Chương 45: Triền miên một đêm dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Ấy Hải Đường Không Kịp Nở|Mặc Định

Chương 45: Triền miên một đêm dài.

Ta chỉ trách không thể đem hết những tâm tư trong lòng nói với hắn. Lời ta muốn nói trong suốt bảy năm qua nhiều đến vậy cớ sao bấy giờ lại bế tắc thế này.

Ta khát khao nhìn hắn, mong đợi một cái mỉm cười dịu dàng, mong đợi một cái ôm ấm áp, rồi ta lại giống như xưa, sống với nhau những tháng ngày bình lặng, không còn sóng gió nữa, cũng không còn thứ gì có thể chia cắt đôi ta nữa.

Lý Anh Kiệt bất động một hồi, cuối cùng ánh mắt cũng có chút dao động, ta chưa kịp mừng, đột nhiên cổ tay bị hắn siết chặt làm cho giật mình.

Lý Anh Kiệt ánh mắt lạnh lùng khẽ cười nhẹ, khóe môi cong lên một đường khinh bỉ, trông tàn ác vô cùng. Hắn chuyển tay bóp chặt lấy vai ta lắc mạnh, gằn giọng quát, ánh mắt nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống tức thì.

"Nàng nghĩ ta là thằng ngu sao? Đúng vậy! Ngu nên mới bị lừa hết lần này đến lần khác, bị nàng vờn như mèo vờn chuột. Còn tính dùng gương mắt sướt mướt e lệ ấy nịnh nọt ta tới bao giờ? "

"Chỉ mới vài tháng trước khóc ngất vì cái chết của một tên nam nhân khác, chẳng phải hận thù ta lắm sao? Chẳng phải muốn giết quách ta để trả thù cho hắn sao? Hay là từ đó ở trong ngục giam đã thông suốt, muốn lấy lòng ta một lần nữa để trả thù? "

"Nàng nói nàng yêu ta sao ? Nếu nàng thật sự là yêu, lần đó đã không xuất hiện cùng ả để mưu sát ta! "

Ta sững sờ trong tiếng cười cay đắng vang vọng cả tẩm điện của Lý Anh Kiệt, nhất thời bị những lời đó làm cho chết lặng.

Lòng ta như ngọn lửa vụt tắt, như nhành hoa chưa kịp nở rộ đã úa tàn, chết lặng. Dường như phản ứng của ta càng làm cho hắn nổi giận, ta vô lực bị hắn ép xuống giường, thô bạo xé bỏ y phục. Móng tay hắn gằn lên làn da những vệt đỏ đau rát. Dù cho thân thể ta run rẩy, giật thót bởi những cơn đau hắn gây ra, thế nhưng lại không thể vùng vẫy hay van khóc nửa lời. Bởi, trong lòng ta đã chết lặng rồi.

Ta sớm đã biết, bất kì lời giải thích nào của ta đối với Lý Anh Kiệt bấy giờ chỉ là những lời nói dối, những lời nịnh nọt sáo rỗng. Chỉ là phút chốc hắn khiến ta tin một lần nữa, khiến ta hy vọng một lần nữa, nhưng rồi vẫn hoàn nhận lại những nỗi đau.

Đêm ấy là lần đầu của ta với người ta yêu, thế nhưng lại chẳng mặn nồng một chút nào. Bởi đối với hắn, người với hắn đêm ấy là người hắn hận nhất trên đời.

Triền miên cả một đêm dài, ta với hắn không nói một lời nào. Ánh trăng lạnh lẽo rọi qua khe cửa nằm dài lên tấm lưng trần của người nam nhân ấy. Hắn không ngừng nhấp nhô trên người ta, mang toàn bộ những hậm hực giáng lên thân ta. Khi ta đau đớn chống cự liền bị đôi bàn tay to lớn ấy siết lại, không thể giãy giụa được, chỉ có thể phó mặc người. Tẩm điện sao nóng quá, người trước mặt càng lúc càng thở gấp, là tức giận tới mặt đỏ tía tai sao ? Khi ta đã cố nuốt vào những thanh âm rên rỉ, cuối cùng không nhịn được liền bật thành tiếng, người trước mặt càng thô bạo không thương tiếc. Thân thể ta dường như giờ đây đã không còn là của ta nữa rồi, ngay cả những giọt nước mắt thầm lặng ta rơi, hắn chắc hẳn cũng chẳng mảy may nhìn thấy đâu...

"Tại sao... Chàng lại không tin ta?...  "

...

..

.

Ánh nắng ấm rọi lên má, mất một hồi mới có thể mở mắt ra được. Ta rụi mắt nhìn quanh một lượt, khung cảnh vẫn là Dưỡng Tâm Điện đêm qua, nhưng người thì không thấy đâu.

Ta ngồi dậy, liền bị một cơn nhói ở thắt lưng đau đến tận não. Ta bất lực nằm lại xuống giường, nhất thời không dám cử động. Bấy giờ mới hay, ngay cả chân tay lưng cổ cũng rã rời.

Lý Anh Kiệt ngươi đã làm gì khiến ta ra nông nỗi này???

Những hình ảnh đêm qua ngờ ngợ hiện về trong đầu làm cho ta hận không thể đào một cái lỗ rồi chui xuống. Hắn chẳng vận gì, sao có thể phô trương cho ta xem như vậy? Ta sớm đã nói dừng lại nhưng hắn chẳng chịu dừng, hại ta ra nông nỗi như vậy, còn là con người không?

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nữ nhân trong trẻo vọng vào :"Nương nương, đã là giờ Ngọ rồi, thứ lỗi cho nô tì thất lễ, xin hỏi người đã thức chưa? "

"Cái gì mà nương nương? " Ta giật mình, vừa nhận ra giọng nói này thật quen :"Tiểu Hoa sao? "

"Vâng, nô tì là Tiểu Hoa, phụng lệnh Hoàng thượng từ nay là tì nữ thân cận của người" Dứt câu, lại hỏi thêm: "Nô tì tuân lệnh Hoàng thượng mang đồ đến cho nương nương, nô tì có thể vào không?"

Ta chưa kịp đáp lời, Tiểu Hoa trên tay nâng một bộ xiêm y được gấp gọn gàng bước vào. Thấy ta vẫn còn nằm bẹp dí trên giường, muội ấy không bất ngờ cho lắm, chỉ phì cười: "Hoàng thượng nói mang thuốc bóp tới cho nương nương!"

Thuốc bóp sao? Ta thật lấy làm cảm động quá!

Ta bấy giờ mới bịn rịn cười gượng: "Tiểu Hoa à, ta không ngồi dậy được, phiền muội rồi..."

Tiểu Hoa ngẩn ra một lúc, cuối cùng cười lắc đầu: "Hoàng thượng thật là, có cần nhớ người ta đến vậy không..."

...

Hỏi mới ra chuyện, Hoàng thượng mới sáng nay trước khi rời đi đã tấn phong ta lên làm Quý nhân, hiệu danh Triệu Quý nhân. Đồng thời tín nhiệm Tiểu Hoa là cung nữ bên cạnh hầu hạ ta sau này. Về sau chuyển về Tây lục cung sống cùng các phi tần khác của Hoàng đế.

"Hoàng đế đương thời cho đến hiện tại chỉ có hai người thê thiếp. Hoàng hậu nương nương thân là công chúa nước láng giếng, hảo quốc đã liên minh với quân Thượng Lâm năm ấy làm nên đại thắng phản công quân Đông sau này được gả làm chính thê của Hoàng đế. Minh Phi nương nương là tiểu thư khuê các của phủ Thẩm gia năm xưa là thanh mai trúc mã của người. Thế nhưng Hoàng đế lâu nay là người sống lạnh lùng, tham công tiếc việc, chưa từng phát sinh với các thê thiếp. Hậu cung bấy giờ, như nương nương có thể đoán ra, không chỉ Hoàng Thái hậu, đến các quan đại thần là đang vô cùng khốn đốn với vấn đề có hoàng tử, công chúa của Hoàng đế..."

"Ngưng!"

Tiểu Hoa đang nói say sưa, bị ta quát làm cho giật mình. Ta vừa đấm lưng vừa dò hỏi muội ấy: "Muội đang ẩn ý đến việc ta là người gánh trọng trách đấy à?"

Tiểu Hoa hơi ngây người, hiểu ra liền vội vàng lắc đầu: "Nô tì không có! Nô tì chỉ nghĩ cần phổ cập cho nương nương. Nương nương đau lưng sao? Để nô tì xoa bóp cho"

"Muội cứ xưng hô với ta bình thường như trước, nếu còn gọi vậy ta liền giáng chức muội đấy" 

Dưới bàn tay mềm mại của Tiểu Hoa, cái lưng bấy giờ của ta cũng nguôi ngoai đi phần nào. Ta nhẹ nhõm đảo mắt nhìn quanh Hàm Phúc Cung sau này là nơi ta sinh sống, trong lòng lại cảm giác canh cánh. 

Cách Lý Anh Kiệt làm với người hắn hận nhất trên đời cũng thật kì lạ. Hắn phong ta làm trắc thất của hắn, là tiện sau này trả thù ta hơn sao?

Và làm sao hắn biết mối quan hệ giữa ta và Tiểu Hoa chứ?

"Nương nương... À không, Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, muội cảm thấy tỷ thật may mắn"

Thấy phản ứng ngờ nghệch của ta, muội ấy hiểu chuyện liền vội giải thích: "Có một người yêu tỷ nhiều đến vậy, chẳng phải rất may mắn sao?"

"Muội gặp được tỷ không phải là nhờ có duyên. Muội trước đây là cung nữ thân cận của Tư Nhiên công chúa, Thái tử bấy giờ chính là Hoàng thượng sau này hay lui về tẩm cung của công chúa chơi, mối quan hệ rất tốt, muội rất được lòng tin của hai người. Từ ngày người gả đi muội được đưa về hầu hạ cho Hoàng thượng, là ngài ấy dặn muội nói dối tỷ. Cũng chính là Hoàng thượng nói ta đến gặp tỷ, kết nghĩa và bảo vệ tỷ khỏi đám cung nữ máu lạnh đó. Vì ngài ấy biết tỷ sống như vậy chẳng dễ dàng gì. Ta nghe mọi người bàn tán về tỷ cũng rất lấy làm bối rối, nhưng khi thấy Hoàng thượng đối với tỷ như vậy, ta nghĩ rồi dần dần sẽ hiểu ra thôi... Hoàng thượng nào cho muội nói, nhưng thấy hai người như vậy muội không cam lòng!"

Ta như vừa ngờ ngợ ra điều gì, vội chồm dậy hỏi Tiểu Hoa chuyện đêm ấy khi bị Minh Phi đánh cho một trận trở về, là muội ấy đến thoa thuốc cho ta sao. Tiểu Hoa ngẩn người, nói là từ trước đến nay các nô tì bị thương đều phải tự lành lặn, muội ấy lấy đâu ra thuốc mà cho ta chứ.

Thấy ta như vậy Tiểu Hoa liền hiểu ra vấn đề, chỉ cười tủm tỉm tiếp tục xoa bóp cho ta.

"Muội cười cái gì chứ? Muội không biết hôm qua tên Hoàng thượng của muội đã nói lời cay độc với ta thế nào đâu. Y đối xử với ta như vậy không phải là quan tâm, chẳng qua là không muốn ta chết dưới tay người khác thôi!"

Tiểu Hoa gật gù cười không đôi co. Như nhớ ra điều gì, muội ấy có vẻ lo lắng: "Nhắc muội mới nhớ, mỗi khi có phi tần mới của Hoàng đế chuyển đến ở Tây cung, đều phải theo quy củ lễ chế tới thỉnh an, cũng như cho xem mặt Hoàng hậu và các cung phi khác. Nếu tỷ đã bớt đau thì ta sắp xếp đến thỉnh an Hoàng hậu và Minh phi nương nương!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net