Chap 57: Ngủ cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì sự chậm trễ này!

Chap này sẽ hơi dài một chút nhé!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
___________________

- Haha! Nó chết rồi, nó chết rồi! Haha...!- Rose cười sảng khoái như người điên, chị ta khụyu người bắt đầu vò đầu bức tai, tay chân luống cuống tìm chiếc điện thoại...

- Lisanna! Tôi đã giết được Lucy, cô mau chuyển tiền đi!

- Haha! Tốt lắm! Tôi sẽ chuyển tiền ngay vào tài khoản của cô. Còn bây giờ thì ném chiếc điện thoại đi!- bên kia vang lên điệu cười thỏa mãn, giọng nói trong trẻo không giấu khỏi sự vui mừng. Rose gật gật đầu, tay run rẩy cúp máy, dùng lực mạnh ném điện thoại xuống vách đá cười ha hả, rồi chị ta đứng dậy chạy đi thật xa.

- Lisanna? Lại là cô ta sao? Hộc...hộc...! Đau quá!- Lucy may mắn nắm được một chỗ đá gồ ghề nhô ra, mạng sống của cô bây giờ như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần một chút nữa thôi mảnh đá này sẽ không chịu được cả trọng lượng cơ thể mà nứt ra, lúc đó chắc chắn Lucy sẽ bỏ mạng ở chốn rừng hoang vắng này. Cả người cô treo lơ lửng trên không trung, đôi tay mỏng manh bám lấy vách đá yếu ớt, gió ồ ạt đập vào cơ thể tạo nên một cảm giác lạnh thấu sương, vết thương ngay vai đã bắt đầu tụ máu.

- Cứu! Cứu tôi!- Lucy cố gắng dùng hết sức lực hét lớn, nhưng dường như chẳng có ai nghe thấy cả.

___________________

- Lucy đâu?- Jack dòm ngó xung quanh thắc mắc hỏi, nhưng đáp lại chỉ có cái lắc đầu vô cảm của mọi người.

- Cô ấy đi dạo rồi.- Natsu bỗng lên tiếng trả lời khiến mọi người đang hì hục ăn bất động len lén nhìn anh với tâm trạng bất ngờ.

- Đâu có? Tôi đã đi vào rừng kiểm tra nhưng không thấy ai cả.- một người quản lí nói. Natsu liền nhíu mày ngó anh quản lí kia, trong lòng dâng trào cảm giác bất an. Khi nhận được một cái gật đầu chắc chắn của người quản lí, Natsu đứng bật dậy cầm chiếc đèn pin trên bàn đi thẳng vào rừng.

- Mau tìm Lucy ngay lập tức.

- V...vâng!- mọi người sợ hãi đáp lại, quăng hết những xiên thịt vào dĩa, cầm lấy đèn pin chia nhau tìm kiếm...

- Lucy! Em đâu rồi? Trả lời anh đi!- Natsu dùng hết sức hét to nhưng đáp lại chỉ là khoảng trống. Anh bực nhọc chạy nhanh đến chỗ mà hai người đã gặp nhau lần cuối. Khung cảnh tuyệt đẹp ở đó đã biến mất trả lời một bầu trời đêm tĩnh lặng và không một bóng người. Anh bước đến, ánh đèn soi sáng khắp mọi ngóc ngách và...dừng lại ở chiếc điện thoại nằm lăn lóc ở dưới đất.

- Chết tiệt!- Natsu cúi người nhặt lấy nó chửi rủa, đôi chân thoăn thoắt chạy đi.

___________________

- Cứu tôi, cứu tôi với!- Lucy liên tục kêu giúp, giọng nói run rẩy nhỏ dần nhỏ dần trong đêm tối lạnh lẽo, sức lực cạn kiệt, mắt cô bắt đầu mệt mỏi chỉ muốn nhắm nghiền lại để nghỉ ngơi nhưng cô biết nếu cô che đi ánh sáng trước mắt thì chẳng thể gặp được Natsu một lần nữa. Lúc này trong tâm trí cô chỉ nghĩ đến anh, chỉ có anh mới có thể cứu cô...

- Cứu...cứu! Cứu tôi! A!- chân Lucy bỗng mất chớn trượt ra khỏi đá, những mảnh đá li ti rơi xuống vực thẳm, cô ngó dưới đó mà sợ hãi nuốt nước bọt.

"Rắc...rắc"- vách đá nằm trong tay Lucy bắt đầu nứt nẻ một cách mạnh bạo, vài miếng rớt ra dần dần, mảnh đá từ từ nhỏ, nó rất mỏng manh chắc chắn chẳng thể giữ được lâu hơn được nữa.

- Aaaaa!! Natsu!- và cuối cùng chiếc đá cứu vớt mạng sống của Lucy cũng vỡ tan tành, tay cô chỉ nắm được không khí, cô nhắm mắt buông xuôi mặc cho số phận.

"Kì lạ! Tại sao mình đợi mãi mà chẳng thấy đau vậy? Hay là chết luôn rồi!"- đầu óc Lucy ngẫm nghĩ, cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh bắt đầu ngoe nguẩy chẳng dám mở mắt.

- Lucy! Lucy!- một giọng nói quen thuộc ve vãn quanh đây khiến cô mở hờ hờ mắt nhìn lên.

- Nat...Natsu!- hình bóng kia đang mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay nhuốm đầy máu của cô, được gặp anh chợt lòng Lucy mềm nhũn, nước mắt bất giác chảy dài trên bờ má hốc hác.

- Em mà buông tay thì sẽ biết tay anh.- Natsu mở giọng đe dọa, bàn tay rắn chắc mạnh mẽ bắt cô mà kéo thật nhanh. Và cuối cùng cô cũng leo đến nơi an toàn, cả hai người đều nằm dài trên cỏ mà thở dốc.

- Cảm ơn anh!- Lucy liếc nhìn sang anh lầm bầm.

- Em ăn gì mà nặng thế?

- Nặng cái đầu anh đấy! Hộc...hộc! Tôi là...là người mẫu mà nặng gì, có anh yếu... A!- Lucy giật thót tim hét to, cả người run lẩy bẩy, ôm chặt thân mình.

"Đùng...Đùng"- sau tiếng sấm chớp man rợn là một tràn mưa to. Natsu đứng dậy lấy chiếc áo khoác đã nhặt được choàng lên chiếc đầu kia, bế nhẹ nhàng cô trên tay tìm nơi trú mưa. Anh đi lòng vòng cũng tìm được một căn nhà nhỏ xíu, cũ kĩ rách nát, nhưng vẫn có thể tránh được những giọt mưa nặng hạt ngoài trời tối. Thoạt nhìn căn nhà này cũng không quá tồi tàn xung quanh chỉ có một đống cỏ mềm và một cái chăn nhỏ trên lò sưởi. Natsu bước vào nhà, nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả. Chắc là nhà hoang rồi. Anh đặt nhẹ Lucy xuống một đống cỏ khô mềm, lấy chiếc áo khoác đã mau chóng ướt nhẹp từ đầu Lucy ra, tay vén những lọn tóc loà xoà trước mặt cô, ánh mắt chăm chú mang vẻ yêu thương, cưng chiều.

- Hết...hết rồi phải không?- người Lucy vẫn không ngừng run lên, cô bấu chặt tai mình để ngăn cản thứ âm thanh đáng sợ kia lọt vào.

- Không sao đâu! Đã hết rồi, đừng sợ!- Natsu dịu dàng xoa đầu Lucy, anh quay đi cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng ra khỏi người. Những cơ bắp cuồn cuộn ở thân lộ ra, làn da màu đồng rắn chắc càng nhìn càng quyến rũ. Lucy vừa mới ngẩn đầu thấy cảnh tượng trước mắt ngượng ngùng cúi xuống, mặt thoáng đỏ bừng.

"Tình huống gì thế này? Đừng nói là ôm nhau thắm thiết ngủ như Goo Jun Pyo và Geum Jan Đi nha? Bậy hết sức bậy!"- Lucy đang trong mớ suy nghĩ hổn độn thì lời nói của Natsu đã phá tan tành.

- Đã nhìn thấy hết rồi mà còn ngại gì nữa?- Khuôn miệng Natsu nhếch lên nụ cười gian tà.

- Tôi...tôi.... Không biết! Đi ngủ đây!- mặt cô đã đỏ nay còn đỏ hơn, cố làm ngơ sự việc, nằm dài xuống nệm cỏ.

- Ngủ gì chứ? Chưa xong mà!- vừa nói xong Natsu nhào vào người Lucy khiến cô hoảng hốt nhắm tịt mắt, biểu hiện của khuôn mặt cô thoáng chốc lại làm cho người kia lăn lộn cười sặc sụa.

- Em nghĩ anh sẽ ăn thịt em à? Haha!

- Anh...!- Lucy tức giận đứng dậy, không thể nói nên lời.

- Được rồi! Ngồi xuống để anh kiểm tra vết thương.- Natsu lau nước mắt, tay ấn nhẹ vai cô để không chạm mạnh vết thương mà làm đau cô.

- Cởi đầm ra!- anh nhíu mày chăm chú quan sát, giọng trầm thấp ra lệnh nhưng vẫn còn sự ôn nhu.

- Mơ đi! A!- Lucy vùng vẫy gạt vai ra khỏi tay anh, tác động mạnh lên vết thương tạo nên một cảm giác đau điếng, máu bắt đầu tuôn ra. Lucy nhăn nhó mặt mày như khỉ ăn ớt, nắm lấy vai rên rỉ.

- Đồ ngốc này! Em không mau sơ cứu vết thương thì nó sẽ nặng hơn đấy!- trong lòng anh dâng cảm giác đau xót, chân tay luống cuống giúp cô cởi chiếc áo xuống ngang vai, xé toạt miếng vải ở chân váy. Anh bắt đầu thấm một chút nước chà xát nhẹ lên đó. Động tác của anh rất chầm chậm mà tỉ mỉ, đôi mắt sắc lẻm chăm chú làm việc, đôi mày mỏng nhíu lại vì khó chịu khiến Lucy bật cười.

- Em cười cái gì?- Natsu dừng tay, liếc mắt sang khuôn mặt vui vẻ của cô.

- Không...không có gì! Anh cứ tiếp tục.- Lucy mím môi nhịn cười, xua xua tay. Natsu cũng chẳng nói gì tiếp tục sơ cứu rồi buộc một mảnh vải lớn bao bọc lấy đôi vai nhỏ nhắn của cô, anh gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng với thành quả của chính mình.

- Xong rồi! Em mau đi ngủ đi, sáng mai chúng ta trở về trại.- Natsu ôn hoà nói, tay đỡ lấy đầu cô đặt xuống nệm cỏ, bàn tay to lớn xoa nhẹ trán Lucy rồi đặt nụ hôn lên đó làm cô đứng hình, hai má phiếm hồng lòng ngực hừng hực nóng.

- Ngủ...ngủ đi!- cô trở mình sang phía khác, ngượng ngịu che mặt, tâm can gào thét dữ dội.

Natsu nhếch môi hình bán nguyệt, ánh mắt cưng chiều nhìn bóng lưng của cô rồi cũng trở về một góc ngồi ở đó mà ngủ...

- Nè! Nằm ở đó sẽ lạnh lắm đấy, nằm...nằm cùng tôi đi!- Lucy e thẹn nói, tay vỗ nhẹ trên nệm cỏ.

- Nếu anh nằm ở đó thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu?- giọng anh mang đầy sự gian tà.

- Tôi...tôi mặc xác anh!- Lucy lắp bắp bực bội, kéo chiếc chăn lên đến ngang vai, bĩu môi giận dỗi.

- Cảm ơn anh!- giọng Lucy nho nhỏ nhưng đủ để cho người kia nghe thấy, anh đăm chiêu nhìn cô, môi nở nụ cười tươi.

Đêm ấy, cả hai còn người nằm trong bóng tối thầm lặng, cùng chung một suy nghĩ, cùng chung một nụ cười hạnh phúc, cùng chung một sự lo lắng, bất an và cùng chung nhịp đập của con tim.

Hết chap 57


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net