Chương 4: Phu thê gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy hải đường không kịp nở|Mặc Định

Chương 4: Phu thê gặp mặt

Ta bấy giờ mới chú ý đến tiếng đàn tranh đang réo rắt cả đại điện. Từ lúc mới bước vào đây, ta có nghe thoáng qua tiếng đàn tranh, song lại chẳng có hơi đâu để ý. Bây giờ mới nghe rõ.

Tiếng đàn thanh thoát, réo rắt, lại làm cho người ta cảm thấy có gì đó thật thê lương, ảm đạm, vừa như một cô nương với sự đời bất hạnh đang say sưa uốn mình theo bản nhạc để quên đi nỗi buồn đau. Tiếng đàn như truyền tải một câu chuyện đầy bi kịch đau thương đến người cảm thụ, chỉ là thiếu một ca nhân, nên không biết bản nhạc này nói về điều gì, nhưng chắc chẳn phải bi thương lắm. Ta khẽ nhắm mắt cảm nhận, bản nhạc này thật hợp với ta, những kí ức đau thương trở về trong đầu, ta không muốn nhớ đến nên lắc đầu quên đi.

Ta gật đầu cảm thán, mở mắt kiếm tìm người đánh đàn tranh kia. Vừa nghe đã biết tay nghệ tài tình thế nào, còn hay hơn tất thảy mấy bản hòa tấu đàn tranh ta nghe trong các lễ hội hoàng gia. Thu vào sự chú ý của ta là bóng hình một nam nhân ngồi quay lưng lại với ta, y phục hắn vận nom thân phận không hề tầm thường. Tay hắn lướt trên dây đàn uyển chuyển như đang múa. Một cách rất tự nhiên, toàn bộ sự chú ý của ta đổ dồn vào nam nhân ấy.

Bóng hình hắn trong mắt ta nhập nhoằng vì bị cản trở, một, hai rồi ba  bốn người đi lại, ta cáu kỉnh nhìn lên mới hay các cung nữ theo lệnh Lương tổng quản đang dâng cống phẩm lên. Ta không mấy quan tâm nên không biết bên trong những cái hộp xinh xắn ấy có gì, toàn bộ đều do Lương tổng quản chuẩn bị.

Tiếng đàn tranh vừa dứt, ta cũng đưa mắt nhìn về phía nam nhân đó. Hắn phủi tay áo đứng dậy, quay người lại, mắt ta thiếu điều bật sáng. Ta đã ở trong cung quá lâu, nam nhân đối với ta như sinh vật kì lạ. Trong những nam nhân ta đã gặp trên đường tới đây, từ binh lính đến nội quan, tên này là ưa nhìn nhất. Hắn thật sự rất ưa nhìn, ta không biết nên dùng từ nào để miêu tả. Da mặt hắn tương đối trắng trẻo, nhưng hoàn toàn không giống với vẻ thư sinh nhã nhặn của các công tử con nhà quyền quý, hay trắng bóc kiểu con gái. Hắn vận hoàng phục tối màu, tóc búi cao ngay ngắn. Phong thái toát ra ngút trời.

Nam tử ấy nhìn lên liền chạm mắt ta. Hắn có đôi mắt phượng rất đẹp, đồng tử đen láy tinh anh, đôi ngài lưỡi mác hơi ríu lại. Ta không vì thế mà chịu rời mắt đi, hắn chính là sinh vật kì lạ ta cần phải khám phá.

Hắn nhanh chóng rời mắt đi, ta vẫn mặt dày nhìn theo. Nam nhân ấy bước lên trước, kính cẩn chắp tay cúi người: "Nhi thần xin cáo lui trước!"

"Nhi thần"? Hắn chính là một trong bốn tứ hoàng tử Thượng Lâm hay sao? Ta tò mò lại càng tò mò hơn.

Thánh thượng vừa nhìn thấy hắn, gương mặt y càng thêm mừng rỡ, y giới thiệu về ta trước mặt hắn, rồi lại nói với ta:

"Lan Nhi, y chính là Thái tử đương triều, chính là phu quân tương lai của con"

Chén trà trên tay ta không cẩn thận suýt đánh rơi. Thái... Thái tử Thượng Lâm? Phu quân của đời ta đây sao?

Trước con mắt thẫn thờ của ta, nam nhân ấy không tỏ ra bất kì cảm xúc gì, thậm chí nhìn ta hắn cũng không thèm nhìn. Hắn thản nhiên chắp tay cúi người với thánh thượng rồi dẫn đầu đám cung nhân rời khỏi điện, không buồn liếc ta lấy một cái.

Ta nhìn theo cho đến khi hắn khuất dạng.

Thái độ đó là gì? Ta cau có khó chịu. Hắn là khinh miệt ta đấy á? Hay là thất vọng trước dung mạo ta đến nỗi nhìn thôi cũng không dám nhìn? Có uổng công không khi ta vừa không ngớt lời cảm thán hắn chứ? Tưởng ngon nghẻ lắm rồi nên không thiết chút lễ nghĩa à?

Thánh thượng nói ta đừng bận tâm, tính hắn rất không dễ gần, nhưng đã quen rồi sẽ rất tận tâm. Ta coi như tin y một lần. Song ta vẫn không thôi cảm thấy khó chịu trước thái độ của hắn.

"Lục công chúa đường dài tới đây, chắc hẳn đã mệt rồi. Người đâu? Đưa công chúa về Thái Bảo Các nghỉ ngơi, phải chăm sóc công chúa thật tốt đến ngày đại hôn" 

"Vi thần tuân chỉ!"

Ta cùng Lương tổng quản đứng dậy cáo lui, ta rời đại điện theo vị công công kia trở về tẩm điện nghỉ ngơi.

Vừa đi ta vừa lẩm bẩm với Lương tổng quản về tên Thái tử kia, nói hắn đáng ghét, thái độ không kiêng nể ai, bảo hắn là phu quân của ta ư? Không thể chấp nhận được.

"Công chúa nên thận trọng lời nói, những lời này mà truyền ra ngoài sẽ không hay đâu" Lương tổng quản cười cười lắc đầu.

"Ai mà thèm quan tâm chứ! Hắn thái độ đáng ghét, chẳng nhẽ ngoài ta ra không ai thấy vậy hay sao?"

Vừa hay ta cũng đã đến tẩm điện, công công kia sau khi nhắc nhở vài điều thì cáo lui. Ta bước vào trong điện, không ngớt lời cảm thán. Nơi ở này thật quá phóng khoáng cho một người sống như ta. Tẩm điện đã được dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy, dường như Hoàng đế bệ hạ đã chuẩn bị cho ta trước rồi. Ta sung sướng chạy vào giường nằm lăn ra.

"Đã về trưa rồi, chắc hẳn công chúa đã đói, để nô tì gọi cung nữ dọn đồ lên"

Ta ngồi dậy gật đầu cười: "Ừ!"

...

Dùng cơm xong ta đã lẻn ngay ra ngoài chơi, trước khi đi ta không dắt theo bất kì cung nữ nào, một phần sợ phiền, một phần là phiền thật.

Ta chắp tay sau lưng lòng vòng cũng đã hơn hai dặm. Chán chết! Nơi đây chẳng có gì cho ta chơi cả. Người qua lại bận rộn thậm chí còn không thèm ngó ngàng tới ta. Vừa hay đập vào mắt là một hồ sen nhỏ. Ta thích thú lui tới ngắm nhìn. Vừa vào mùa sen, ở trong hồ đã có nhiều bông nở rộ, cánh sen hồng phấn lung linh trong đầm nước thật đẹp mắt. Ta xắn cao tay áo, ngồi xổm xuống, đưa tay lật lá sen lên thấy một tiểu cua xinh xắn, ta cẩn thận dùng hai tay chụm lại bắt cua lên.

"Không được bắt cua!"

Tiếng hét thất thanh làm ta đang chăm chú bắt cua liền giật nảy cả người, tiểu cua xinh xinh liền lủi mất. Ta vừa buồn vừa giận nhìn lên cái người vừa hét lên ấy. Đó là một nữ tử khá ưa nhìn, trông có vẻ trẻ tuổi hơn ta, y phục trên người nàng ta không phải bậc công chúa thì cũng phải là một tiểu thư khuê các.

Nàng ta chạy lại chỗ ta, lấy khăn từ trong vạt áo ra cẩn thận lau tay cho ta. Ta ngơ mặt chưa hiểu gì, nàng làm bộ lắc đầu ngán ngẩm nói: "Đây là cua của đại ca ta, đích thân huynh ấy đi bắt về đấy, không được tùy tiện động vào đâu. Với lại, mấy con cua này chẳng sạch sẽ gì, sao tỷ lại có thể ngang hiên bắt lên như vậy chứ?"

Có gì là không thể? Ngay cả nỗi đau mất gia đình ta còn chịu được, huống chi mấy con cua này?

Ta cười gượng, rụt tay lại: "Ta...chỉ xem chút thôi mà"

Nữ tử đó nhìn ta một lúc rồi cười bảo: "Sáng nay muội có nghe cung nữ kể lại, hôm nay Lục công chúa Đông Phương đường xa tới đây, tò mò dung mạo quá, không ngờ lại gặp tỷ ở đây"

"Quên giới thiệu với tỷ, muội là Tứ công chúa Lý Tư Nhiên. Chắc tỷ đang buồn chán, hay tỷ muội mình ghé qua Ngự Hoa Viên đi"

"Nghe hay đấy!" Ta không chần chừ gì mà gật đầu đồng ý ngay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net