Chương 26: Đi săn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy hải đường không kịp nở|Mặc Định

Chương 26: Đi săn

Khi đi được khá xa, hắn cuối cùng mới dừng lại. Ta nhìn hắn rút tên ra, bấy giờ mới xòe tay. Lý Anh Kiệt nhìn ta không hiểu ý. Ta hắng giọng :"Cung tên của ta đâu?"

"Nàng thân nữ nhi chân yếu tay mềm cũng đòi bắn cung hả? Ta sợ nàng tự làm mình bị thương, đến lúc đó ta sẽ lại bị mẫu hậu khiển trách. Tốt nhất cứ đứng yên đấy đi"

Ta nhìn ra vẻ khinh khỉnh của hắn. Ta chống nạnh nghiêm mặt :"Cha ta là bậc quân vương dũng mãnh trên sa trường, ta thân là nhi tử của y mà lại cầm cung cũng không biết? Ngươi hơi xem thường thê tử tương lai của ngươi quá rồi"

Không để hắn nói gì, ta bước lên giật lại cung tên trên tay hắn, tay trái cầm cán cung, tay phải giữ đuôi tên,nheo mắt kéo căng dây cung ngắm bắn.

Bảy năm không cầm cung. Bảy năm học cách hạ nội công để thuê thùa. Bảy năm cha không còn bên cạnh cầm tay ta ngắm bắn nữa. Kí ức, hơi ấm năm ấy nơi bàn tay cha cầm tay ta dạy bắn cung, phảng phất như còn đâu đó không phai đi được, bất giác khiến ta phân tâm, tay cầm cán cung run bần bật. Tên tuột khỏi ngón tay, lao đi một đoạn rồi vô lực rơi xuống.

Ta buông cán cung, cúi đầu chớp mắt.

Chuyện năm xưa không nhắc đến mà lại chợt ùa về. Nhớ ra bên cạnh mình thật chẳng còn người thân nào nữa.

"Công chúa tỷ có sao không?"

"Nàng ta chắc không bắn cung được nên buồn đấy thôi, nàng đừng quan tâm"

"Điện hạ, Thẩm Ngọc... Thẩm Ngọc cũng muốn thử bắn cung"

Không để hắn phản ứng, ta thích thú đặt cung tên vào tay nàng ta, hất mặt nhìn Lý Anh Kiệt :"Thẩm cô nương đã muốn, điện hạ không đáp ứng được sao?"

Quả thật sau đó ta được xem kịch vui. Thẩm Ngọc tay yếu chân mềm, ngay cả cầm cung cũng sai kĩ thuật hoàn toàn. Nàng ta kéo dây cung không nổi, thế nào mà lại bị dây cung làm cho ngón tay bị thương, mới ấy đã sụt sùi nước mắt. Ta chống cằm nhìn cảnh hai người họ tình tình tứ tứ. Bất giác cảm thấy ngưỡng mộ, ngưỡng mộ Thẩm Ngọc, chẳng những đẹp người, có một gia đình sung túc, còn có một người thích nàng, tận tâm với nàng.

Ít ra, nàng ta còn có nơi để dựa dẫm.

Còn ta, chẳng có gì cả.

Ta ngồi ngẩn người nhìn vào hư không nhưng không nghĩ được gì. Cho tới khi có người đến ngồi bên cạnh, ta mới khẽ động, đưa mắt nhìn sang :"Thẩm cô nương sao không đi cùng điện hạ mà lại ngồi đây?"

"Ngay cả cầm cung ta còn không cầm nổi. Sợ rằng đi theo chỉ tổ vướng chân điện hạ. Không bằng ngồi đây, tâm sự với tỷ tỷ"

Ta biết chính xác giữa ta với nàng ta chẳng có gì để tâm sự. Không giống nhau, không hợp, ta từ cõi lòng cũng không thích nữ nhân chiêu trò như nàng ta. Nhưng bất đắc dĩ vẫn phải tỏ ra có lòng chút.

Nữ tử này xem chừng miệng còn nhiều gấp mười lần Tư Nhiên, huyên thuyên cả buổi không mỏi miệng, đại khái chỉ khoe khoang chuyện liên quan đến Lý Anh Kiệt và nàng ta. Ta không buồn nghe, ngồi bắt châu chấu.  

Ta bắt được một con châu chấu to bằng ngón tay út, nghĩ Thẩm Ngọc chưa thấy  bao giờ nên đem tới khoe khoang :"Thẩm cô nương nhìn này, đây là con châu chấu đấy"

Thẩm Ngọc tỏ vẻ không thích thú lắm, dè chừng mà ngó vào lòng bàn tay ta.

Ta  mở ra, con châu chấu rất nhanh bật nhảy khỏi tay ta khiến ta không kịp trở tay. Tiểu châu chấu đậu lên ngay giữa mặt Thẩm Ngọc, hại nàng ta cả kinh hét toáng lên.

"Cút ra!! Cút ra ngay!! Tránh xa ta ra đồ quái vật!!"

"Muội bình tĩnh để ta bắt ra cho"

Nữ tử này cũng thật phiền phức, có mỗi con châu chấu bé xíu mà làm như sắp bị ăn thịt không bằng. Ta đã bình tĩnh mà trấn tĩnh nàng ta, rốt cuộc không được, nàng ta cứ vùng vẫy loạn xạ cả lên. Cuối cùng ta sốt ruột quá, căng tay đấm một phát vào con châu chấu.

Châu chấu thì bay mất, thành ra ta đấm vào mặt Thẩm Ngọc.

Ta hốt hoảng thu lại cánh tay, vội vàng lao tới xem nàng ta có sao không.

Thẩm Ngọc bị ta đấm cho nổ đom đóm mắt, ngơ cả người ra, hai dòng máu tươi từ từ chảy ra khỏi mũi.

Bấy giờ người của Tần Thành và Lý Anh Kiệt cũng vội vàng chạy tới. Thẩm Ngọc thấy hắn, đã lao vào lòng hắn òa lên khóc nức nở, nước mắt hòa vào máu mũi nhoe nhoét thấy ghê.

"Điện hạ, Lục công chúa đánh ta, đánh ta chảy máu hức hức hức"

Ta vội vàng lắc đầu bào chữa :"Không phải, không phải mà! Là ta đấm con châu chấu... nhưng... nhưng không ngờ... đấm trúng mặt Thẩm cô nương..."

"Nàng còn trăn trối hả? Còn không mau nhận lỗi?"

Hắn quát ta, hại ta ngây người.Ta nhận ra ánh mắt hắn thật ra cũng chẳng màng lời ta bào chữa nữa.

Lý Anh Kiệt liếc qua ta, quay qua nói với Tần Thành :"Ngươi cho người đưa Thẩm tiểu thư về trước, nhớ kĩ truyền thái y khám cho đàng hoàng"

Thẩm Ngọc yếu ớt nằm trong vòng tay hắn vừa nghe xong, vội vàng vùng dậy :"Điện hạ không trở về cùng Thẩm Ngọc sao? Nếu điện hạ ở lại, Thẩm Ngọc cũng ở lại"

Hắn ôn nhu vỗ về nàng ta :"Lỡ như nàng có mệnh hệ gì, ta biết phải làm thế nào? Nàng cứ về trước, khi ta trở về sẽ lập tức qua thăm nàng"

Lúc này ta mới nhận ra, thì ra nam nhân này cũng biết nói mấy lời dỗ ngọt nữ nhi.

Thẩm Ngọc cuối cùng cũng yên tâm mà theo người của Tần Thành rời đi. Thoáng chốc cả khu rừng heo hút chỉ còn độc lại ta và Lý Anh Kiệt.

Khi bóng người đã khuất dạng, ta liếc qua Lý Anh Kiệt, hơi sửng sốt :"Ngươi cười cái gì?"

Con người quái đản. Vừa mắng nhiếc ta xong, thoắt cái lại cười với ta.

Hắn chắp hai tay sau lưng thản nhiên bước tới, vừa nói vừa tủm tỉm :"Ta là tò mò nàng thế nào mà lại đánh nàng ta phọt cả máu mũi thế kia?"

"Ta đã nói rồi, ngươi không tin thì thôi. Ta là giúp nàng ta đuổi con châu chấu, không cố ý hành hung nàng ta. Ta trong sạch!"

"Thế cơ à? Hay là... nàng nổi cơn ghen tuông, nàng nhân cơ hội ta không có ở đó liền đánh ghen với nàng ta?"            

Ta nhìn đôi lông mày đang nhướng cao dần, lại nhìn xuống đuôi mắt đang cong lên thích thú của hắn, thay vì nổi nóng, ta bật cười :"Ta không thích Thẩm cô nương là thật, nhưng ta chưa hề nghĩ đến sẽ làm tổn thương nàng ta. Nếu ta thật sự vì cơn ghen mà hành hung thị, khác nào ta thừa nhận bản thân thích ngươi đâu chứ? Huống hồ nếu ta đã muốn giết, ta đã giết quách nàng ta lâu rồi"

Ta không đôi co với hắn nữa mà lạnh lùng liếc đi.

Hắn dí bộ cung tên vào tay ta :"Cú bắn vừa rồi có vẻ nàng không tập trung. Ta nhìn qua dám đoán nàng không phải lần đầu bắn cung. Ta muốn xem. Nàng có muốn thử lại không?"   

Ta đưa tay vuốt nhẹ cán cung khắc hình mãng xà trong tay, khẽ buông mi mắt, đưa lại cho hắn mà lắc đầu từ chối.

Lý Anh Kiệt không định làm khó ta, hắn nhận lại cung tên rồi ngắm bắn về phía bụi rậm đang động đậy. Ta chăm chú nhìn cho đến khi con vật ấy lộ diện, là một tiểu bạch thỏ. Ta hét lên vội vàng lao ra ngăn cản, Lý Anh Kiệt bị ta làm cho hốt hoảng, tên bắn ra suýt chút nữa là đâm trúng ta. Hắn bực mình mắng ta :"Nàng bị điên hả? Tự dưng nhảy ra như vậy là muốn chết có đúng không?"

Ta không màng lời hắn nói, vội vã chạy tới chỗ tiểu bạch thỏ. Không chỉ có mình tiểu bạch thỏ, còn có vô số các tiểu thỏ khác bị ta làm cho sợ hãi, thi nhau nhảy ra khỏi bụi cây. Ta bị thỏ làm cho choáng ngợp, thích thú quay lại vẫy tay với Lý Anh Kiệt :"Mau! Lại đây bắt thỏ với ta. Ta muốn đem một đôi về nuôi"

Hắn hất mặt cao giọng ngạo nghễ nói :"Nam tử hán đại trượng phu mà lại đi vồ bắt thỏ? Nàng không tính đến chút thể diện nào cho ta sao?"

Ta bĩu môi, bỏ qua hắn quay đi gọi Tần Thành :"Tần Tướng quân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net