Chương 17: Loke và Gray

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian hạnh phúc trước khi bi kịch ập đến...
......
- Thật sao ạ? Vâng, con biết rồi! Con sẽ sắp xếp!

Buống điện thoại, cô gái tóc vàng khẽ thở dài, đôi mắt xinh đẹp ánh lên nỗi buồn khó tả. Cô tựa vào cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật đang dần được nhuộm đỏ bởi hoàng hôn. Liệu cô còn có thể nhìn thấy cảnh này tới khi nào?

- Sao trông suy tư vậy?

Giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai, vòng eo mảnh khảnh cũng bị ôm lấy. Cô gượng cười, không muốn người kia thấy vẻ lo lắng của mình.

- Natsu? Anh về khi nào?

- Vừa về tới! Nhớ em quá nên chạy lên đây luôn!

Natsu vùi đầu vào cổ cô, tham lam hít lấy mùi quế dịu nhẹ.
- Thôi nào Natsu, dì Polyu thấy thì không hay đâu!
Lucy đỏ mặt cố thoát khỏi vòng tay người yêu nhưng cũng chỉ là giãy giụa một cách yếu ớt. Bàn tay Natsu cũng bắt đầu không thành thực mà mò mẫm khắp nơi.
- Dì Polyu ra ngoài rồi, tối mới về!
Natsu không có vẻ gì là dừng động tác.
- Em...em muốn...
Lucy lắp bắp, sắp đứng không vững.
- Hử?
Natsu cười một cách tinh ranh. Nhưng câu nói tiếp theo của cô lại làm cậu như rơi khỏi vách đá.
- Muốn...nói chuyện nghiêm túc với anh...
Natsu thở ra.
- Được rồi! Anh đùa thôi! Vậy vợ yêu muốn nói gì?
Cậu để cô ngồi trên đùi, giọng dịu dàng.
Lucy thấy nhói lòng. Hai tiếng "vợ yêu" đó làm cô đau vì nó dù sao cũng chỉ là thoả mãn cho hiện tại. Chỉ là danh nghĩa hai người biết , mãi mãi không thành sự thật, mãi mãi không được chấp nhận. Tuy vậy cô vẫn mỉm cười.
- Chúng ta đi đâu đó đi! Đi xa vài ngày!
- Em muốn đi đâu?
Natsu nhìn cô, cậu cảm nhận được có gì đó khiến cô không thoải mái.
- Biển nhé! Em muốn ra đó với anh! Cả Erza, Jellal, Gajeel, Levy, Mira, Loke, Gray nữa! Chúng ta rủ mọi người đi cùng nha!
Cô tựa vào lòng cậu, cố không để cậu thấy đôi mắt lấp lánh ngấn nước.
- Sao lại có cả Loke? Gray nữa, hắn thì liên quan gì?
Natsu muốn nhảy dựng. Dù sao cũng là tình địch nha.
- Vui mà anh! Nha...
Giọng cô nũng nịu. Natsu cũng chỉ phản đối cho có lệ. Dù cậu muốn đi riêng hai người hơn.
- Tùy vợ yêu thôi! Nhưng đổi lại...
Cậu nhéo mũi cô, nhìn cô với ánh mắt mờ ám.
-...phải có gì đó trao đổi nhỉ?

Lucy ngay sau đó chưa kịp phản đối đã bị con sói đói ăn sạch.
......
Một ngày giữa thu, một chiếc xe du lịch hạng sang từ từ lăn bánh, đích đến là thành phố biển Hargeon. Trên xe lúc này ồn ào hết chỗ nói.
- Sao tôi phải ở đây?
Gray tựa ghế, vẻ mặt khó chịu.
- Cậu nên biết ơn vì tôi đã để cậu lên xe!
Natsu khịt mũi. Vẫn bực tức vì Lucy bỏ rơi cậu mà ngồi với Levy.
- Làm như tôi muốn vậy?
Gray hét lên. Không phải vì Lucy gọi điện nài nỉ thì cậu ta cũng không đi.
- Hai người có im không hả?
Erza bừng bừng sát khí khiến hai tên sắp đánh nhau trên xe lập tức ngoan ngoãn hơn hẳn. Ngay cả Jellal cũng phải âm thầm đổ mồ hôi.
Lucy cười khúc khích. Đúng là vui thật.
- Thấy cậu như vậy tớ cũng đỡ lo!
Levy cười. Từ đêm đó đến nay, cô cứ lo sợ Lucy sẽ bị đả kích tinh thần.
- Xin lỗi vì làm cậu lo lắng nhé! Tớ vì nhận ra nhiều chuyện nên tâm trạng cũng đỡ hơn nhiều!
Lucy cười buồn.
- Vậy...cậu với Natsu thật sự đã...Có phải rất...rất đau không?
Levy bắt đầu thì thầm, vẻ mặt rất mờ ám.
Lucy mờ mịt, không biết nên trả lời thế nào. Thật có lỗi nhưng cô không có ấn tượng gì với lần đầu cả.
- Tớ đã không xuống giường nổi!
Mặt Lucy đỏ hơn cả chiếc áo mà cô đang mặc. Levy tỏ vẻ sợ hãi.
- Tên đó cứ nói sẽ không sao...hại tớ suýt nữa đồng ý...
Cô gái tóc xanh nhỏ nhắn lầm bầm với vẻ mặt tức giận.
- Cậu nói gì? Ai nói không sao? Đồng ý gì...
- Thì tên Gajeel đó, hắn nói...á!
Ý thức được lời vừa nói, Levy hốt hoảng che miệng lại.
- Gajeel? Levy...hai người...
- Không phải như cậu nghĩ đâu! Chỉ là...
Levy đỏ mặt, bắt đầu lắp bắp. Vì hai người vẫn thì thầm nên không ai nghe. Tất nhiên không phải là toàn bộ.
Natsu đột nhiên ngồi im mà Gajeel bên kia cũng khẽ ho một tiếng. Thật ngại mà.
Từ đầu tới cuối chỉ có một người là trầm ngâm không nói gì. Loke thủy chung vẫn chỉ nhìn Lucy. Tại sao anh vẫn cảm thấy nụ cười của cô không trọn vẹn. Lúc nào cũng giống như có rất nhiều thứ muốn nói nhưng lại không cách nào mở miệng. Anh biết Lucy đang rất hạnh phúc nhưng đó chỉ là hiện tại, phía sau đó sẽ là nỗi đau không gì bù đắp được. Anh không muốn thế, không muốn nhìn cô từng bước bước vào địa ngục. Nhưng phải làm sao đây?
....
Thành phố biển Hargeon
- Chúc quý khách ngon miệng!
Cô gái đặt món ăn lên bàn vui vẻ nói, giọng nói đặc biệt êm  tai, lại thêm nụ cười tươi dưới ánh nắng càng thêm sáng chói. 
- Aries à! Nghỉ chút đi con!
- Vâng!
Cô gái mỉm cười tháo chiếc tạp dề ra. Phía đối diện lại có một đoàn khách đến.

- Natsu có khác nha! Khách sạn này lớn thiệt!
Gajeel cười hô hố vỗ vỗ vai cậu bạn tóc hồng.
- Cuối cùng cũng làm được chuyện ra hồn!
Erza gật gù, kéo theo đống vali lớn. Nhìn vào người ta cứ nghĩ là cô đang dọn nhà.
Natsu giật giật khoé miệng. Chỗ này là Lucy chọn ấy chứ. Miễn cô ấy thích là được rồi.
- Nhận phòng xong ra biển nha!
Mira cười tươi. Tất nhiên ai cũng đồng tình với ý này trừ một người cứ mang vẻ mặt buồn buồn và một người mãi vẫn không bỏ được gương mặt khó chịu.
- Đi uống vài ly không?
Loke đề nghị.
- Cũng được!
Gray không ý kiến gì. Hai người liền tách đoàn đi riêng dù cảm giác khi nhìn mặt nhau cũng chẳng dễ chịu gì.
Nhưng sau đó...
- Anh ta rủ mình sau đó là trốn mất! Cái tên này!!!
Giọng cậu thanh niên lầm bầm khó chịu. Ngước nhìn ánh nắng chói chang trên đầu, thật dễ khiến người ta nổi nóng.
- Anh gì ơi! Mua nước không?
Gray quay lại nhìn. Trước mặt cậu là một cô gái khá xinh, mái tóc xoăn nhẹ màu xanh biển như làm dịu đi cái nắng. Gray không biết rằng, giây phút ánh mắt hai người chạm nhau cũng là lúc cuộc đời cậu ta xuất hiện cục nợ to đùng.
......
Từ lúc đến  Hargeon, Loke cứ tìm cơ hội để nói chuyện với Lucy. Và cuối cùng cơ hội đó cũng đến khi Natsu bị Lucy đuổi đi chơi cùng mọi người. Nhưng khi đối diện với cô gái mình thích, Loke lại không biết phải mở đầu như thế nào, mọi từ ngữ đều như bay hết.
- Lâu rồi mình không nói chuyện thế này nhỉ?
Lucy cười. Thật lạ là sau khi cô bỏ đi lớp hoá trang che mắt kia thì trong mắt Loke cô cũng không còn là cô gái ngây thơ yếu đuối nữa. Ẩn trong nụ cười đó lúc nào cũng là sự trầm tĩnh nhẹ nhàng. Và dù cô có trông xinh đẹp thế nào thì cũng rất xa cách.
- Ừ! Thấy em vui vẻ như vậy anh cũng yên tâm! Có lẽ anh chưa thật sự hiểu em như anh nghĩ!
Nụ cười của Loke có vẻ chua chát. Đôi mày Lucy hơi nhíu lại rồi lại giãn ra.
- Thời gian trước dù sao cũng cảm ơn anh!
- Có gì đâu! Hôm nay anh đến cũng không phải để em nói mấy câu khách sáo này! Lucy, chuyện của em và Natsu...
- Em hiểu anh muốn nói gì!
Cô cắt ngang Loke. Huyết thống, đây là vấn đề cô không muốn nhớ đến nhất.
- Vậy sao em còn dây dưa như vậy? Đối với em và Natsu, chuyện này sẽ không tới đâu cả!
Loke như muốn hét lên.
- Vậy em phải làm sao đây? Thời gian của em không còn nhiều nữa Loke à! Em muốn khoản thời gian còn lại của mình sẽ thật vui vẻ bên bạn bè và người em yêu! Em biết em ích kỷ, em biết như vậy Natsu sẽ tổn thương nặng nề nhưng em hết cách rồi! Anh em yêu nhau vốn dĩ đã là sai, đã là một nỗi đau rồi, vậy đau thêm một chút nữa thì có làm sao?...em thà như vậy...thà ích kỷ để có những giây phút cuối đời mà em mơ ước...Nên xin anh...em xin anh đừng nhắc chuyện này nữa!
- Em nói không còn thời gian là sao?
Loke trở nên hoang mang.
- Em...em sẽ không ở đây nữa!
Lucy không muốn ai biết tình trạng của mình, vừa rồi cũng chỉ là cô lỡ lời.
- Loke, em biết tình cảm của anh đối với em, nhưng tim em ngoài Natsu thì không thể chứ thêm ai nữa! Xin lỗi anh!
Loke không nói gì, chỉ gật đầu. Có lẽ vẫn hoài nghi lý do của cô.
Bóng lưng đầy nét cô đơn của Loke dần khuất, Lucy bỗng thấy thương xót cho người đó. Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế, dù sao cũng là lỗi của cô.
Loke vừa đi thì Gray đến. Cậu ta chỉ lặng lẽ nhìn cô một lúc, gương mặt luôn là vẻ vô cảm bất cần. Trước giờ vẫn vậy, không giống Loke lo lắng cho cô từng chút, Gray đối với cô từ đầu tới cuối chỉ là quan sát bảo vệ từ xa, dường như chưa lúc nào muốn cô thấy được tình cảm của mình. Mà Lucy cũng chưa từng để ý nhiều như vậy.
- Em chắc về quyết định của mình chứ?
Gray chỉ hỏi như vậy, sau khi nhận được câu trả lời của cô, cậu ta cũng chỉ gật đầu. Không chất vấn, không thắc mắc, cũng không ngăn cản.
- Chỉ cần em vui là được!
Cuộc trò chuyện kết thúc chóng vánh như vậy.
Hai người đàn ông, hai người bỏ cuộc. Họ dừng lại không phải vì không còn cơ hội mà là tôn trọng cô gái họ yêu, họ tôn trọng quyết định của Lucy.
......
Loke lang thang ngoài bãi biển. Ngẫm nghĩ cuộc đời anh chỉ yêu ba lần nhưng không lần nào có kết cục tốt đẹp. Lần thứ nhất là thanh mai trúc mã chơi thân từ nhỏ, nhưng bỗng nhiên cô lại theo gia đình ra nước ngoài. Trẻ con mà, dù có khóc lóc thế nào rồi cũng quên. Lên trung học anh lại quen một cô hotgirl của trường, cũng chính là Karen. Karen lúc đó cũng ngây thơ đáng yêu chứ không như hiện tại. Tiếc là năm tháng trôi đi, người cũng thay đổi. Trong lúc chán nản anh đã gặp Lucy, cô sinh viên bình thường hơn cả bình thường nhưng không hiểu sao lại rất thu hút người khác. Ban đầu anh chỉ thấy thú vị, muốn trêu cô một chút nhưng dần dần lại có tình cảm lúc nào không hay. Đời thật trớ trêu, cô lại thà chấp nhận một tình cảm tội lỗi cũng không muốn cho anh một cơ hội.
Loke cười mỉa. Chẳng biết phải ông trời đang trừng phạt anh vì tội phản bội không nữa.
- Lâu rồi không gặp!
Một giọng nói nhỏ nhẹ kéo Loke khỏi dòng suy nghĩ hỗn tạp. Anh ngước nhìn. Người con gái đứng trước mặt khiến anh ngờ ngợ. Dường như hai người đã quen cách đây lâu lắm.
- Chắc anh quên em rồi! Nhưng em thì không quên được, cả lời hứa khi xưa nữa...
Cô mỉm cười, một nụ cười buồn.
- Cô...Em là Aries?
Là mối tình đầu của anh. Là cô gái anh đã hứa là sẽ chờ nhưng anh đã không làm.
"- Em sẽ trở về chứ?
- Vâng! Lúc đó em sẽ tìm anh!
- Anh sẽ chờ! Lúc đó anh sẽ cầu hôn em!"
Lời nói của trẻ con tưởng như đã trôi vào quá khứ mà giờ đây lại vọng về vô cùng chân thực.
- Em về rồi!
- Vâng! Em đã trở về!
Một mối quan hệ kết thúc, mối quan hệ khác lại bắt đầu.
......
End chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net