Chương 65: Cái chết của Mika.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Hộc… hộc… hộc…_ Mika bấu mạnh tay vào bệ đá, thở hổn hển. Hai dây xích nặng nề luôn phát ra những tiếng kêu liểng xiểng như muốn kéo bước chân cô lại. 

Ở đằng xa, bằng đôi tai nhanh nhạy của mình Acologia và Igneel đã phát hiện ra tiếng xích sắt. Không ai bảo ai hai người họ vội vã dừng lại nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.

- Ngài Acologia hình như có người…_ Igneel khẽ nghiêng đầu dò hỏi.

- Ta biết._ Acologia trầm ngâm nói.

- Vậy chúng ta…

- Tới đó xem sao._ Acologia khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng bước lên trước, mái tóc xanh dài đến đầu gối khẽ tung bay trong màn đêm, tạo ra một vẻ đẹp vô cùng quỉ dị. 

Chẳng mấy chốc Acologia và Igneel đã tìm ra nơi phát ra tiếng xiềng xích, vừa nhìn thấy khuôn mặt Mika, Igneel đã vội vã kêu lên như thể bắt được vàng:

- Acologia, ngài xem. Chính là con bé đó Lucy Heartfilia.

- Chính là con bé đó ư?_ Acologia phấn khích kêu lên, lia nhanh mắt theo hướng chỉ tay của Igneel. Đôi mắt hắn chợt sáng lên khi nhìn thấy Mika, khuôn mặt nhăn nheo để lộ ra một nụ cười đầy tà niệm.

- Hahaha… thằng nhóc Loke còn nói sẽ bảo vệ con bé cẩn thận vậy mà giờ lại nó chạy nhung nhăng trên sân thế này. Xem ra mọi chuyện còn dễ dàng hơn ta tưởng nhiều_ Acologia khẽ nheo mắt nói.

- Ngài Acologia, với con nhóc này ngài không cần động tay tới đâu, hãy để tôi làm việc đó._ Igneel vội vã nói rồi rút từ thắt lưng ra một dây xích ma dài và lớn.

- Không_ Acologia nói rồi dứt khoát đưa tay lên chặn Igneel Ta muốn tự mình giải quyết đồ nghiệt chủng ấy. Chỉ một đòn dứt khoát không cần phải nói nhiều.

Dứt lời, Acologia lẹ làng lao đến, bàn tay hắn tự động biến thành một lưỡi mác nhọn hoắt sáng loáng. Cử động nhẹ nhàng đến độ không nghe thấy một tiếng động nhỏ.

_ Phập…

Một âm thanh khô khốc, lạnh lùng vang lên. Lưỡi mác nhọn hoắt nhanh chóng cắm phập vào người Mika rồi xuất thần rút ra, mọi việc diễn ra trong vòng chưa đầy 5 giây.

Mika cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người cô ngã ập xuống, máu từ miệng, từ lưng chảy ra như xối ướt đẫm cả nền gạch, vết thương do bị đâm bất ngờ như một hố đen sâu thẳm không ngừng tuôn máu, bên tai cô vẫn văng vẳng câu nói lạnh lùng và đầy phấn khích “tạm biệt cháu gái”. 

Giờ phút này cô có thể cảm nhận rõ rệt cái chết đang cận kề, chết mà không hề biết tại sao lại chết, chết mà không biết người nào đã giết mình. Trong đêm tối lạnh giá chỉ mình cô nằm hấp hối trên sân trường, cảm nhận dòng máu nóng tuôn trào từ miệng mình, tanh quá, đáng sợ quá.

Có lẽ đây chính là báo ứng của cô, một báo ứng thích đáng cho những việc xấu xa mà cô đã làm, những việc mà trời không dung, đất không tha. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi còn sót lại của cuộc sống, nước mắt nóng hổi trên gương mặt cô bất chợt tuôn trào, cô ước có một người, chỉ một người thôi cũng được, đến đây nắm tay cô, truyền cho cô chút hơi ấm le lói và khóc thương cho cái chết của cô. 

Nhưng chắc sẽ không đâu, số phận có lẽ đã mặc định, đời này, kiếp này cô phải chết trong cô đơn và ghẻ lạnh. 

Tạm biệt, tạm biệt tất cả…

Mika lẩm bẩm rồi giật người lần cuối, máu trong miệng cô đã ngừng chảy, cô buông tay và từ từ nhắm mắt chìm vào trong miền cực lạc.

- Xong rồi_ Acologia hài lòng xoa hai tay vào nhau và nói với Igneel.

- Vậy bây giờ chúng ta sẽ…_ Igneel ngập ngừng dò hỏi.

- Tất nhiên là đi về, triệt tiêu được con bé này thì coi như ta đã xong việc. Hahaha, ta thật không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như thế.

- Vâng, khả năng ra đòn của ngài quả thực quá xuất thần._ Igneel nói bằng vẻ khâm phục.

- Được rồi. Bây giờ đi thôi, ta sẽ thưởng cho ngươi vì đã có công giúp ta lần này._ Acologia khẽ nhếch môi nói rồi thỏng thả bước lên trước nhằm hướng cổng trường. 

Nhưng con cú trên tay hắn lại không ngừng rít lên những tiếng chói tai, nó nhất quyết sống chết bấu vạt áo Acologia kéo lại, con cú có những biểu hiện vô cùng bất thường. Nhận ra được sự khác lạ của con thú cưng, Aologia khẽ nhíu mày đứng khựng lại, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt hổ phách của con cú và rít lên:

- Có chuyện gì vậy Blood, đừng làm hỏng ngày vui của ta.

Con cú không kêu ầm ĩ nữa mà lặng lẽ hất mỏ về phía cái xác của Mika. Dưới ánh trăng sáng tỏ, lớp mặt nạ trên mặt Mika dần bị bóc trần. Do tác dụng của máu, khuôn mặt thật của Mika dần hiện ra dưới ánh trăng.

Acologia gần như điên lên khi nhìn thấy khuôn mặt thật của người mà hắn vừa giết hại. Hắn nghiến răng, dậm chân hét lên một tiếng long trời lở đất:

- THẰNG OẮT CON LOKE, MI DÁM LỪA TA… AAAAA…

- Ngài Acologia… vậy giờ chúng ta…

- Còn làm gì nữa, mau đi tìm con bé đó_ Acologia lại gầm lên tức giận, máu nóng dồn lên khiến khuôn mặt nhăn nheo trắng bệch của hắn trở lên đỏ bừng.

------ Còn tiếp ------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net