế nào?"

Cô im lặng một lúc rồi nói, "cậu để tớ nằm xuống giường đàng hoàng, và nếu cậu muốn, cậu có thể ở lại đây qua đêm, được không?"

Ồ, điều đó còn hơn cả ổn. Lucy
đã tự nguyện để cậu dành cả đêm ở căn hộ của cô! Đó đã giống như một phép lạ rồi!

"Được rồi!" Cậu nói có chút khá vui vẻ. Cậu thả cô ra, sau đó cô đứng dậy
đến trước mặt Natsu trong khi cậu vẫn ngồi ở giường.

"Um, cậu có thể đứng lên trước được không? Tớ thực sự không thể lên giường khi mà cậu ở đó đâu," Lucy nói với cậu.

Cậu chớp mắt. "Ồ, ừm. Ừ." Cậu chàng đứng dậy khỏi vị trí của mình và nhích sang bên phải một chút để nhường chỗ cho cô.

Sau khi cô đã ngồi an ổn trên đệm, Lucy vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. "Nè. Cậu không định leo lên à?"

Vì lý do nào đó, cậu chàng sát long nhân đã suy nghĩ kĩ càng về tình huống lúc ấy. Natsu đang cân hậu quả của việc cậu leo lên giường một cách nhanh chóng và hào hứng, với kiểu miễn cưỡng và từ từ. Ôi, chết tiệt, cậu thấy bản thân mình như một cô nàng kì quặc, điều này chết tiệt thật chứ.

Cậu rồng nhỏ leo lên nệm như thể cậu luôn luôn làm như vậy: cẩn thận và đại loại háo hức (nhưng không quá nhiều). Và chỉ khi cậu đang tìm cho mình vào một tư thế thoải mái với Lucy, bầu trời vang vọng sấm sét làm cô nàng phải cuộn mình trong chăn.

"Sấm sét đáng ghét," cô thốt lên, "và cả nỗi sợ chết tiệt nữa."

Cậu chưa bao giờ nghe thấy Lucy buông lời nguyền rủa (nhẹ hoặc không), kể cả trong lúc làm nhiệm vụ. Khi họ-Erza, Gray và cả cậu; nhưng phần lớn là cậu - hay phá huỷ và bị yêu cầu bồi thường. Vì vậy nó chỉ có nghĩa đây là một chuyện rất nghiêm trọng đối với cô.

Điều tiếp theo Lucy biết là Natsu lại một lần nữa an ủi cô thông qua cái ôm. Và ừm, cô vẫn còn đắp chăn. Cô thậm chí còn không biết nó có ổn không.

"Này, Luce," cậu nói an ủi, "Hãy thư giãn nhé? Tớ sẽ bảo vệ cậu khỏi sấm sét."

Chính điều đó đã khiến Lucy nghĩ. "Cậu có thế làm điều đó bằng cách nào chứ?" cô hỏi, tuy nhiên giọng cô
hơi bị bóp nghẹt vì cô đang quấn trong chăn.

"Giống như cách tớ luôn làm thôi: chiến đấu với chúng bằng tay không và sức mạnh tuyệt vời của tớ!"Natsu nói điều đó một tone giọng mà Lucy không thể không tin vào. Vậy mà cô vẫn từ chối thể hiện ra điều đó.

"Ừ, chắc chắn rồi. Làm như cậu có thể làm được vậy," cô chế giễu.

Cậu chàng cảm thấy hơi bị xúc phạm. "Nè! Cậu đang nói chuyện với thủ lĩnh của đội mạnh nhất của Fairy tail đấy nhé! "

"Mhmm. Tất cả chúng ta đều biết Erza là mới thực sự là người lãnh đạo của nhóm mình mà. Tớ thậm chí còn không biết tại sao nó được đặt tên là "Đội Natsu ', trong khi nó nên là 'Đội Erza' hay gì đó," cô phản bác.

Lucy không chắc liệu tên ngốc đó có thực sự nhận ra cô có giọng điệu thích thú trong những lời nói của cô không. Nếu cậu ấy không... à, ngay từ đầu, cô đã phải cam chịu số phận rồi.

"Lucy.." cậu gần như gầm gừ, nhưng
vẫn giữ nguyên bộ dạng đắp chăn cho cô trong khi cậu đang ôm cô.

"Này, đừng bắt đầu kêu như thế," Lucy vừa nói vừa thò đầu ra khỏi chăn để nhìn cậu. "Tớ chỉ đùa thôi mà, trời ạ."

Oh. Natsu cảm thấy mình như một thằng ngốc vì đã hơi tự ái. Muốn thay đổi chủ đề, cậu hỏi Lucy: "tớ tưởng cậu định đi ngủ ?"

Thật trùng hợp, Lucy ngáp. (Natsu
đã luôn nghĩ rằng Lucy trông thật dễ thương khi cô nàng ngáp, nhưng cậu nghĩ thà đừng nói điều đó ra còn hơn.) "Ồ, phải. Tớ đã nói như thế hả?
Dù sao thì, chúc cậu ng - KYAAAA!"

Và một lần nữa, Lucy lại bị gián đoạn bởi sự sợ hãi của cô. Cô ôm chặt lấy Nastu giống như một sự kết hợp giữa sét và sấm vang lên từ bầu trời; mưa vẫn trút xuống liên tục. Và một lần nữa, cậu trai tóc hồng ôm cô vào lòng an ủi.

Lucy rút lại những gì cô nghĩ cách đây vài phút. Cô thích tất cả những việc xảy ra trong đêm đó. Ngoại trừ một số khoảnh khắc khi cậu đồng đội của cô thể hiện sự ngu ngốc của cậu ấy,
nhưng nhìn chung thì chuyện đó vẫn đáng yêu.

Thành thật mà nói, Lucy rất biết ơn
Nastu. Và đó chính xác là những gì
cô định nói với cậu. Và có lẽ còn cái gì khác nữa...

"Cậu biết gì không, N-Natsu?" Cậu nghe thấy giọng nói run rẩy pha lẫn mệt mỏi của cô cất lên.

Cậu thì thầm lại, "Cái gì vậy?"

Lucy, bất chấp nỗi sợ trước đó của cô đang tấn công hệ thần kinh, cô đang dần dần chìm vào giấc ngủ. "Tớ thực sự-" cô ngáp giữa những lời nói của mình, "thực sự...đánh giá cao việc...cậu đã đến đây..."

"Cám ơn, Natsu," cô lẩm bẩm trước khi nhẹ hôn lên má cậu. "Và...tớ..." cô nàng không thể nói xong suy nghĩ của mình, vì cô chìm vào giấc ngủ rồi.

Cậu thở dài. Có lẽ cậu sẽ nghe được lời đó vào một ngày nào khác. Khi cảm thấy buồn ngủ, Natsu tựa vào đầu của Lucy và đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc vàng của cô ấy.

"Chúc ngủ ngon, Luce. Và đừng lo lắng nhé; tớ vẫn sẽ bảo vệ cậu khỏi mọi thứ."

Và vào đêm đó, hai người họ ngủ sâu khi vòng tay của người nọ ôm lấy người kia, theo đó là những nụ cười nhỏ trên môi.

- hết -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC