Chương 58: Tỷ bỏ mặc Hoàng thượng sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy hải đường không kịp nở|Mặc Định

Chương 58: Tỷ bỏ mặc Hoàng thượng sao?

"Độc dược được tìm thấy trong Hàm Phúc Cung trùng hợp chính là loại độc dược trong bát canh mà Hoàng hậu nương nương dùng. Triệu Quý Nhân bị kết án ngộ sát long tử và Hoàng hậu!"

"Đem thứ thuốc ấy chế biến, đưa cho Triệu Quý Nhân dùng!"

"Nếu nàng không làm, tại sao lại nghi ngờ chính vật mà nàng giữ?"

"Trẫm vừa nhìn đã biết đó là một loại thảo dược của người Đông Phương, trẫm hỏi ái khanh dựa vào căn cứ nào mà cho rằng đó là độc dược hại chết người? Trẫm truyền ngươi lục soát toàn bộ Tây lục cung, ngươi đã làm chưa?"

"Vi thần là Thượng thư Hình bộ Thái Học, phụng mệnh Thánh thượng lục soát toàn bộ Tây lục cung, tìm thấy nghi chứng ở cung Minh Phi. Sau nhiều lần kiểm nghiệm, Hình bộ và Thái y viện khẳng định... Đây chính là loại độc dược trong bát canh mà Hoàng hậu dùng. Loại độc tính này ngoài làm động thai còn làm cho thai phụ bại nhược thân thể, suy tổn sinh khí, dần dà... Dẫn tới tử vong!"

"Thần thiếp oan uổng! Thần thiếp nào có gan dám mưu độc kế hiểm mà làm hại long tử và Hoàng hậu! Đời nào độc ác đến độ có thể hại chết người? Huống hồ, đến cả việc lui tới điện Hoàng hậu thần thiếp cũng không được bước vào dù nửa bước, động cơ nào để thần thiếp gây án chứ?"

"Ngươi hại ta chết đi, có làm ma ta cũng không để ngươi sống yên đâu!! Súc sinh!! Con hồ ly tinh!!..."

"Thì ra không phải do chàng không chịu yêu ta, mà là do trong lòng chàng đã đủ chỗ rồi..."

"Nàng hứa sẽ không rời xa ta được không? Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa...?"

"Liệu khi ngươi biết toàn bộ sự thật về con thú vật máu lạnh không có trái tim, coi mạng sống con người như cỏ rác đó...

... Ngươi còn yêu hắn nổi nữa không?..."

....

...

..

.

Hung thần tay cầm kiếm kề cổ ta bị chặn lại, bị bóng đen đang lao vút tới không ngừng đâm vào thân thể những nhát kiếm tàn bạo. 

Người được thả ra, ngã lao xuống đất đã vội cuộn tròn lại, tay áp vào hai tai để không nghe những tạp âm của tiếng thét cả kinh và tiếng vật nhọn không ngừng đâm vào da thịt tung toé máu tươi.

Chất lỏng nóng ấm tanh tưởi tràn tới vạt áo của ta liền thấm nhuần một màu đỏ. Ta thất hồn bạt vía lê lết thân mình vào trong góc rồi co rúm lại, ta muốn ngay lập tức cắt đứt mọi sự liên lạc với trần thế này. Đồ quái  nhân kia rồi sẽ xử đến ta thôi...

Mất một lúc tạp âm không còn nữa, ta càng không được thanh thản, thân thể càng co lại như tự vệ trước nguy hiểm trước mắt. Mặt ta vùi vào hai cánh tay, mắt nhắm chặt lại. Tim trong lồng ngực đập loạn, ta sợ hãi vô cùng.

Hắn đột ngột luồn hai tay qua người ta, bế bổng lên. Ta dù có giật mình nhưng cũng không dám mở mắt, mặt vùi vào ngực người đối diện. Rồi bất chợt trong khoảnh khắc ta giật mình vì hơi ấm ấy, mùi hương và trái tim quen thuộc đập trong lồng ngực ấy.

Khi ta vùi đầu vào ngực hắn, vòng tay nam nhân ấy dường như run lên, siết thân ta càng chặt thêm. Môi hắn khô ráp chạm lên vết thương rỉ máu trên cổ ta, làm ta giật bắn mình, vội vàng lảng tránh hắn.

Lý Anh Kiệt bế ta rời khỏi nơi khủng khiếp ấy. Mỗi bước chân của hắn đều rất nhẹ nhàng, như thể sợ làm đả động đến ta. Nhưng ta vẫn không thể nào thôi cảm giác sợ hãi này.

Ta không biết nên bày ra loại biểu cảm nào, khi nghe tên công công đó nói xong. Mặc dù quá khó để tin ngay, tại khoảnh khắc đó ta đã không chọn tin lời y, nhưng phản ứng của Lý Anh Kiệt hắn làm cho ta phải làm điều ngược lại.

Mỗi lần giết xong một mạng người trước mặt ta, hắn đều sẽ nhốt ta lại, bỏ mặc ta quay cuồng trong ám ảnh tột cùng. Khi Mục Lan công chúa đã chết trong vũng máu, hắn đem nhốt ta trong lồng gỗ ẩm mốc cùng đám quan thần Đông Phương. Khi Lâm Trác đã chết dưới mũi tên của hắn, hắn cũng đem ta giam cầm trong tù lao cách biệt trời đất. Chốc nữa, hắn sẽ đem ta nhốt lại vào đâu đây? Tại sao lần này hắn lại ôn nhu với ta như thế này?

Bẵng đi một lúc, tiếng chân vẫn bước đều đều, người đối diện vẫn hoàn toàn lặng im. Ta hé mở mắt nhìn phía trước, phát hiện đã đến Hàm Phúc cung của ta rồi.

Tiểu Hoa vẫn trong dáng vẻ ấy, vẫn ngồi yên trước cửa nhìn lên hai chúng ta. Lý Anh Kiệt không màng đến sự xuất hiện của muội ấy, bế ta đi thẳng vào trong.

Hắn nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh.

Hai bàn tay hắn dính đầy máu khô, thô ráp ôm lấy ta. Ta khó chịu toan vùng khỏi, phát hiện trên cánh tay hắn có một vết hở sâu, máu tuôn ra không ngừng. Hắn đang đổ mồ hôi nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền lại, tay run run siết lấy ta.

Ta ghét bỏ quay đầu. Trong lòng ngứa ngáy như có kiến cắn. Chưa bao giờ ta lại cảm thấy căm ghét và kinh tởm hắn đến như vậy.

"Tiểu Nguyệt... Nàng có thể ghét ta, kinh tởm cũng được... Nhưng xin nàng đừng rời bỏ ta. Nàng đêm ấy đã hứa rồi kia mà..."

Thì ra là nói mớ. Hắn thậm chí còn chẳng mở mắt.

Ta không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Chỉ còn biết cười cay đắng. Người ta yêu ở đâu? Lý Anh Kiệt mà ta yêu ở đâu rồi? Kẻ xa lạ trên mình loang lổ máu người bên cạnh ta là ai. Kẻ mượn danh Hoàng đế không từ thủ đoạn giết người không ghê tay bên cạnh ta là ai. Người mà chỉ đêm trước thôi, còn cùng ta trao những cái hôn triền miên, thì thầm những lời yêu ngọt ngào, đã ở đâu rồi?

Ta phải đi tìm hắn thôi.

Ta ngồi dậy, bước xuống khỏi giường, quay đầu nhìn lại nam nhân đang không ngừng run rẩy nằm trên ấy, liên hồi gọi tên ta trong mơ. Không một chút luyến lưu, ta cụp mắt, bình thản quay gót bước đi.

Ta ra khỏi tẩm điện, nhìn lên liền thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ngoài cổng cung, ngước đầu lên nhìn trời.

Ta không nói gì, bước ra khỏi Hàm Phúc cung, lướt qua người ấy.

"Tỷ còn quay lại nữa không?"

Ta vờ như không nghe thấy, chỉ vì trong đầu ta bấy giờ không còn một chút suy tư nào. Ngay cả bản thân muốn đi đến đâu, ta cũng không biết nữa. Ta cứ thơ thẩn bước đi như vậy, không quan tâm người khác nói gì.

"Tỷ bỏ mặc Hoàng thượng sao?"

Tiểu Hoa lại nói. Ta dừng bước, từ từ điều hoà lại nhịp thở.

"Ngài ấy chưa nói tất cả cho tỷ biết đúng không?"

"Tiểu Hoa muội có thể để ta yên được không??"

"Độc dược thực sự chỉ có tác dụng làm sảy thai, thứ ở trong cung Minh Phi chỉ là dùng để tăng án của ả mà thôi, Hoàng thượng không hề chủ định giết Hoàng hậu!..."

Ta cuối cùng vì không nhịn được nữa mà quát lên với muội ấy: "Điều đó có thay đổi được chuyện Hoàng hậu thực sự đã chết rồi hay không? Giết một sinh linh chưa chào đời thì không được gọi là giết người hay sao? Và hắn chính là người làm tỷ ấy thành ra nông nỗi như vậy!"

"Tỷ đồng ý cho một đứa con hoang lên làm Thái tử, sau này kế ngôi? Tất cả mọi chuyện chẳng phải do ả vì tham lam mà giở trò bần hàn để mang thai hoang và tự nhận đó là long tử con của Hoàng thượng sao? Ngài ấy chỉ làm việc mà ngài ấy cần phải làm để trừng trị ả. Nếu nhắm mắt làm ngơ chính là tự sát!"

"Vậy Minh Phi thì có hề gì?"

"Nếu Hoàng thượng không giết ả, thì kẻ bị ả giết sẽ là tỷ. Tỷ mãi mãi không hiểu được thâm cung này rốt cuộc có bao nhiêu thể loại người, bề ngoài như thế nào, tâm can rốt cuộc ra sao. Để ả tiếp tục sống thì không sớm cũng muộn, không chỉ người chết là tỷ, mà còn là Hoàng hậu. Bao nhiêu thủ đoạn kế độc để leo lên vị trí Hoàng hậu, tỷ muốn biết sao?"

"..."

"Hoàng thượng đi đến bước này, cũng là để bao bọc bảo vệ tỷ. Làm đến bước này, ngài ấy đã đánh cược cả mạng sống và danh dự của mình, tỷ có hay không? Ngài ấy không thể nói, và mãi mãi không muốn tỷ hiểu được. Bởi ngài ấy biết tỷ sẽ kinh tởm và căm ghét con người của mình, tỷ có hay không? Con người của ngài ấy, tỷ có từng tự hỏi rằng hiểu hết bao nhiêu? Tỷ đã chứng kiến cảnh ngài ấy phải vật lộn thế nào để có thể sống sót trong thân phận Thái tử và đăng quang ngôi vị Hoàng đế chưa? Tiểu Nguyệt tỷ chỉ giống như một bông tuyết trắng mà ngài ấy muốn dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ. Bởi ở nơi thâm cung này chỉ có thủ đoạn và chém giết, kẻ tàn nhẫn mới là kẻ sống sót cuối cùng, nếu không làm đến bước này, sợ rằng tỷ đã sớm có kết cục giống Hoàng hậu rồi, tỷ cũng có hay không? Ta vì biết tỷ rất yêu Hoàng thượng, dù không thể tiết lộ sự thật nhưng không ngừng nhắc nhở tỷ phải sống thật tốt, không phụ lòng Hoàng thượng. Vậy thì sau khi biết toàn bộ sự thật, tỷ sẽ đối xử với Hoàng thượng như thế nào đây? Tỷ bỏ mặc ngài ấy sao? Như cách tỷ bỏ mặc ngài ấy bảy năm về trước?? Tỷ..."

Tiểu Hoa cuối cùng bất lực khụy xuống như nhành hoa yếu ớt úa tàn, đầu gục trên nền đất, tóc đen xoã xuống hai bờ vai không ngừng run rẩy, muội ấy dường như bất lực, không thể nói thêm được nữa.

Ta...

Rời mắt khỏi Tiểu Hoa nhìn vào trong điện, nơi như có một trái tim lặng lẽ đang dần chết đi.

Nước mắt ta đột ngột lăn dài trên gò má lạnh ngắt.

Ta...

Ta đang làm gì thế này?

Mọi chuyện rốt cuộc tại sao lại thành ra nông nỗi này? Lại là bởi vì ta sao?

Lý Anh Kiệt liệu có sao không? Hắn đổ mồ hôi và hôn mê như vậy.

Tiểu Hoa có sao không? Muội ấy đã bao giờ trở nên như vậy đâu cơ chứ.

Ta...

Ta phải làm gì bây giờ đây?...

"Nương nương, nô tài thất lễ! Xin hỏi Bệ hạ có ở đây hay không?"

Ta vội quay đầu lại, chưa biết đáp lời viên quan thần ra sao, Tiểu Hoa chật vật đứng dậy đáp lời: "Hoàng thượng ở bên trong. Ngươi cần gì ta truyền tới ngài ấy!"

Viên quan đổi sự chú ý lên Tiểu Hoa, khẩn trương khởi bẩm: "Giặc Thụy đang tràn vào phía Tây vương quốc, hạ sát rất dã man. Quân của ta phần nhiều đều đã bị trọng thương. Nhân dân hiện giờ vẫn bình an vô sự. Khẩn trương cần lệnh chỉ đạo của Hoàng thượng!! Nếu không, quân ta sẽ nguy mất!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net