Chapter 15: Trốn chạy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chúng ta ở đây, tưởng niệm cho những người đã hi sinh vì con thuyền này.

Tiếng của kẻ cầm đầu dõng dạc tưởng như xé toang cái sự yên tĩnh khi trời tang tảng sáng kia lại pha chút bi thương. Những ánh đuốc cũng thôi chập chờn trước mấy cơn gió biển. Cánh buồm tả tơi hệt từng đợt sóng trắng xoá đang ập vào mạn thuyền. Trên boong, vết tích của trận chiến kia vẫn còn hằn đó. Đỏ thẫm và sóng sánh. Hệt như tàn dư của những bữa tiệc tưng bừng mà bọn thủy thủ đoàn vẫn hằng tổ chức sau mỗi lần cướp được thứ gì đó đáng giá từ tay đám thượng lưu. Nhưng không có mùi men rượu hay những kẻ say bét nhè đang ngái ngủ. Bọn chúng vẫn nằm la liệt ở đấy, và có lẽ đang mải mê phiêu lưu ở miền mộng mơ nào đó đến mức lạc mất lối về.

Gray đứng lặng im nhìn những thân thể đã lạnh ngắt trên boong. Trái tim anh như nghẹn đi sau khi hay tin Erza biến mất giữa cuộc chiến. Anh chẳng quan tâm mấy về ả, nhưng sự vắng mặt của ả lại khơi dậy trong anh một kỉ niệm về người mà anh nghĩ rằng có thể sẽ chẳng bao giờ được gặp lại. Người ấy, có lẽ, đã quên anh và toàn tâm toàn ý làm một người hầu cận trung thành của Poseidon mất rồi.

Levy ngồi thẫn thờ trong bếp, mái tóc vốn dĩ đã rối bời lại càng trở nên lộn xộn hơn. Nàng vừa khóc rất to trong vòng tay của Gajeel, và bây giờ thì nàng vẫn chưa thôi ủ dột. Mirajane đẩy một đĩa bánh kem đến trước mặt nàng. Chị không nói, nhưng mắt chị cũng đang dõi về phương nào xa xăm. Tóc đỏ có lẽ là một kẻ không được thân thiện trong tâm thức của mọi người, nhưng với nàng hoa tiêu đang ngồi ôm mặt ở đằng kia, Erza lại là một vị nữ thần đáng ngưỡng mộ. Dường như ở một phút giây nào đó, chị cũng thấy thoáng chút đau lòng khi mất đi người đã sẵn sàng bảo vệ chị khỏi một con rắn nhỏ đang loay hoay với cánh tay chằng chịt vết thương.

- Tôi nghĩ là mọi người cần một tách trà nóng, dù bây giờ không phải là thời điểm hay ho để tổ chức một bữa tiệc trà.

Levy lúc này mới ngẩng lên nhìn về phía phát ra tiếng nói. Nàng vuốt lại gương mặt lem nhem nước mắt của mình, dè dặt đón lấy tách trà nghi ngút khói từ tay tóc vàng. Mắt nàng vẫn chưa dứt nỗi buồn, và những ngón tay nhỏ nhắn đang cầm thìa khuấy trà kia hãy còn run rẩy. Lucy phớt lờ nàng đi. Cô ghét sự phiền toái của những giọt nước mắt, dù vốn dĩ cô cũng đã từng yếu đuối như thế trước cái chết của mẹ và sự ràng buộc từ cha mình. Có một sự thật là Levy đã nhận được quá nhiều sự quan tâm từ mọi người rồi, nên tách trà của cô đối với nàng ta lúc này có thể chỉ là một món quà thừa thãi. Nữ quý tộc nhẹ nhàng đặt một chiếc tách xuống trước mặt cô bé con đang vật lộn với vết thương trên tay mình. Từ nãy đến giờ chẳng ai dám đến giúp em quấn lại dải băng trắng vừa bị tuột ra cả. Có thể họ vẫn còn dè chừng cái sự phản bội đã thôi tồn tại bên trong suy nghĩ trẻ con non nớt của em mà quên mất rằng bản thân em vốn dĩ chỉ là một quân tốt thí trên ván cờ của những kẻ thống trị.

- Em uống trà nhé?

Lucy hỏi. Chất giọng cô bỗng hiền hòa và du dương tựa một lời ru vọng ra từ cửa sổ một căn nhà nào đấy ở miền quê mà em khôn lớn. Nữ bác sĩ khẽ gật đầu, ánh mắt em dán vào làn khói mỏng và thơm bốc lên từ chiếc tách bé xinh trước mặt. Tóc vàng đặt chiếc bình sứ xuống bàn sau khi đã rót cho mình và Mirajane hai tách trà thơm ngọt. Bàn tay cô đặt lên bờ vai nhỏ của Wendy, và cái chất giọng hiền như ru kia lại khe khẽ len vào sâu bên trong trái tim chưa liền sẹo của nữ bác sĩ.

- Chị giúp em được không?

Đôi mắt thiên thần nhìn cô từ nãy đến giờ đã bắt đầu ươn ướt. Em lại gật đầu, kèm thêm một cái nhoẻn miệng thật ngoan. Nụ cười em trong veo như mặt hồ lúc vào thu, khiến cõi lòng của Lucy như được xoa dịu lại. Tóc vàng ngồi xuống cạnh em, nhẹ nhàng chỉnh lại dải băng trắng. Sau đó, cô vuốt nhẹ mái tóc dài của em và tự thưởng cho mình thêm một tách trà.

- Tôi không biết cái kẻ tên Fernandez ấy sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng nếu như là Erza thì tôi tin sẽ chẳng có gì rắc rối xảy ra đâu. - Lucy chống cằm, nhìn tách trà đã vơi hơn nửa trong tay. - Vốn dĩ cô ấy cũng là bảo vật của hắn ta mà.

- Lí do nào khiến cô phán đoán chắc nịch như thế?

Levy gằn giọng. Bầu không khí lúc này đột nhiên khiến cô nhớ về cái hôm mà cô bước chân vào phòng họp của nàng và những kẻ bề trên. Nhưng chủ đề hôm nay không còn xoay quanh những hướng đi đông tây nam bắc, mà chỉ tập trung vào ả kiếm sĩ đang bị bắt cóc bởi kẻ thù chung của rất nhiều người đang đứng tại nơi này.

- Nghe có vẻ không tốt lành gì mấy, nhưng những mũi tên của tôi đã bám theo hắn. Và nếu tôi không nhìn nhầm thì hắn đã che chở nữ hoàng Erza của cô rất tốt, thưa quý cô McGarden.

Có một khoảng lặng kéo dài. Chẳng ai nói với ai câu nào cho đến khi một giọng nói rụt rè cất lên. Lần này, sự tập trung của mọi người chuyển hướng về cô bé con đang ngồi cạnh Lucy, vô tình khiến em hơi căng thẳng. Tóc vàng nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của em, khẽ trấn an. Wendy hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục.

- Anh Jellal từng nhắc đến một người rất quan trọng trong cuộc đời anh ấy. Họ quen nhau khi cả hai còn là tay sai của kẻ quyền lực nhất trong giới hải tặc. Sau đó, có một vụ đảo chính ngay bên trong con thuyền đó và anh ấy đã đánh mất người kia.

- Thứ lỗi cho ta vì đã xen vào, nhưng cháu có thể kể rõ hơn không, Wendy?

Lucas Gouffres lên tiếng sau khi bước ra khỏi quầy bếp. Ông ta khẽ gật đầu chào các quý cô thay cho một lời xin phép rồi tự chọn cho mình một chỗ ngồi bên cạnh họ. Lucy chống cằm nhìn bếp phó, ánh mắt biểu lộ một sự thích thú nhỏ nhoi. Nhưng cái lắc đầu của cô nhóc bác sĩ đã thành công dập tắt ngọn lửa tò mò đang âm ỉ cháy trong đầu tóc vàng.

- Cháu không có gì để kể. Hôm đó cháu mang bữa trưa vào đúng lúc anh Jellal đang lau chùi lại thanh kiếm. Sau đấy anh ấy bảo cháu dùng bữa cùng và nhắc đến người bí ẩn đó. Hoàn toàn ngắn gọn như những gì cháu vừa nói.

Ánh mắt của Wendy kiên định như một minh chứng rõ ràng cho việc em không hề có ý dối lừa những kẻ hiếu kì đang ngồi trong căn phòng này. Gương mặt lo lắng của em cũng dần dịu lại khi nhìn thấy tiếng thở dài thất vọng từ Mirajane. Chị nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, cất giọng chán chường.

- Cũng đúng. Jellal Fernandez đâu phải kẻ dễ dàng trao hết niềm tin cho ai, nhất là với người mà hắn sẽ cài vào hàng ngũ kẻ địch.

- Em chỉ có cảm giác người bí ẩn trong câu chuyện đó là Erza Scarlet.

Cô bé con nói thêm. Lucy khẽ chau mày. Đoạn, cô ngồi thẳng dậy, xoay hẳn người về phía Wendy. Mái tóc vàng khẽ nghiêng, kèm theo giọng nói ngọt ngào như mật.

- Nếu tôi không nhầm thì có vẻ như hắn ta cũng sở hữu một thanh kiếm nạm đá quý.

- Phải. - Chất giọng cao vút cùng ánh mắt mở to của nữ bác sĩ khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh Archimedes đang ăn mừng khi tìm ra được cách tính thể tích chiếc vương miện vàng. - Tên của nó là Acier Sapphire. Nó cùng một loại với thanh kiếm của Ezra Scarlet.

Một thoáng im lặng bao trùm căn phòng bởi hầu hết những kẻ hiếu kì ngồi đây đã bị phát hiện này làm cho ngạc nhiên đến sững sờ. Như muốn sự bất ngờ ấy không bị ngắt quãng, bếp phó Lucas Gouffres nhanh chóng cung cấp thêm thông tin về một huyền thoại mà những kẻ phiêu lưu trên biển luôn miệng nhắc đến. Khi cái tên James Lourdes trôi ra từ khoé miệng của Lucas, Levy lúc này mới à lên. Rồi bằng vốn kiến thức đã tích lũy được từ sách vở lẫn những câu chuyện mà nàng nghe được từ bọn thủy thủ, hoa tiêu của Red Sparrow bắt đầu kể.

- Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước. Có một con thuyền đã gây nên nỗi khiếp sợ của hầu hết những người đi biển bằng những chiêu trò cướp bóc man rợ và vô nhân tính mang tên Grimoire Heart. Kẻ cầm đầu băng hải tặc đấy, không ai khác, là ngài James Lourdes vĩ đại. Hải quân chưa bao giờ bắt được ngài dù đã tổ chức rất nhiều cuộc tấn công và phục kích. Người ta kháo nhau rằng James Lourdes có hẳn một chiếc ngai vàng trên con tàu bất bại đó, và bên cạnh hắn lúc nào cũng có bốn kẻ hộ vệ túc trực.

- Gọi là "hộ vệ" thì hơi quá. Thực ra trong bốn người chỉ có hai người là hộ vệ thôi. - Wendy lên tiếng. - Hai người còn lại, một đóng vai trò là chiến lược gia, và người kia thì như quản gia trong các dinh thự quyền quý ấy.

- Và cả bốn người đều được ngài Lourdes ban cho một viên đá quý để khẳng định địa vị của họ trên con thuyền. - Lucas tiếp lời. - Một viên ruby đỏ rực như lửa, một viên sapphire xanh tựa bầu trời và đại dương, một viên ngọc lục bảo mang màu cây cỏ, và một viên kim cương trong suốt hệt những cơn gió không ngừng thổi trên mặt biển.

- Nếu nói như thế thì Erza chắc chắn là một trong bốn người họ. - Lucy chống cằm suy nghĩ. - Bằng chứng là viên đá đỏ được nạm trên thanh kiếm của cô ta.

- Trên thanh kiếm của anh Jellal cũng có nạm một viên đá màu xanh. Như ông Gouffres vừa nói, viên đá ấy đúng thật mang màu của đại dương và bầu trời.

Cuộc trò chuyện dần trở nên sôi nổi. Bầu không khí u ám ban đầu nay đã nhường chỗ cho những rộn ràng của mấy kẻ hiếu kì đang cùng nhau thưởng trà. Họ bàn luận về những viên đá và cả những lời đồn đoán về hai kẻ hộ vệ ẩn danh của thuyền trưởng Grimoire Heart. Tóc vàng không ngừng đăm chiêu. Dường như cô đã nghe thoáng qua về những câu chuyện như thế này ở đâu đó rồi. Cái cảm giác thân quen ấy xuất hiện cùng bóng dáng mơ hồ của anh trai cô vào những đêm trăng sáng trong khu vườn đầy hoa thơm và gió mát. Từ cửa sổ phòng mình nhìn xuống, cô có thể thấy anh trai cô lén trèo qua tường để hội ngộ với một kẻ lạ mặt đã đợi sẵn ở ngay bên ngoài. Hẳn đó là sự khởi đầu của những chuyến phiêu lưu bất tận của Sting Heartfilia, và cũng là sự chống đối quyết liệt dành cho người cha vô tâm và bảo thủ. Nhưng có lẽ cái mà hai anh em cô không ngờ đến chính là Sting phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

*

Red Sparrow, ngày X tháng X năm 1798.

Gửi Sting Heartfilia,

Em vẫn không ngừng kiếm tìm anh, dù thuyền trưởng Natsu có khẳng định bao nhiêu lần rằng anh đã không còn trên cõi đời này nữa. Chân em vẫn bước đi, và mắt em vẫn cố dõi theo những cơn gió biển chỉ để chắc chắn rằng linh hồn của anh đang còn mải dạo chơi ở đâu đó ngoài kia.

Anh nghĩ thử xem, Sting, rằng trốn chạy có phải là một lựa chọn không tồi hay không? À, có lẽ đây là một câu hỏi thừa, bởi nếu nó không mang lại điều gì tốt đẹp thì cả anh và em đã không chọn con đường ấy. Nhưng tại sao đến tận giờ phút này trái tim em vẫn đau nhói, và đầu em vẫn đầy ắp những thắc mắc chưa có lời giải, dẫu cho em đã thoát khỏi cái dinh thự tăm tối ấy rồi...

Em chợt nhớ đến bữa tiệc sinh nhật 16 tuổi của chúng ta. Cái người đeo mặt nạ mà anh đã mời đến là ai thế? Liệu chàng có phải là người đã dẫn đường cho anh trong những đêm trăng sáng hay không? Nếu đúng thật là chàng ấy, vậy thì chàng có phải là người mà em đang nghĩ đến hay không?

*

Bonus: Sơ đồ quan hệ nhân vật tính đến mạch truyện hiện tại. Sẽ còn cập nhật và thay đổi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net