Chương 7: Ta bị Hoàng hậu nương nương triệu kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy hải đường không kịp nở|Mặc Định

Chương 7: Ta bị hoàng hậu nương nương triệu kiến

"Ta chẳng biết! Hôm qua tự dưng thấy ngươi đến bò lên giường với ta. Phải chăng là... không chờ được đến ngày đại hôn?"

Cái tên Thái cẩu đầu óc không bình thường này là đang nói thứ chuyện vớ vẩn gì vậy? Ta nhìn xuống toàn thân, y phục chỉ hơi xộc xệch chút thôi, rồi lại nhìn lên hắn vẫn trưng ra cái bản mặt đắc ý hết sức. Ta cầm cái ghế nữa lên ném vào người hắn, ném rồi ném, đến khi hắn không chịu được mà bật dậy quát lên :"Thôi ngay!"

"Ta tuyệt đối không có chuyện tự tìm đến nhà ngươi! Đừng có nói phét!"

Cái ghế cuối cùng ta giơ lên, đã bị hắn giữ lấy. Lý Anh Kiệt nhìn ta bằng con mắt cháy lửa, ta nhìn hắn bằng con mắt lửa còn cháy to hơn. Ta vùng ra, dùng cái ghế tính phang cho hắn một cái. Hắn liền giật lại quăng đi. Nhân lúc hắn phân tâm, ta căng chân sút một cái vào bụng hắn. Dường như cú đá chưa đủ nhanh nên hắn tránh được, đã vậy còn nắm lấy chân ta giữ chặt. Ta hoảng quá la oai oái, kêu hắn bỏ ngay ra, hắn một mực không bỏ, còn làm bộ lắc lư cái đầu, ta hét lên :"Cứu ta với! Thái tử bắt nạt ta!"

Hắn cuối cùng cũng bỏ, nhưng lại kéo ta ngã lên giường, cậy to con lấy mình đè lên, ghé mặt xuống sát mặt ta :"Bắt nạt? Để xem ta bắt nạt nàng thế nào?"

Ta đại khái nghe không lọt, dãy như con cá trên thớt, trợn mắt với hắn, gào lên :"Nụ hôn đầu của ta phải dành cho nam tử tốt nhất trên đời chứ không phải dành cho tên vô lại như ngươi! Ngươi cướp nụ hôn đầu của ta, để xem ta biến ngươi thành món gì?"

Lý Anh Kiệt hắn không những không sợ sệt mà còn nhướng mày cao :"Có cho ta cũng chẳng thèm! Ngươi đi mà nằm mơ!"

Hắn buông ra, ta vội vùng dậy bỏ chạy, không quên quay đầu mắng lại hắn :"Chuyện đêm qua ngươi mà dám hé ra nửa lời, ta liền tính sổ ngươi!"

Hắn ngồi trên giường, không những tỏ ra sợ sệt mà còn cao giọng đáp lời ta :"E là... cả hậu cung đều biết hết cả rồi"

...

Sau cùng ta mới biết, lời hắn nói hoàn toàn là sự thật. Đến cả tai Hoàng hậu nương nương thì đủ để hiểu chuyện này gây chấn động thế nào rồi.

"Công chúa, người... cũng nên kiềm chế bản thân chứ?"

Ta nhìn Lương tổng quản, ta hận vì không thể nào giải thích cho bà ta hiểu rằng KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐEN TỐI NÀO XẢY RA CẢ, nhưng ta không còn hơi đâu giải thích nữa, vì thế nào cũng trở thành "lời trăn trối" cho xem. Ta chỉ còn biết cười thống khổ, ngẩng đầu lên trời cho nước mắt chảy ngược vào trong. Tiểu Nguyệt ơi Tiểu Nguyệt, ngươi còn mặt mũi nào không?

Ta được Hoàng hậu nương nương triệu kiến. Lần diện kiến này khó mà không bị trách phạt. Ta đã chuẩn bị tâm lí trước, dù sao ta cũng là bị oan, ta chưa làm thứ chuyện đen tối nào cả. Chừng nào còn chân lý, ta còn có thể đòi lại công bằng được.

Lương tổng quản chắp tay đi đi lại lại làm ta chóng hết cả mặt, cuối cùng bà ta mới ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói với ta:

"Lần này không khỏi mang về nhiều rắc rối, ngươi nên hành động thận trọng hơn. Việc này mà truyền đến tai Đông Phương Vương e là không xong đâu"

Thấy ta thở dài, bà ta mới nhẹ giọng bảo :"Nếu ngươi không tính đến thể diện cho bản thân, chí ít nên nghĩ đến thể diện cho Lục công chúa"

Ta xoa xoa cằm, nghiêm túc ngẫm thấy bà ta nói cũng phải. Ta nên hành động thận trọng hơn, cư xử cho phải phép. Ta không còn là Tiểu Nguyệt, ta trong thân phận là Lục công chúa, là Lục công chúa gả cho Thái tử Thượng Lâm chứ không phải ta.

Ta gật đầu bảo Lương tổng quản nhanh chóng chuẩn bị cho ta diện kiến Hoàng hậu nương nương, ta có thể tự xoay xở được.

...

Xe kiệu dừng, ta vén mành che nhìn lên, chắn ngay tầm mắt ta là bóng hình một nam nhân vận hoàng phục kim tuyến màu đen có thuê hình mãng xà của Thái tử. Ta từ từ đưa mắt nhìn lên, mắt ta chạm mắt hắn, lại là cái tên khắc tinh đời ta. Vừa nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của hắn, ta đã sôi máu lên. Hắn còn làm bộ làm tịch ân cần mỉm cười đưa tay về phía ta. Ta liếc đi, tự giác xuống xe kiệu mà làm ngơ tay hắn đang đưa ra.

Ta thản nhiên bước vào trong điện. Lại nghe tiếng hắn gọi, ta nhẫn nhịn mà bất đắc dĩ quay người lại, Lý Anh Kiệt đã đứng ngay trước mặt. Ta ngửa cổ lên mới nhìn thấy mặt hắn, đích thị là hắn cao chứ không phải do ta thấp bé gì đâu, chắc chắn là vậy.

Hai tay hắn đưa ra sau lưng ta, người hắn dần áp sát. Ta ngẩng đầu lên mặt ta đã suýt chạm mặt hắn, ta lúng túng nhìn xung quanh rồi quay lại quát nhỏ :"Ngươi đang làm gì thế?"

"Dây lưng của nàng bị lỏng rồi, ta giúp nàng thắt lại. Làm gì thì cũng làm cả rồi, nàng đừng ngại ngùng" Ta biết hắn cố ý nói lớn, khóe miệng cong lên rõ gian. Tay hắn bỗng siết chặt dây lưng, hại eo của ta bị thít chặt một cái. Ta trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

"Làm gì thì cũng làm cả rồi", "làm gì thì cũng làm cả rồi", ta thiếu điều đánh chết hắn. Hiểu lầm chưa được gỡ bỏ đã lại thêm hiểu lầm. Lý Anh Kiệt hắn rõ ràng là không chịu bỏ qua cho ta mà!

Ta đẩy mạnh hắn ra, liếc qua một lượt lính vệ đứng ngoài điện, họ rõ ràng giấu ý cười mà quay đi. Ta quoắc mắt nhìn Lý Anh Kiệt :"Điện hạ xin thỉnh tự trọng!" rồi lập tức không dây dưa nữa mà bước vào điện.

Từ ngoài nhìn vào đã thấy một nữ nhân có tuổi vận trên mình hoàng phục thêu hình phượng múa dát vàng, tóc cài trâm phượng, uy nghi ngồi trên ghế. Hai bên là hai hàng cung nữ mặt điểm son phấn xinh đẹp như hoa.

Ta thôi nhìn ngó, tuân thủ lễ nghi mà cúi đầu cung kính hành lễ :"Mục Lan bái kiến Hoàng hậu nương nương"

Lý Anh Kiệt tiến vào đứng bên cạnh ta cũng hành lễ.

"Đứng dậy hết đi" Hoàng hậu khẽ phất tay, cung nữ hai bên đã đỡ ta dậy.

Ta thu lẹm đứng thẳng dậy, bẽn lẽn đưa mắt nhìn lên.

Hoàng hậu nương nương thật quá đỗi mĩ miều, người đã có tuổi nhưng trên mặt lại không hề có một nếp nhăn, ta vừa nhìn đã biết Lý Anh Kiệt hắn là thừa hưởng vẻ đẹp từ ai rồi, đẹp từ mẹ sang con. Ta lắc đầu cảm thán, sao chẳng bù cho ta thế này. Trâm phượng cài trên tóc người tỏa xuống những hạt ngọc châu khẽ đung đưa. Ta ngây ra mà không hề biết Hoàng hậu nhìn ta từ bao giờ. Cho đến khi người khẽ cười, ta mới giật mình thu lại ánh mắt.

"Lan Nhi, con một mình ở Thượng Lâm xa lạ thế này, có gì không thoải mái không?"

Ta giật mình nhìn lên người, Hoàng hậu buông nhẹ mi mắt, khóe miệng cười như không cười, thực sự khiến người ta rất căng thẳng. Ta vội lắc đầu cười :"Nhi thần tạ ơn lòng tốt của Nương Nương. Nhi thần mới đến có cảm thấy có chút xa lạ, nhưng nghĩ đến việc được gả đến Thượng Lâm là một vinh hạnh lớn, nên nhi thần không hề cảm thấy không thoải mái"

Sống trong cung từ năm mười tuổi, ta tất nhiên còn học được cách nói lấy lòng bề trên. Nói ra ta cũng thầm cảm thán bản thân, ngọt miệng không kém Lương tổng quản.

Lý Anh Kiệt đứng bên cạnh mới nghe xong liền phì cười, thấy ta quay lại lườm hắn mới ho nhẹ lấy lại vẻ nghiêm nghị.

Hoàng hậu liếc qua ta với Lý Anh Kiệt một cái rồi bình thản hỏi :"Hai con biết lí do tại sao ta triệu hai con đến đây không?"

Ta bặm môi cúi đầu không dám lên tiếng.

Giọng Hoàng hậu lại đều đều vang lên, ngữ khí giấu không khỏi sự phật lòng :"Vì chuyện hôm qua mà hai con làm náo loạn cả hậu cung có biết không? Dẫu sao hai con cũng chưa thành thân, hành xử cũng phải kiềm chế lại. Vì chuyện hôm qua mà làm liên lụy tới cả bản cung, thật mất mặt!"

Chân tay ta đứng không yên. Hiểu lầm! Là hiểu lầm rồi!

Hoàng hậu liếc nhìn Lý Anh Kiệt, nhẹ nhàng hỏi :"Kiệt Nhi, con có lời nào trăn trối không?"

Hắn chỉ khẽ chắp tay cúi người, bình thản nói :"Xin mẫu hậu nguôi giận kẻo ảnh hưởng tới ngọc thể! Về chuyện này nhi thần xin nhận mọi hình phạt thay Lục công chúa, là do nhi thần không đủ quan tâm khiến cho thê tử của mình thiếu thốn tình cảm. Xin mẫu hậu đừng trách phạt nàng ấy"

Không đủ quan tâm để thê tử thiếu thốn tình cảm? Ta quay lại nhìn hắn. Lý Anh Kiệt ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Ta mà lại cần sủng ái của ngươi à?

Hoàng hậu gật đầu không hỏi thêm, bấy giờ mới liếc nhìn ta, vẫn là ngữ khí dịu dàng đó, nhưng câu hỏi lại mang rất nhiều ẩn ý :"Lan Nhi, ta nghe nói chính con tìm đến tẩm điện của Thái tử đêm qua?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net