Chương 37: Một bước không thể quay đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy hải đường không kịp nở|Mặc Định

Chương 37: Một bước không thể quay đầu. 

"Tiểu Nguyệt... "

Ta giật mình quay đầu lại. Nam nhân mà hàng vạn, hàng ngàn lần nhớ thương, tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ được gặp lại nữa, lại đang xuất hiện trước mặt, bình an vô sự.

Ta bàng hoàng không tin vào mắt mình. Hoài nghi ngoảnh nhìn chung quanh có quá nhiều quen thuộc...

Ta đang mơ ư ? Đây chẳng phải là Chu Tước Môn năm ấy sao ?

Lý Anh Kiệt vẫn khôi ngô như thế, vận hoàng phục màu đen có thuê mãng xà của Thái tử, khuôn mặt trìu mến nhìn ta như ngày nào.

Khi hắn bịn rịn thốt lên câu :"Ta thích nàng... "

Lồng ngực ta phút chốc vỡ òa. Ta bật khóc với lấy hắn.

Suy nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu ta bấy giờ là phải nói lên hết nỗi lòng mà Tiểu Nguyệt bảy năm trước chưa thể nói ra...

Rằng ta đồng ý đường đường chính chính nhận hắn là phu quân của mình không chỉ trên danh nghĩa.

Ta đồng ý hôn nhân này là tự nguyện, ta tự nguyện.

Ta đồng ý cho hắn đường đường chính chính hôn lên môi.

Ta đồng ý đường đường chính chính cùng hắn đứng trên Chu Tước Môn đón Tết Nguyên Tiêu năm sau...

Nếu lúc này ta có thể nói rằng bản thân đã yêu hắn rồi, liệu hắn sau này sẽ không hận ta như bây giờ chứ ?

Những mộng tưởng yếu ớt ta vừa vun đắp đã lụi tàn khi chợt nhận ra không thể nào chạm vào Lý Anh Kiệt.

Đột ngột toàn thân hắn giật mạnh. Máu tươi bắn lên mặt ta. Bàng hoàng nhìn xuống, một thanh đao gớm ghiếc đang xuyên thủng bụng hắn. Ánh mắt Lý Anh Kiệt khi ấy man mác nhìn ta, nở nụ cười đau đớn ta không thể quên khi ấy...

Toàn thân hắn chốc lát đã hóa thành vạn con đom đóm, không để ta chạm vào đã vội tan biến trong khoảng không.

Ánh đom đóm dần lụi tàn. Mang theo những đoạn kỉ niệm ngọt ngào biến mất cùng những hạt ánh sáng cuối cùng đang tàn rụi. Để lại cho ta cảm giác mất mát trống rỗng bấy lâu nay dù đã cố quên đi đến nhường nào, một lần nữa oái oăm tái hiện.

Ta đau lòng thu lại ánh mắt, trước mặt lại là Lâm Trác trong tay lăm lăm thanh đao nhuốm đỏ máu tươi.

Trái tim trong lồng ngực bỗng nhói mạnh. Như thể vừa hiểu ra điều gì. Thế nhưng một thế lực nào đó trong ta lại một mực phủ nhận.

"Tại sao... ? " Ta kích động quát lên :"Tại sao ngươi lại... ? "

Nhận lại ta là sự im lặng đáng sợ như ngầm thừa nhận. Lâm Trác lạ lùng, hắn đứng như trời trồng, ánh mắt hắn chưa bao giờ nhìn ta thê thảm như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì ? Tại sao ta chẳng hiểu gì ?

"Đừng tới đó... "

"... Ý ngươi là sao ? "

"Ta xin nàng... Hàng vạn lần... Đừng tới đó... "

Ta toan hỏi rõ ý là sao, đằng sau đột ngột vang lên tiếng gào thảm thương. 

Khi quay đầu lại, cảnh tượng trước mặt làm ta suýt mắc ói.

Sau lưng thây người chất thành núi, tắm trong một biển máu tươi. Công chúa ngồi nơi bãi chiến trường thảm khốc ấy, toàn thân nhuốm đỏ màu máu, hết sức bình sinh ôm lấy thân thể Hoàng hậu nương nương mà gào khóc thê thảm.

Từng tiếng gào như một lần cào lên trái tim, như một lần búa đánh vào đầu óc. Văng vẳng. Choáng váng. Đau nhói từng cơn. Khiến ta khó khăn đứng vững.

"Tiểu Nguyệt, muội không được thích Lý Anh Kiệt ! Càng không được yêu Lý Anh Kiệt ! "

"Không được thích Lý Anh Kiệt ! Càng không được yêu Lý Anh Kiệt ! "

"Đế vương là loài cầm thú. Đế vương không có trái tim ! "

"Lý Anh Kiệt nhất định phải chết ! Nhất định phải chết ! "

"Lý Anh Kiệt phải chết!... "

Mọi thứ trong tầm mắt đã biến dạng. Ngay cả lời nghe thấy cũng như những trận sóng. Ào ạt. Chói tai. Ta khụy xuống, đấm tay lên đầu để lấy lại tỉnh táo.

Ngước mắt lên. Có người đang tiến đến phía sau công chúa, mỗi bước đi càng khẩn trương.

Ngay khi ta nhìn ra, mọi thứ trong một khắc đã bặt lặng. Chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập dồn theo từng bước chân nam nhân ấy.

Trong một khoảng khắc, ta không dám nhận ra đó là Lý Anh Kiệt. Hắn trong bộ long bào lạ lẫm, tay cầm thanh trường kiếm kéo dài trên mặt đất. Đôi mắt hắn đỏ quạch lăm lăm nhìn vào mắt ta. Mỗi bước đi càng khẩn trương tiến về phía trước. Tiếng bước chân càng dồn dập.

Gương mặt công chúa khi ấy ngàn lần ta không dám quên. Đôi mắt tỷ ấy hằn lên những tia máu đỏ ngầu nhìn về ta, thanh âm nức nở như muốn đánh vỡ tan mọi thứ.

"Lý Anh Kiệt ngươi phải chết !! "

Giết Mục Lan công chúa chỉ với một nhát kiếm xuyên ngực trái.

Hắn không ngừng bước, thậm chí trước sau không thu lại ánh mắt, thoắt cái xuất hiện sau lưng ta. Đầu óc ta tê dại chưa kịp hoàn hồn, tay hắn thô bạo ngửa cổ ta lên, mũi kiếm vừa lạnh vừa bén kề lên da cổ.

Ta nín thở không động.

Hắn chà xát mặt lên đầu ta. Loại tiếp xúc như thế này ta không quen, ngàn lần không thích, không hề cảm thấy chút rung động nào...

Lý Anh Kiệt vừa nói vừa vẽ lên cổ ta một đường dài... Lời nói hắn trái lại một cách ngọt ngào như con dao hai lưỡi khiến ta khiếp sợ...

"Đừng... "

"Tìm thấy con trư tinh này rồi... !"

. . . .

. . .

. .

.

Ta mở bừng mắt, ôm lấy cổ mà thở hốc háo. Tim trong ngực đập dồn dập như có thể rơi ra ngoài.

Ta run rẩy co người ôm chặt lấy ngực. Ta thấy lạ lắm, nước mắt cứ trào ra mà nức nở không chịu được.

Một hồi sau bình tĩnh trở lại, ta ngồi dậy, mới hay mình đã về lều từ bao giờ. Trời cũng đã tối hẳn, chung quanh chỉ mập mờ ánh trăng từ ngoài rọi vào.

Ta nhắm mắt, co người ôm lấy toàn thân. Trong lòng nao nao cảm giác cô độc đến đau lòng...

...

Ta thuận lợi vào trong thành. Ta vốn tưởng khi Lý Anh Kiệt đến, hắn sẽ điều quân khống chế toàn bộ Đông Phương không để lọt một con kiến. Nhưng xem chừng hắn có hơi ngạo mạn rồi.

Binh lính chung quanh chỉ được phân phó ở rải rác vài nơi, song thi hành rất hời hợt. Nhờ đó ta lọt vào cấm cung không phí hơi nào. Dù không biết là gì, nhưng lại làm cho ta có dự cảm chẳng lành.

Trăng đêm nay rất sáng.

Trong thành vô sự đến kì lạ. Mọi thứ đều rất bình lặng. Tuyệt không một bóng người.

Ta khoác trên mình hắc y che kín mặt, lướt nhanh trong màn đêm, theo cảm tính mà đến nơi có khả năng Lý Anh Kiệt ngự nhất. Ta đã thuộc vanh vách tất cả các đường đến điện các ở đây, nên chẳng khó khăn gì mà ta đã đến nơi.

Tim trong lồng ngực ta cồn cào hồi hộp.

Ta không rõ bản thân đến đây để làm gì sau khi mơ thấy giấc mơ ấy. Nhưng khi chợt nhớ lại lần diện kiến công chúa, ta biết tỷ ấy sẽ gặp nguy hiểm nếu tìm giết Lý Anh Kiệt.

Cái chết của công chúa trong giấc mơ ấy ta không dám nhớ lại. Người thân cuối cùng của ta, có chết ta cũng phải liều mạng...

Gác lại dòng suy nghĩ, ta tiến vào tiền viện.

Bầu không khí tĩnh mịch tới nỗi, tiếng dế kêu râm ran cũng không thể làm mờ đi những tiếng chân của ta.

Lướt quanh một lượt. Thật lạ là nơi một vị đế vương ngự vì, chung quanh không có lấy một bóng nô tì hay lính gác.

Trông từ xa, tẩm điện cô độc ôm lấy màn đêm tĩnh mịch, xung quanh tuyệt không lọt một tia ánh sáng, không giống như là một nơi có người ở. Đứng ở ngoài nhìn vào đã cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo tỏa ra từ bên trong. Điều này khiến ta chợt phân vân liệu đã đến đúng nơi hay không.

Khi ta quyết định quay về. Đột nhiên một bóng đen mờ ảo lướt nhanh qua tầm mắt, hại ta vội vàng thụp xuống nấp sau lùm cây.

Lén nhìn lên, bóng đen đã nhanh chóng lủi sau cánh cửa điện, chớp nhoáng như một hồn ma.

Vậy là ta không nhầm, nhất định bên trong Lý Anh Kiệt đang ngự vì.

Ta nhanh chóng tiến một bước. Đột nhiên bên tai văng vẳng tiếng ai thổi tiêu nhẹ trôi theo chiều gió, ngang qua tai ta. Khi nhìn lên trên tường thành tuyệt nhiên lại không có ai.

Tiếng tiêu vẫn dai dẳng, dai dẳng như đang níu lấy chân người, rằng nếu bước thêm bước nữa, sẽ chẳng thể quay đầu.

Nhưng lí trí không cho phép ta quay đầu, bởi vì phía trước chính là mạng sống của người mà ta không thể nhắm mắt làm ngơ.

Ta mặc cảm tất cả, không chần chừ liền bước tới cửa điện. Tiếng tiêu bất lực mà dứt, trả lại màn đêm tĩnh mịch.

Ta gạt mọi chuyện qua một bên, trở lại chuyện chính cần phải làm. Ta nhẹ nhàng hé cửa đưa mắt nhìn vào trong.

Cửa vừa khẽ hé mở, thứ mùi hương khó chịu từ tẩm điện sộc vào mũi làm đầu óc ta vừa cái đã choáng váng, vội vàng đưa tay bịt mũi lại. Là thuốc mê.

Ta đưa mắt nhìn vào trong lần nữa. Dưới ánh trăng sáng rọi vào tẩm điện, chung quanh, đồ vật phủ một lớp bụi mịn mờ ảo. Lặng im như tờ.

Ta nóng ruột không chần chừ nhiều liền lẻn vào trong rồi đóng cửa lại, nhẹ nhàng men theo tường vào buồng ngủ bên trong.

Dưới ánh sáng yếu ớt len lói qua màn đêm, qua lớp mành phủ nhiễu, dễ thấy bóng lưng quen thuộc của một người chỉ nằm lặng yên đối mặt vào tường.

Khoảng khắc vừa nhìn thấy bóng lưng ấy khiến trong lòng ta thật lạ. Không còn cảm giác bất ổn bấy lâu nay nữa, chỉ cần thấy bóng lưng ấy, trong lòng bất giác đã thấy thật bình ổn. Cảm giác này ta cứ ngỡ đã không còn nữa từ khi rời đi.

Bóng đen lui đến gần giường, thanh trường kiếm trong tay y lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến ta rùng mình.

Mũi kiếm vừa đâm xuống, người trên giường nhanh như cắt giữ lấy tay thích khách, trở mình một cái, cả hai liền ngã xuống đất, gây ra tiếng va đập lớn kinh động cả tẩm điện. Ta khựng lại, vội lủi về sau ngưỡng cửa quan sát.

Tay thích khách bị đè trên mặt đất, phản kháng kịch liệt, song mọi tuyệt chiêu đều bị Lý Anh Kiệt chặn đứng. Khăn bịt mặt bị giật ra, ta thiếu điều không tin vào mắt mình.

Ta không nhìn nhầm, đó chính là Mục Lan công chúa.

Nam nhân kia dường như không lấy làm ngạc nhiên. Tóc cột trên đầu đã mệt mỏi buông vài sợi, nhẹ rủ xuống gương mặt hắn.

Lý Anh Kiệt chăm chú nhìn nữ nhân dưới thân một hồi lâu. Cuối cùng hắn buông nhẹ mi mắt, giọng nói đều đều mang ý cười:

"Tân nương tử... Nàng vội đến vậy sao ? "

***

Dạo nì hơi bận cơ mà vì không muốn làm mất độ nóng của cốt truyện nên mình sẽ cố cố cố đăng sớm nhất, cảm ơn mội ngừi moamoamoa (●'⌓'●)
Vote đi không thì PHÉP THUẬT WINX ENCHANTIX !!!  🧚🧚🧚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net