Chương 7: Cảm giác thoáng qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau sự việc ồn ào ở nhà ăn, tin đồn về Lucy cũng giảm đi, mọi thứ coi như bình thường trở lại. Tuy nhiên cũng không vì thế mà người ta nhìn cô với ánh mắt khác đi, nhất là khi cô với Loke ngày càng thân thiết. Đố kỵ mà, lúc nào không có?
- Cậu với anh Loke thân nhỉ? Tớ chưa thấy anh ấy nghiêm túc như vậy bao giờ! Cậu thấy anh ấy thế nào?
Levy ngồi ôm gối, ánh mắt mơ màng. Lucy dám cá là cô bạn của cô lại mơ mộng gì đó nữa rồi.
- Tớ cũng không biết, chỉ cảm thấy ở anh ấy có gì đó rất quen thuộc, ở cạnh rất thoải mái!
Đó là cảm nhận thật sự của Lucy. Ở với Loke cô không có cảm giác đề phòng như Gray, càng không thấy chán ghét như lúc gần Natsu.
- Không lẽ cậu thích anh Loke rồi?
Hai mắt Levy bỗng sáng lên như phát hiện gì đó vĩ đại lắm. Lucy giật mình. Thích sao? Cô không nghĩ đó là thích. Nhưng không thích thì là gì đây?
.....
- Lucy tới giờ uống thuốc rồi!
Giọng Natsu vang lên ở ngoài phòng. Lucy thật sự không muốn lên tiếng chút nào.
- Lucy! Dì Polyu dặn phải uống thuốc đúng giờ!
Natsu tiếp tục nói. Bên trong thì vẫn im lặng.
- Lucy...
Cạch
- Chịu ra rồi à?
Natsu nheo mắt nhìn cô gái trước mặt. Vẫn không hiểu nổi tại sao cô phải cải trang cho xấu đi dù đang ở nhà. Không lẽ cô không biết là cậu đã nhận ra rồi sao?
- Cậu đúng là phiền phức! Chẳng phải cậu muốn tôi chết lắm sao? Giờ kêu tôi uống thuốc làm gì?
Cô chẳng bao giờ bình tĩnh nổi khi đối diện với Natsu.
- Một tháng qua chưa đủ làm nhóc hết giận à? Dù tôi đã cố gắng để bù đắp lại như thế?
- Lúc làm sao không nghĩ hậu quả? Tóm lại là tôi không muốn thấy cậu nữa, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Vừa dứt lời, Lucy đã đóng sập cửa lại. Natsu nhìn cảnh tượng trước mặt mà trong lòng trống rỗng. Có phải là hụt hẫng hay không?
Natsu trở về phòng mà cảm thấy tâm trạng nặng trĩu. Cậu không nghĩ được gì, cũng không muốn nghĩ, mọi thứ đối với cậu hiện giờ chỉ có rối rắm đến đau đầu.
........
Chuyện để Lucy phụ trách kế hoạch dã ngoại của năm nhất mà Erza nói không phải là nói khoác. Vậy nên Lucy vừa phải cố gắng theo chương trình học, vừa đến văn phòng hội để họp, mà người hướng dẫn cô không ai khác là Loke.
- Theo bản đồ này thì em nên thay đổi thứ tự sẽ thuận tiện hơn...
Lucy chăm chú nghe Loke nói đến xuất thần. Người đâu vừa đẹp trai, tử tế lại giỏi như vậy. Fan hâm mộ đông cũng đúng, có bạn trai như vậy thì thật tốt.
"Không lẽ cậu thích anh Loke?"
Giọng nói của Levy từ đâu xuất hiện trong đầu làm cắt ngang phút suy tư của Lucy. Cô giật mình, phát hiện Loke đã ngừng nói từ khi nào, và cậu ta đang chăm chú nhìn cô.
- Sao vậy ạ?
Cô ngơ ngác hỏi lại. Có phải cô đã làm gì không?
- Em không tập trung! Có chuyện gì làm em suy nghĩ sao?
Loke bật cười, hỏi cô với giọng dịu dàng. Lucy bỗng cảm thấy mặt mình đỏ lên.
- Không... không có gì đâu ạ! Anh nói tiếp đi!
Cô cười trừ, Loke không nghĩ cô "mê trai" chứ?
- Dừng ở đây thôi! Em muốn ăn kem không? Gần trường có quán kem ngon lắm!
Loke vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt khiến Lucy không dám nhìn thẳng. Có gì đó rất ngại.
- V... vâng!
Vậy là quán kem lại được một phen xôn xao vì Loke, một "hoàng tử" nổi tiếng của đại học Fairy lại đi cùng cô gái dáng vẻ bình thường, luộm thuộm. Có nhiều chuyện thật không hiểu nổi.
Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí yên lặng khiến Lucy đã ngại còn ngại hơn. Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể dán mắt vào những viên kem đủ màu sắc trên đĩa.
- Em làm anh nhớ tới một cô bé mà anh gặp cách đây rất lâu...
Loke bỗng lên tiếng, ánh mắt nhìn Lucy lộ vẻ dịu dàng.
- Cô ấy ra sao ạ?
Cô ngước mắt nhìn rồi lại cúi xuống giả vờ ăn.
- Lúc đó còn nhỏ quá nên anh không nhớ hình dáng cô ấy ra sao! Chỉ nhớ cô ấy cũng dễ thương hồn nhiên như em vậy!
Lucy không biết nên nói gì, cô chăm chú nghe Loke nói. Có vẻ Loke là một người rất tình cảm, không giống tính cách vẫn biểu lộ chút nào. Mà cô gái Loke đang nói tới sao lại giống cô lúc nhỏ thế kia? Liệu Loke có liên quan đến giấc mơ mà cô vẫn hay mơ thấy không?

------------

Trong nhà kho trường

- Em nghĩ là chị nên dừng lại đi! Cô ấy vốn chẳng có lỗi gì cả!

Cô gái tóc trắng ngồi một góc lên tiếng.

- Xem ai đang nói kìa! Vài ngày trước ai đã nói muốn tống cổ con bé đó ra khỏi trường vậy? Chị chỉ đang giúp cô trả thù thôi mà!

Cô gái đối diện nói với giọng mỉa mai, dáng vẻ xinh đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngột ngạc khi ở gần.

- Em chẳng phải tốt gì nhưng chuyện nào ra chuyện đó! Sự thật không như em nghĩ thì em sẽ không đụng vào người vô tội! Chị đừng nghĩ em không biết chuyện chị là người tung tin đồn nói xấu cô ấy!

Hất những sợi tóc trên trán sang một bên, cô cười nhẹ. Đúng thế, dù cô mang danh ăn chơi, giang hồ hay gì đó đại loại vậy thì cô cũng không phải loại người không biết phải trái đúng sai. Chuyện tin đồn chỉ vì cô quá tức giận mà nói với Karen, không ngờ Karen lại nhiệt tình như vậy, tự ra tay mà không hỏi ý cô. Có thể cô ghét cô gái kia thật, nhưng chưa tới mức phải như vậy . Cô thích Natsu và sẽ giành lấy một cách quang minh chính đại.

- Chẳng phải chính cô sau khi biết mọi chuyện cũng im lặng để nó xảy ra sao? Còn ở đó làm giọng thanh cao!
Karen lên giọng mỉa mai.
- Chị....
- Lisanna, cô có quyền không làm nhưng cũng đừng ngăn cản tôi! Nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!

Cô gái kia đột ngột đổi thái độ, ánh mắt hung ác nhìn Lisanna như cảnh cáo.

- Chị đúng là đồ cố chấp Karen ạ! Loke bỏ chị cũng đúng!

- Chẳng phải cô cũng thích Natsu tới mức cố chấp sao? Nếu Con bé Lucy không phải em Natsu thì cô sẽ tha cho cô ta sao? Cô cũng như tôi thôi chứ tốt lành gì!

Lisanna tức giận bỏ đi nhưng câu nói của Karen lại khiến cô sững lại. Karen không sai. Nếu không biết sự thật thì liệu cô có buông tha dễ dàng như vậy?

- Tôi sẽ không giành lấy thứ vốn không thuộc về mình!

Liếc nhìn Karen, Lisanna lạnh lùng nói. Karen vừa nghe đã cười rộ lên. Cần gì phải tỏ ra cao thượng như vậy? Trong tình yêu chẳng phải càng yêu thì càng ích kỷ hay sao? Nhường nhịn? Đúng là chuyện nực cười.
......
Trở về nhà sau khi tạm biệt Loke, Lucy có cảm giác như ở trên mây, có gì đó ngọt ngào len lỏi trong tim cô. Nếu thật sự Loke là cậu bé trong giấc mơ thì cô có thể chính là người mà cậu nói. Nếu vậy thì tốt quá rồi còn gì? Nhưng...
- Sao vẫn cảm thấy xa lạ như vậy?
Cô lầm bầm, không để ý Natsu đang đi tới.
Nhìn Lucy đang thẩn thờ,  Natsu vốn định nói gì đó lại im lặng, cậu âm thầm né sang một bên để cô đi qua. Nếu là lúc trước có lẽ cậu đã ngáng chân cho cô té luôn rồi. Nhưng mà... cậu không có tâm trạng đó. Chuyện Lucy là em cậu giờ cả trường đều biết, đa phần đã không còn thành kiến gì với cô làm Natsu cũng thấy yên tâm hơn. Nhưng điều đó cũng khiến Natsu cảm thấy có gì đó ngăn cách cảm giác của cậu, dường như lại thêm một bức tường vô hình chắn giữa cậu và Lucy. Khoảng cách cứ thế xa dần ra, Natsu khó chịu nhưng lại không biết tại sao và phải làm thế nào. Đặc biệt là khi Lucy trở nên thân thiết với Loke cậu lại có cái suy nghĩ kỳ quái là làm cách nào để đám con trai đó không tiếp cận cô. Với Gray cậu có lý do chính đáng, còn với Loke thì sao? Cậu không thấy Loke có gì không tốt, cậu không thể chạy tới rồi nói "anh không được đến gần Lucy". Một người anh trai mà có ý nghĩ như vậy thì tính chiếm hữu có phải là quá cao rồi không?
- Lucy này! Nhóc thấy Loke thế nào?
- Ý cậu là gì?
Cô hỏi lại, vừa khó hiểu vừa buồn bực. Đã tránh đường rồi thì tại sao không để cô yên ổn mà về phòng chứ?
- Loke là người tốt nhưng xung quanh anh ta có quá nhiều người theo đuổi. Nếu muốn tiến xa hơn thì phải cân nhắc. Nhóc hiểu không?
Natsu tự tuôn một tràng làm chính cậu cũng thấy ngạc nhiên.
- Cậu lo tôi bị đánh ghen à? Sao lại tự nhiên tốt bụng thế?
- Tôi chỉ lo cho hạnh phúc của nhóc thôi!
Lucy không ngờ Natsu sẽ nói thế. Cô cứ nghĩ cậu sẽ bảo cô tránh Loke như với Gray. Con người này rốt cuộc là thế nào? Đối đầu rồi lại quan tâm, lúc như ác ma lúc lại ấm áp như hoàng tử trong mơ. Đâu mới là mặt thật của cậu ta?
- Hạnh phúc của tôi thì tôi tự biết! Còn anh Loke tôi chỉ xem là bạn bình thường, không phiền cậu phải lo!
- Nhưng tôi không thể không lo!
Natsu nắm vai Lucy, mặt đối mặt với cô, bốn mắt nhìn nhau, cô có thể cảm nhận được sâu trong đôi mắt đó là sự nghiêm túc không đùa cợt. Điều đó làm Lucy dù muốn nghĩ là Natsu đang có âm mưu gì thì cũng không thể. Ánh mắt không thể giả, trừ khi chủ nhân của nó đóng kịch quá giỏi.
Hai mảng hồng xuất hiện trên má Lucy, ánh mắt của cậu làm tim cô như đứng nhịp. Chuyện gì thế này?
- Sao cũng được! Tôi không thể bên cạnh bảo vệ nhóc suốt nên tự bảo trọng đi!
Buông Lucy ra, Natsu buồn bực trở về phòng. Trong mắt cô em gái này cậu xấu xa lắm hay sao? Có lẽ Natsu đã quên mất thái độ không mấy thân thiện của cậu cùng những lần đùa cợt quá trớn ngoài sức chịu đựng của người khác đã khiến thành kiến của Lucy đối với cậu sâu không thể tả.
Đến khi Natsu đi khỏi, Lucy vẫn đứng im như tượng, khoảnh khắc thoáng qua khi nãy, cả ánh mắt đó nữa....nó làm cô không dám nhìn thẳng, trái tim cũng đập loạn lên, tất cả là sao đây?
Ring... ring...
Tiếng chuông điện thoại làm Lucy tỉnh táo trở lại. Cô bắt máy, bên kia đầu dây một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên. Chút cảm giác mơ hồ thoáng qua bỗng biến mất như bóng nước.
<<- Là tôi, Lisanna đây! Tôi có thể nói chuyện với cô một chút không? >>

------end chap....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net