Chương 59 - Cá, cá to quá! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn Giai Trạch đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi, ăn một bát cháo trắng với quẩy, Hoàng Kỳ đi ngang qua ngạc nhiên thốt lên: “Sao vườn trưởng ăn kham ăn khổ thế? Sao không ăn cháo ngũ cốc Thần Nông?”

Đoàn Giai Trạch: “… Gian khổ mộc mạc, đồ ngon sao có thể ăn hằng ngày chứ.”

Bây giờ dù là sáng sớm cũng có người tới Linh Hữu ăn sáng, có hôm Đoàn Giai Trạch dậy trễ một chút cũng hết phần của mình, vẫn phải ăn cháo trắng.

Hoàng Kỳ ngồi xuống nói: “Bội phục. À cậu nhớ hôm nay có hai người đến phỏng vấn đấy, tôi đã liên lạc qua điện thoại rồi.” Linh Hữu không có HR, công việc tuyển dụng bây giờ cũng là do Hoàng Kỳ đảm nhiệm, chỉ có thể nói người càng tài càng vất vả. (HR: Quản trị nhân sự)

Đoàn Giai Trạch gật đầu, tiện tay lướt di động.

App công trình hy vọng Lăng Tiêu có thông báo, thông báo rằng có động vật phái tới.

Lần này lại là hai người, Đoàn Giai Trạch đoán chắc lại là đi cửa sau, hoặc trong đó có một người đi cửa sau cho xem. Dù sao thì theo như kinh nghiệm trước kia, ngoài Tiểu Thanh bám theo chị tới, thì cũng đều là từng người một xuất hiện.

Hơn nữa thời gian tới lần này, cũng ngắn hơn so với các lần trước.

Trải qua một khoảng thời gian trưởng thành, Đoàn Giai Trạch cảm thấy bây giờ không chuyện gì có thể dọa được anh, dù núi Thái Sơn có sập xuống trước mặt anh cũng không biến sắc, bởi vậy nên bình tĩnh tắt máy đi.

Anh chỉ có một nguyện vọng, dù là đi cửa sau cũng không sao, chỉ xin hãy cho mấy người thủy tộc tới.

Đoàn Giai Trạch tiếp tục lướt newfeeds, thấy mấy người Chu Tâm Đường, Ký Thiện mới sáng sớm ngày ra đã phát súp gà — chưa nói họ dậy cũng sớm thật, hơn năm giờ sáng đã phát súp — sau đó anh lại thấy phóng viên đài truyền hình lần trước add nick chia sẻ tin tức, tiêu đề là “Nhóm tội phạm gây ra các vụ dâm ô liên hoàn ở Đông Hải đã sa lưới, nghi ngờ do nội chiến..”

(Súp gà: Viết tắt của “súp gà cho tâm hồn”, chỉ những câu chuyện cảm xúc và triết lý sống)

Đoàn Giai Trạch nhớ tới chuyện mấy hôm trước anh dân phòng gọi điện qua nhắc nhở, anh còn đi thông báo với các nhân viên, không ngờ nay đã phá được án, anh vừa húp cháo vừa mở ra xem.

Đầu video nhắc lại vụ án dâm ô khiến người dân thành phố Đông Hải bàng hoàng trong khoảng thời gian gần đây, sau đó là hình ảnh ở ven biển và nhà vệ sinh công cộng.

Phóng viên đưa tin: “Rạng sáng ngày 13, hai cư dân địa phương sau khi ăn khuya đã tới nhà vệ sinh công cộng, không ngờ lại trông thấy hai người đàn ông loang lổ vết máu nằm trong nhà vệ sinh nữ, lập tức gọi cấp cứu. Xe cứu thương đi tới, đưa hai người đàn ông tới bệnh viện, trong quá trình tiến hành chữa trị, khi được hỏi về vết thương trên người mình, cả hai đều đưa ra những đáp án khác nhau.”

Trong video chiếu hình ảnh vết máu dưới sàn nhà vệ sinh, có lẽ đã được dọn qua trước khi có người chụp, cùng với bức ảnh hai người đàn ông nằm trong viện, cả hai đều được băng kín như xác ướp.

Bác sĩ nhận trả lời phỏng vấn: “Bọn họ một người nói mình bị chó Samoyed cào, người kia lại nói là một cô bé. Đối với sự xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ cũng được giải thích khác nhau, một người nói do đi nhầm, người kia lại nói nhà vệ sinh nam có rắn, trả lời vô cùng lộn xộn. Sau đó lại có một người đàn ông được đưa tới, bị đá đập trên bờ biển, cũng quen biết hai người kia, tôi thấy có vẻ như bị người ta đập đến mức trọng thương ngất xỉu, thế nhưng khi hỏi anh ta lại ấp úng. Cảm thấy rất là kì lạ, nên lập tức báo cảnh sát.”

Phóng viên nói rằng: “Sau khi cảnh sát thẩm vấn, hai người đàn ông tự thú, họ chính là thủ phạm gây ra các vụ án dâm ô liên tiếp, mà người đàn ông bị đập trọng thương cũng là đồng bọn của họ, họ xin được ngồi tù sớm. Nhưng sau khi cảnh sát xem lại camera giám sát, dọc đường ven biển hôm đó không có chó Samoyed qua lại, ba tên tội phạm kia bị nghi là bị thương do tranh chấp nội bộ, có thể tội sẽ nặng thêm một bậc, hiện tại vẫn chưa có nhân chứng xuất hiện, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra..”

Sau đó phóng viên đưa thêm thông tin về thân phận của ba người, cùng các tiền án…

Một vụ án được phá vì nội chiến hung tàn như vậy, đúng là cứ như trong phim.

Đoàn Giai Trạch: “Ui, đây là hai tên cùng đập gần chết một tên, sau đó lại cấu xé lẫn nhau à? Đúng là chó cắn chó.. Ôi, đường ven biển à, hình như tối hôm đó em cũng đi ăn đêm ở đó.”

tầng hai.

Đầu tháng sau, tòa nhà mới được hoàn thiện, lúc tan làm các nhân viên muốn chuyển vào ký túc đều thu dọn hành lý, tiện thể chuyển cả văn phòng, mà nhóm Đoàn Giai Trạch cũng di chuyển, lúc bấy giờ những người khác mới phát hiện ra, Đoàn Giai Trạch kéo vali đi ra từ phòng Lục Áp.

Tòa văn phòng cũ theo lối kiến trúc ngày xưa, đứng ở tầng một ngước lên nhìn có thể thấy cửa phòng tầng hai.

Càng không nói Lục Áp vẫn còn đang xét nét: “Đây là đồ của ngươi, tự cầm cho cẩn thận đi.”

Các nhân viên: =.=

Đoàn Giai Trạch không hề phát hiện ra, anh quay đầu thấy dưới tầng một có một đám người vây xem, còn gọi: “Liễu Bân à cậu lên giúp tôi chuyển đồ với.”

Liễu Bân ngơ ngơ ngác ngác đáp một tiếng, đang muốn đi tới, lại bị Hoàng Kỳ kéo đi, ra hiệu cậu ta tiếp tục nhìn.

Đoàn Giai Trạch nói với Lục Áp: “Anh à, em tin anh không phải kiểu người như vậy, anh lợi hại thế cơ mà, có thể phụ giúp em một tay không?”

Lục Áp khó chịu xoay người, giúp Đoàn Giai Trạch nhấc một chiếc vali khác lên một cách nhẹ nhàng.

Đoàn Giai Trạch: “Liễu Bân à không cần cậu nữa đâu.”

“……..” Liễu Bân nhìn Hoàng Kỳ một chút, không nói gì, cảm thấy mình thật nông cạn.

Các hòa thượng không phải nhân viên chính thức, vẫn ở lại trong thôn, chi phí ngủ nghỉ, sinh hoạt đều là chùa bỏ ra. Bởi vậy nên các nhân viên ở trong ký túc xá chỉ là các nhân viên ở Linh Hữu, bao gồm cả các nhân viên làm việc ở nhà hàng.

Hôm nay chuyển chỗ ở cũng coi như ngày vui, lại có thêm hai thành viên mới gia nhập, buổi tối họ ở lại trong căn tin mới mở tiệc chúc mừng.

Trên bàn ăn, Hoàng Kỳ giới thiệu Bành Trình, Chu Ngọc Án với các nhân viên cũ, chủ yếu muốn giải thích rõ, ở Linh Hữu chia ra làm vài nhóm.

Một là nhóm những nhân viên chính thức như họ, mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng; một nhóm khác là những tình nguyện viên từ đại giang nam bắc tới, sẽ thay đổi theo kỳ, có thể nhận ra qua kiểu tóc; mà nhóm cuối cùng, là nhóm người thân của vườn trưởng, họ vẫn ở lại Linh Hữu, phần lớn chỉ xuất hiện vào buổi tối, thi thoảng cũng sẽ giúp đỡ cho vườn thú, ví dụ như Chu Phong và Lục Áp.

Trong số đó, xin hãy chú ý Lục Áp là người có địa vị tối cao, có những lúc đến vườn trưởng không làm gì được hắn, còn phải giúp hắn nấu cơm, chim Lục Áp nổi tiếng trong vườn thú, cũng được đặt tên theo hắn.

Bành Trình và Chu Ngọc Án cái hiểu cái không mà gật đầu, giờ họ làm thành viên của một bộ phận mới, công việc phụ trách cũng khác với mọi người, những người khác ít nhiều cũng biết họ phụ trách mảng quà lưu niệm du lịch, đều hỏi xem liệu mình có thể giúp những gì.

Tiểu Tô nói: “Mỗi ngày trên fanpage đều có người hỏi, liệu có thể làm tượng gỗ của đại tiên không, họ muốn mua về để cúng bái…”

Làm cô không biết rốt cuộc vườn thú của họ với Lâm Thủy quán nơi nào mới là tôn giáo.

“Đương nhiên là được rồi! Nhưng chúng tôi nghiêng về những món đồ có tác dụng một chút, ví dụ như ốp điện thoại, bao đeo thẻ nhân viên, mũ,…” Bành Trình nói.

“Hoặc mấy cái “lầy” một chút.” Chu Ngọc Án hết sức hưng phấn nói: “Ví dụ như làm một cái ủ tay hình chim Lục Áp, có thể nhét tay vào từ mỏ và mông của nó.”

Mọi người: “………….”

Lục Áp: “………”

Đoàn Giai Trạch vội vã giữ chặt người Lục Áp lại, nói: “Cái đó, Chu Ngọc Án à anh tém tém lại một chút, cái kia nghe ác quá, với cả chúng ta muốn làm đồ phù hợp với mọi lứa tuổi cơ.”

việc tiến cử từng nhóm sẽ đơn giản hơn nhiều, huống hồ đã có sẵn bối cảnh. Đoàn Giai Trạch và Hoàng Kỳ sáng tối đều cầm điện thoại liên lạc với trung gian, ngủ mơ cũng mơ thấy cá.

Đoàn Giai Trạch: “Anh có biết tiến cử cá mập ở đâu không? Tôi muốn tiến cử hai con cá mập, tốt nhất là rẻ một chút.”

Trung gian mua bán: “Nếu muốn rẻ thì cậu mua cá mập chanh đi, ở Nam Hải nhiều lắm…”

Đoàn Giai Trạch: “….. Để tôi nghĩ lại đã.”

Cá mập chanh rẻ thì rẻ thật, chỉ mấy ngàn một con, nhưng anh thèm gì chứ, đấy cũng không phải động vật được bảo vệ, ngay cả mấy phòng sản xuất gần đó cũng nuôi nữa là.

Nhưng những giống cá mập có tiếng, quý hiếm một chút thì lại khá đắt đỏ, đúng là hao tổn tâm trí.

Lúc này Hữu Tô đi qua, thuận miệng hỏi một câu: “Vườn trưởng đang thở dài gì vậy.”

Đoàn Giai Trạch chắp tay vái cô một cái, mặc dù biết mình có vái cũng vô dụng, “Em muốn một con cá mập, to một chút.”

Hữu Tô: “Chúc cậu may mắn.”

Hữu Tô vừa đi, Đoàn Giai Trạch liền nhận được điện thoại của Bạch Hải Ba, “Vườn trưởng à, hôm nay có một cá mập tinh liên lạc với anh, có thể đưa một đứa con còn chưa hóa hình trong nhà tới, là một loài cá ở sâu dưới đáy biển, nhưng bởi vì ở sâu dưới biển, nên rất khó nuôi..”

Đoàn Giai Trạch hí hửng nhìn bóng lưng Hữu Tô, chẳng lẽ hệ thống bảo vệ đã mất tác dụng, anh vái Hữu Tô cũng được?

Đoàn Giai Trạch: “Anh trông chừng thằng bé, trước mắt đưa tới cho em xem một chút rồi nói sau.” Bình thường khu vực biển sâu cần nhiệt độ thấp, tăng áp lực bể, nếu không cá dưới biển sâu thoát khỏi môi trường áp lực cao sẽ chết, cũng không biết con cá mập này hoạt động trong phạm vi sâu bao nhiêu, giống quý hiếm đến chừng nào.

đồng này, có phải họ Lý…”

Bé trai hờ hững nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, dường như không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, “Hử?”

Đoàn Giai Trạch muốn khóc tới nơi: “Tại tôi có cảm giác như ngửi thấy hương sen thoang thoảng, chẳng lẽ cậu không phải là Lý Na Tra…”

Bé trai tầm tuổi này, trên người lại tỏa hương sen, không phải Na Tra hóa thân thành sen thì là ai?

Cái công trình hy vọng này đúng là vua hố, cho Tinh Vệ tới lấp thủy cung thì thôi đi, anh ngóng trông thủy tộc mà chẳng ai đến, lại cho Na Tra tới đại náo thủy cung à.

Người đàn ông tóc dài ngồi bên cạnh nở nụ cười, “À, thật ngại quá, hoa sen là do tôi mang.”

Đoàn Giai Trạch liền trợn tròn mắt, củ lạc giòn tan?

Anh ta vén mái tóc dài của mình, giải thích: “Tôi là Linh Cảm, là đồng nghiệp của Hùng Tư Khiêm, cậu ngửi thấy có lẽ là mùi pháp khí của tôi, được luyện thành từ hoa sen..”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Đoàn Giai Trạch bối rối nói: “….Sao nhân viên trên núi Phổ Đà đều không muốn làm việc nữa à? Thế rốt cuộc đây là ai, là bị phái tới hay là đồng nam anh bắt theo?”

Vừa nghe đã biết anh ta là đại vương Linh Cảm, bản thể là cá vàng, đắc đạo nhờ nghe kinh trong ao sen của Quan Thế Âm, pháp khí chính là Cửu Biện Xích Đồng Chùy được luyện thành từ hoa sen, thường giả mạo thần tiên để người ta hiến tế đồng nam đồng nữ, sau đó bắt đi.

Hùng Tư Khiêm đến đây, đại vương Linh Cảm cũng tới, Đoàn Giai Trạch không khỏi cảm thấy hẳn là đại sĩ Quan Thế Âm cũng rất nhọc tâm.

Hơn nữa chạy tới chỗ anh thì có thể làm gì chứ? Một con cá vàng, thả vào khu nước ngọt anh cũng thấy không tiện, cùng lắm cũng chỉ thả nuôi trong hồ thủy cầm thôi.

À phải rồi, nếu anh ta mang theo một vài củ sen thì cũng có thể giúp nhà hàng Giai Giai có thêm món ăn…

Đoàn Giai Trạch đang suy nghĩ miên man, bé trai u ám kia lại cất tiếng: “Chỗ anh sắp khai trương thủy cung, công trình hy vọng sai tôi tới trợ lực.”

Đoàn Giai Trạch chợt cảm thấy hưng phấn, “Thế cậu không phải đi cửa sau, hơn nữa còn là thủy tộc à? Hay lắm, cũng không giấu gì cậu, chỗ chúng tôi đang cần thủy tộc, nhất là loài cỡ lớn, xin hỏi căn nguyên của các hạ là?”

Bé trai hỏi ngược lại anh: “Lớn không biết mấy ngàn dặm, thủy kích tam thiên, đoàn không cửu vạn, có tính là cỡ lớn không?”

Đoàn Giai Trạch ngẩn cả ra: “….Côn Bằng?”

Chú thích.

Côn bằng:  Côn Bằng là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang. Là loài phi ngư to lớn. Sau một thời gian dài hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, thọ mệnh trường tồn, kích thước tăng trưởng theo thời gian, lại có thể rời khỏi mặt biển, thong dong tự tại nơi thiên không bao la. (Nguồn: wikia Sơn Hải Kinh)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net