[ Nam Quốc Sơn Hà ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam quốc sơn hà Nam đế cư,

Núi nước Nam hướng về một cõi, sông nước Nam chảy về một dòng.

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư,

Ngàn đời đã định, một phương anh hào.

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,

Ngàn đời đã định, bất khả xâm phạm.

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư,

Ngàn đời đã định, địch chuốc bại vong.

.

Một ngày không nắng.

" . . . 1077? " .

Thanh đồng lật đi lật lại tập giấy được gửi đến. Tập dữ liệu này mỏng hơn nhiều so với tập năm 1427, đương nhiên là vậy. Thông tin về thời Lý - Trần còn sót lại cho tới nay cũng không phải là ít, tuy nhiên phần lớn đã thất lạc qua hai mươi năm nhà Minh đô hộ.

" 1077 chống Tống. " . 

Đông A ngồi đối diện Thanh đồng, vừa trả lời vừa xếp lại những tờ giấy vừa bị gió thổi rơi xuống, ngồi bên cạnh là Thuận Thiên. Như lần trước, người giời lật những trang giấy kín đặc chữ để tìm một bức hình minh họa nào đó, tuy nhiên chỉ với ít ỏi ngần ấy, hiển nhiên chẳng có gì để hắn bình phẩm.

" À, ừ, ta nhớ mà, nhưng nhiệm vụ lần này yêu cầu Thanh đồng đi nữa." .

Thể lực của Thanh đồng không phải ai cũng tốt, ngược dòng quá khứ, đi càng xa thì thể lực của Thanh đồng khi đến mốc thời gian đó càng yếu. Trong một đội thi hành nhiệm vụ, bao giờ cũng phải có ít nhất một thần khí thuộc thời đại đang xảy ra xáo trộn, bởi họ  có hiểu biết về thời đại của bản thân nên sẽ biết khi nào cần làm gì và khi nào không, thuận tiện chiếu cố những thần khí ở thời đại khác - không quen với Việt Nam khi đó. Thế nhưng, nếu không có thần khí nào thì bắt buộc phải có Thanh đồng đi cùng, vì đã được chọn là Thanh đồng thì phải có những hiểu biết chung đến một mức nhất định về tất cả các thời đại.

Thí dụ như nhà Lý.

Bản doanh không có một thần khí nào thuộc thời Lý.

Thanh đồng đỡ trán : " Gần một ngàn năm, đến đó chắc chỉ ngồi không làm được gì được mất. . . " .

" Không sao. " - Thuận Thiên tiếp lời - " Đến đó cử ra một người chuyên trách chăm sóc ngài là được. " . 

" Cái gì mà chuyên trách chăm sóc? Đi về làm nhiệm vụ chứ đâu phải đi chơi! " .

. . . Hình như do nhiệm vụ lần trước quá đơn giản nên Thuận Thiên nghĩ cái gì cũng chỉ thế thôi thì phải.

" Chủ công, ngài vẫn là một đứa trẻ, đâu phải cái gì cũng gánh vác được. Nếu tới đó ngài không làm gì được thì vẫn còn chúng ta mà. " .

Lần này là Đông A nói.

Đông A luôn dịu dàng như thế, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng luôn dịu dàng. Nhưng dịu dàng ở đây là với Thanh đồng, còn những người khác thì không biết.

Thế cho nên bất kỳ lúc nào Đông A mở lời, Thanh đồng đều sẽ suy xét lại.

" . . . Thôi được rồi vấn đề này tới đó sẽ tính, chưa chắc đã yếu đến mức đó, ta chỉ thuận miệng nói thế thôi. Lần này hai người có muốn đi không? " . 

" Có chứ, chủ công cũng đi mà, ta không an tâm lắm. " . 

Đấy thế cứ bảo sao Thanh đồng thích Đông A? 

Thuận Thiên thấy vậy cũng cười.

" Đó, vậy là đội có hai người rồi đó. " . 

Đội có hai người, tức là đã tính cả hắn vào. Một đội thần khí thì không tính Thanh đồng.

" Ba người còn lại. . . Thái A, Tống Huyền Long và Định Nam đi. " .

Bọn trẻ thì thôi đợi đến lúc kháng chiến chống Pháp chống Mỹ thì cho đi, về trước thì vẫn nên cho những thần khí có tuổi hơn, sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.

1077, chống Tống. 

1077, Lý Thường Kiệt.

" Nam quốc sơn hà. . . " . Thanh đồng buột miệng.

" Nam quốc sơn hà? Ý ngài là bài thơ vô danh có bốn câu đó hả? Nhắc đến mới thấy khó hiểu, ta xem mấy quyển sách cũ của ngài thì lại thấy ghi tác giả là Lý Thường Kiệt. . . " .

Thanh đồng nhướng mày : " Trong khi truyền thuyết kể lại nó xuất hiện từ thời Lê Đại Hành chứ gì? " .

Có thể do Ngô Sĩ Liên có cái nhìn khắt khe quá mức về Lê Hoàn nên đã gán bài thơ này cho Lý Thường Kiệt chứ không phải con người có công tích phá Tống bình Chiêm đầu tiên của đất nước? Hoặc cũng có thể vốn dĩ bài thơ này không hề xuất hiện dưới thời Tiền Lê, chỉ là dân gian thổi phồng lên như vậy? Hay sự thật chỉ đơn giản như bây giờ được biết rộng rãi, đây là sáng tác của Lý Thường Kiệt?

Ai mà rõ được, xa quá rồi.

.

Thanh đồng rất tự tin về cái miệng quạ đen của mình, không chỉ không ngồi được, ngồi không có chỗ dựa là ngã ngửa luôn. Cả người èo uột, từ trong ra ngoài đều chịu một phần áp lực của việc lội ngược dòng thời gian, đứng tại một mốc thời điểm mà mình không thuộc về.

Nằm úp sấp trên vai Thuận Thiên, Thanh đồng nhắm hai mắt lại.

Rất, là, khó, chịu.

Trời đêm lành lạnh, chẳng có trăng cũng không thấy sao, chỉ có sương rơi ươn ướt cùng gió thổi nhè nhẹ. Chỗ sáu người đang đứng là một mảnh rừng nào đó âm u tĩnh lặng, xung quanh chỉ toàn cây với cỏ, không thấy bóng người.

" Chủ nhân nhìn thật sự không ổn đâu. " - Thái A cau mày.

" Không, ổn mà. Vào vấn đề chính, chúng ta không có thông tin cụ thể về ngày tháng, chỉ có thể biết được đây là vào đầu năm, ảnh chụp các lát cắt lịch sử cho thấy lúc này Quách Quỳ đã chuyển sang phương án tấn công bằng thuyền bè nhỏ. Tức là cũng sắp kết thúc rồi đấy nhỉ? " .

Giọng Thanh đồng hơi nhỏ.

" Quách Quỳ là tướng giỏi đấy chứ, biết đi đường Chi Lăng là chơi dại nên đi vòng này, mặt chắc không vênh như Liễu Thăng. " Thuận Thiên vỗ vỗ lưng Thanh đồng một chút, quay ra nói với mọi người.

" Không bị trúng ổ mai phục trên Chi Lăng, đi vòng thì là vòng sang phía đông nhỉ, thẳng đến Như Nguyệt tức là áp sát Đông Kinh luôn đó hả. . . " - Định Nam ngẩng đầu lên nhìn trời, cố gắng mường tượng.

" Áp sát Thăng Long, bây giờ là Thăng Long. " . Đông A mắt ráo hoảnh, chỉ có lúc nhìn đến Thanh đồng mới lộ ra lo lắng.

Thanh đồng cười cười.

" Giỏi thì giỏi, nhưng cũng không qua được. Lý Thường Kiệt vừa solo với Vương An Thạch, Thảo Giao Chỉ chiếu của vị này còn dám nhắc đến cả húy của vua, bên mình không cáu mà đánh hăng mới lạ. Đại khái là Quách Quỳ sẽ đợi thủy quân để tập kích cùng, nhưng thủy quân của chúng nó bị Lý Kế Nguyên bên mình quét sạch ngoài khơi đoạn lối vào Vĩnh An rồi. Không ngồi chực chờ quân lương mãi được thì liều đánh, thắng thì có ăn, có lúc còn chọc thủng được chiến tuyến mình tràn qua Như Nguyệt, nhưng rồi sau đấy cũng bị đẩy lại. Cộng với Nam Quốc Sơn Hà đêm đêm đều được đọc, quân mình nghe thì càng hăng mà chúng nó nghe thì càng khiếp, ấy là chiến thuật tâm lý. . . " .

" Bình tĩnh, ban đầu không phải ngài nói cái gì cầu phao à? " - Thái A hỏi.

" . . . Quên mất. Khụ, đợi đồ ăn. . . lương thảo không được nên quân Tống tấn công, ban đầu là bắc cầu phao vượt sông, nhưng bị Lý Thường Kiệt đánh cho tối mặt nên đổi phương án thuyền bè. Thuyền bè cũng không phải phương án tốt, bên mình cho hỏa tiễn đánh về, bây giờ có bọn yêu quái nhúng tay vào thì chưa biết. Đây là mốc thời gian chúng ta đang đứng. " . 

Thật ra chỉ có cơ thể không cử động được và giọng nói không được tốt lắm thôi.

. . . Cũng không thể nói là " thật ra chỉ" được, đây là cả một vấn đề to lớn.

Đông A quay sang.

" Ta ở lại với chủ công nhé? " . 

" Không, Đông A đi với Thái A, Định Nam với Tống Huyền Long. Trong hồ sơ được gửi đến nói đám này chỉ có trí óc một chút, cái đáng ngại chỉ là đòn vật lý thôi, vậy thì khả năng cao chúng sẽ ở bên trại quân Tống rồi đánh quân Đại Việt vì đây là phương án dễ nghĩ ra nhất. Thuận Thiên ở lại đây, bốn người chia ra như ta đã nói, tìm và tiêu diệt kẻ địch, xong sớm về sớm. " .

Đông A hơi nhíu mày vì cách chia đội hình hơi kỳ cục, nhưng cũng gật đầu. Những người còn lại cũng sẵn sàng, kể cả Tống Huyền Long từ nãy tới giờ không hé miệng nửa câu cũng đã bắt đầu xác định phương hướng, tìm con sông ở phía xa xa.

" Còn có, Đông A, cởi áo choàng cho ta mượn. " . Thanh đồng định vươn tay túm lấy áo choàng Đông A, nhưng đưa tay được một chút thì buông thõng xuống.

Đông A nghe vậy cởi áo choàng, trùm lên người Thanh đồng, bọc kín lại.

" Chủ công lạnh hả? " . 

" Không sao, cũng không hẳn là lạnh. Được rồi, mau đi đi, nếu không kịp, tới lúc hai bên giao tranh thì khó tìm lắm. " .

.

Màn đêm nhanh chóng bao trùm những thân ảnh.

Thanh đồng được Thuận Thiên chỉnh lại tư thế, ngồi trên cánh tay hắn : " Đi thôi, chúng ta tới phía Nam sông Như Nguyệt. " . 

Thuận Thiên cong môi cười.

" Thanh đồng đại nhân, hình như người chọn cái đội hình này đều là có chủ ý cả nhỉ? " .

Đông A với Thái A, Thái A mặc đồ trắng, Đông A cởi áo choàng ra rồi thì cũng là màu trắng. 

Tống Huyền Long với Định Nam, Tống Huyền Long đồ màu đỏ, giáp của Định Nam nhìn trong đêm cũng mang ánh như màu lửa.

Trắng và đỏ, bây giờ là phía Nam sông Như Nguyệt. Cái gì ở phía Nam? 

" Ta còn tưởng ngài phải nghĩ ra từ lúc ta leo lên người ngài rồi chứ, nếu không thì ta đã đòi Đông A rồi. " .

" Haha, đúng thật, tại ta không để ý. " . 

" Khác một chút, không có đội quân, cũng không phải âm binh, nhưng về mặt cơ bản thì vẫn giống mà đúng không? " .

Chuyện này cũng đâu có gì to tát, ai không thấy thì thôi, ai thấy thì coi như thần linh hiện thế, giúp quân ta chống Tống.

Hiện thế lần thứ hai, chống Tống lần thứ hai.

.

.

Vậy còn lần thứ nhất?

Lần thứ nhất chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết mà thôi.

Truyền thuyết về những vị tướng quân đã hóa thần linh, từng lớn tiếng ngâm một bài thơ vô danh, để mai sau bài thơ vô danh ấy lưu truyền thiên cổ.

Nam quốc sơn hà Nam đế cư,

Nam quốc Nam đế, phân định rạch ròi.

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư,

Hai vầng nhật nguyệt, rực rỡ một phương.

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,

Nghịch tặc đáo lai, tất không dung thứ.

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư,

Thuận theo thiên mệnh, ắt chuốc nhục tàn.

.

" Có nên thắp một nén hương cho hai vị tướng quân không nhỉ? " .

Hai người đã bước tới gần đền Trương Hống Trương Hát. Thuận Thiên nghe Thanh đồng nói, hơi nhíu mày.

" Người có nhận ra càng ngày giọng của mình càng nhỏ không? " .

" . . . Có, hơi buồn ngủ nữa. " . 

Nhưng làm sao ngủ bây giờ được? Hả?

" Thanh đồng đại nhân, chúng ta đến đây để xem bí ẩn tiếng thơ ngâm trong đền hay góp phần bắc loa đọc thơ thế? Ta vẫn. . . " .

Thuận Thiên sắp sửa bước vào trong miếu, lại vội vàng lùi lại hai ba bước. 

Hắn nhìn thấy những con mắt ánh tím dữ tợn cùng với ánh gươm tối màu, những ánh nhìn đầy săm soi dữ tợn chiếu đến hai người. 

Bên trong đền có trá!

" Ta phải nói là nhờ sự hiếu kỳ của người, mà chúng ta phát hiện ra còn mấy con chuột hôi hám dám chạy vào ẩn nấp ở nơi cao quý như đền thờ thần Việt đấy. " - Thuận Thiên liếc mắt nhìn, rồi nhanh chóng xoay người lại. " Nói nốt câu ban nãy, ta vẫn chưa hiểu được làm thế nào quân của Lý Thường Kiệt đọc thơ mà tiếng vang đến mức trong chiến trận cũng nghe được. . . " .

Hắn đặt Thanh đồng ngồi dựa vào một gốc cây, chỉnh lại chiếc áo choàng của Đông A trên người ngài, lại vỗ vỗ đầu ngài.

" Đợi một chút, ta dọn sạch rồi chúng ta vào. " .

Thanh đồng nhìn hắn.

" Nhớ cẩn thận. Ở đây có bọn chúng, không biết bốn người kia ở trại quân Tống có ổn không. " .

Thuận Thiên rút gươm.

Khoảnh khắc hắn lao vào trong đền, bốn phương tám hướng chợt nổi lên từng hồi từng hồi trống trận, phía xa xa dọc bờ Như Nguyệt nổi lửa, tiếng binh đao giáo mác cũng bắt đầu vang rộng.

Thanh đồng bị tiếng ồn thình lình làm giật nảy nhưng không có người để hỏi, đành phải tự phân tích tình hình. Một điều rõ ràng, đây là một trong những cuộc tấn công nhỏ lẻ diễn ra giữa hai bên trong khoảng thời gian giằng co. Nếu như giả thuyết Lý Thường Kiệt sai quân vào đền đọc thơ là thật thì bây giờ hoặc chút nữa thôi chắc chắn sẽ có người đến, nếu như thấy tình cảnh trong đền như vậy, thì phải làm thế nào?

Hoặc một điều đáng sợ hơn nữa, nếu quân vốn dĩ đã ở sẵn trong đền, bị bọn yêu quái giết hết trước khi hai người bọn họ đến, thì phải làm sao?

Thanh đồng cố gắng ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Thuận Thiên thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, giữa những cái bóng cao lớn của lũ tác quái đổ xuống, há miệng muốn nói, nhưng chẳng thể thốt ra được thành lời.

Có cái gì chẹn đứng cổ họng ngài lại, giống như đang chìm dần xuống một làn nước vô hình.

Tiếng gì thế?

Những thanh âm từ chiến trận lan ra, quanh quẩn bên tai, cả tiếng gió rừng xào xạc, lướt cay khóe mắt.

Không, không phải, dường như còn có gì khác nữa.

Mí mắt ngài nặng dần, trĩu xuống.

Cho tới lúc hoàn toàn chìm vào bóng tối.

.

Trong lúc chìm nổi trong vòng xoáy đen lê thê vô tận, dường như ngài nhìn thấy, rất nhiều bóng người.

Áo trắng và áo đỏ.

.

" Thanh đồng đại nhân? Thanh đồng đại nhân! ".

Mở mắt, đập vào mắt ngài trước tiên là Đông A.

" Kìa, ngài ấy tỉnh rồi. " . - Tiếp tới là giọng Thái A, nghe có vẻ nhẹ nhõm, sau đó là tiếng thở phào của Định Nam. Tống Huyền Long vẫn như trước, kiệm lời như giữ vàng trong miệng, chỉ có điều mây mù trên mặt đã giãn đi nhiều.

" Không sao thật chứ? Lúc ta quay lại thì đã thấy người ngủ mất rồi, đành phải đem người cấp tốc quay lại địa điểm đã hẹn. " .

" Ta. . . không sao. Ta ngủ bao lâu rồi? " . Thanh đồng hồi tỉnh rõ ràng, vội vàng nhìn xung quanh. Trời đã sáng. " Phía ta với Thuận Thiên có địch, bốn người thì sao? " . 

" Bên chúng ta cũng có, số lượng khoảng hơn chục tên. Muốn tìm giết hết có hơi mất thời gian, thậm chí còn phải kéo dài đến lúc hai bên nổi lửa lao vào đánh nhau nữa. " - Thái A kể trước.

" Nhưng trừ hết rồi, không sao. Kẻ nào dám cản đường, trảm! " - Định Nam ngửa đầu cười.

Đông A vẫn không yên : " Chủ công, không sao thật chứ? " .

" . .  Không sao, không sao thật mà. " .

Rồi bỗng như chợt nhớ ra điều gì, ngài quay phắt lại hỏi Thuận Thiên.

" Thế còn quân của Lý Thường Kiệt tại đền Trương tướng quân?! " .

. . . 

" Không biết. Từ đầu đến cuối, xung quanh khu vực đền và cả bên trong đền, không hề có bóng người. " . 

Thuận Thiên nói đến đó cũng cau mày, dường như bản thân hắn cũng không tin được nửa phần vào loại chuyện khó tin như thần linh hiển trợ.

Thanh đồng bỗng thấy hình ảnh này có chút không đúng, Thuận Thiên cũng là thanh kiếm được thần linh ban tặng giúp Đại Việt đứng lên chống giặc Ngô mà, tại sao hắn lại cảm thấy chuyện này kỳ lạ được. . . 

Thế nhưng những chuyện thần quỷ như thế này, tốt hơn không nên tìm ra sự thật. Cứ để đó, dệt thành một tích xưa chuyện cũ trong cái nôi dân gian nghìn đời, âu cũng là một cái hay.

.

.

.

Trong số những điều Thanh đồng cảm thấy được trên kia, có một điều không đúng.

Là lúc Thuận Thiên cau mày.

Hắn cau mày không phải vì không tin, mà là vì bản thân hắn, dường như đã thực sự nhìn thấy. 

Nhưng nhìn thấy gì, dường như cũng chỉ là một câu chuyện hoang đường trong số những câu chuyện hoang đường phủ xung quanh Thuận Thiên kiếm, làm đặc sắc thêm mấy trăm năm hắn tồn tại dưới danh nghĩa một thanh kiếm trời ban xuống trần giới mà thôi. Bản thân hắn không phải cũng chính là một nghi vấn của dân gian đương đại về thần linh sao?

Thuận Thiên không định nói ra chuyện này, bởi vì cảm thấy nó không cần được nói ra.

Tuy nhiên nếu kẻ luôn kiệm lời với hắn kia muốn biết, thì có lẽ hắn sẽ kể.

.

Tháng 2 năm 1077, khi quân Quách tướng hết lương thảo, dịch bệnh đeo bám, Lý Thường Kiệt làm một cuộc tổng tấn công trên diện rộng. Thủy quân Đại Việt tràn lên bờ, đánh chiếm núi Nham Biền rồi đổ xuống trại quân Tống. Hai bên giao tranh ác liệt, đều tiêu hao nặng nhưng Quách Quỳ, Triệu Tiết không ngờ ấy chỉ là nghi binh. 

Ngay đêm ấy, lợi dụng khi quân địch mệt mỏi và không đề phòng, Lý Thường Kiệt vượt sông đánh một trận khủng khiếp trong đêm. Năm vạn quân viễn chinh của Tống bị diệt, mười vạn quân còn lại hơn ba vạn thoi thóp tưởng chết thì lại được gửi sang một lá thư nghị hòa. 

Lúc ấy rõ ràng có ngu mới xé thư mà chiến tiếp, phe địch mừng hơn bắt được vàng, vội giao kèo ký kết.

Chiến tranh Tống Việt lần thứ hai, cứ vậy kết thúc. Xuyên suốt những tháng ngày can qua khó nhọc là một tấm anh hùng, người anh hùng nối tiếp truyền thống đất nước, truyền thống gia tộc, đánh tan quân xâm lược phương Bắc mỗi khi bọn chúng có ý định lăm le lấn cõi.

Con người ấy chẳng phải đã tồn tại như một vị thần rồi sao? Thậm chí Thanh đồng tin rằng, kể cả khi ngài không hoàn thành được nhiệm vụ thì vị tướng quân ấy cũng sẽ quét sạch lũ yêu quái đó, bởi vì mục đích của bọn chúng là làm hại đến Đại Việt.

Dám động đến Đại Việt, quyết không tha.

.

"                           Tống binh xâm nhiễu biên thuỳ,

                  Tướng quân Thường Kiệt dựng cờ Bắc chinh.

                             Bên song Như Nguyệt trú dinh,

                   Giang sơn dường có thần linh hộ trì.

                              Miếu tiền phảng phất ngâm thi,

                   Như phân địa thế, như trì thiên binh.

                              Bấy giờ Tống mới hư kinh,

                    Giảng hoà lại trả mấy thành cố cương.

                               Lại còn hối hận một chương:

                    "Tham voi Giao Chỉ, mất vàng Quảng nguyên"

                               Năm mươi năm lẻ lâu bền,

                     Vũ công văn đức rạng truyền sử xanh. "                       " .

.

Công tích khó phai.

Dù rằng thời gian rồi sẽ vùi sâu những vàng son rực rỡ.

.

.

Nam quốc sơn hà Nam đế cư. . . 

.

Đâu câu thơ, đi qua ngàn năm khói lửa, vang trong cơn ngặt nghèo đất nước, soi bước chân người.







_____________________________________________

Đoạn thơ trích từ " Đại Nam quốc sử diễn ca", hồi 10 - Nhà Lý. Tài liệu có đoạn trích từ " Sử Việt 12 khúc tráng ca", có tham khảo trên wiki và một số tư liệu khác.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net