Chương 1 Lời chia tay của bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tất cả mọi sự vật, hiện tượng, chi tiết, sự việc, lập luận của nhân vật, địa điểm, đều dựa vào sự hư cấu từ tác giả.]
"Chào các bạn, mình tên là Mẫn Nhi, năm nay 28 tuổi. Công việc thường ngày của mình là viết truyện tiểu thuyết trên mạng. Mình đã có rất nhiều tác phẩm trong tay đủ thể loại. Tác phẩm đầu tiên mình viết từ năm mười tám tuổi với thể loại thanh thuần học đường. Dần dần qua năm tháng mình chuyển sang các thể loại khác nhau. Dù viết đã lâu nhưng mình chưa có một tác phẩm nào nổi bật lôi kéo sự chú ý của độc giả. Bản thân thường hay xem các thể loại phim Hàn Quốc liên quan đến sức mạnh siêu nhiên. Nên trong một lần viết về thể loại giả tưởng hư cấu này mình đã gây chú ý thành công với bộ truyện Siêu Anh Hùng Của Em. Bộ truyện dựa trên sự hư cấu phi lý đến mức không tưởng của mình về nam nhân vật chính.
Mình gây dựng hình ảnh cho anh là một người đẹp trai siêu cấp với ngoại hình đáng ngưỡng mộ. Anh cao mét 83, thân hình rắn chắc sáu múi ngon lành, gương mặt nam tính với chiếc mũi cao và bờ môi mỏng quyến rũ. Ánh mắt anh sáng ngời như các vì sao trên trời chứa đựng ý chí kiên cường mạnh mẽ. Anh có trí thông minh IQ 200, là một thiên tài về chế tạo vũ khí quân sự. Anh tự mở ra công ty GB (Global Bodyguard) nổi tiếng toàn cầu. Anh đại diện cho lớp vệ sĩ riêng, chuyên bảo vệ cho các chính trị gia và nhà giàu nên số tiền anh kiếm được không nhỏ đưa anh vào hàng ngũ triệu phú tự thân tuổi ba mươi. Anh còn đại diện cho phe chính nghĩa khi liên tục chống lại các thế lực xấu trong xã hội. Một người đàn ông đầy đủ hội tụ tất cả mọi yếu tố, anh cũng có một cái tên rất men lì đó là Chí Kiên. Đã có nam chính thì phải có chuyện tình với nữ chính. Chí Kiên đã đem lòng yêu nữ chính Nhã Phương. Cô là con gái thứ hai của một tỷ phú được anh ký kết hợp đồng bảo vệ. Kẻ thù truyền kiếp của anh là giáo sư ác ma Ngô Đồng đã lên kế hoạch đối đầu với anh..."
Trong căn phòng làm việc lan tỏa mùi hoa oải hương từ đèn xông tinh dầu. Mẫn Nhi đang vội húp bát mì tôm nóng hổi mới pha. Cô yêu thích công việc viết lách từ hồi còn đang học cấp ba. Do quá đam mê đọc tiểu thuyết trên mạng nên cô tự hỏi bản thân sao không tự tạo vũ trụ nhân vật cho riêng mình. Vì vậy cái nghiệp viết đã theo chân cô được mười năm. Dạo gần đây các bạn độc giả đang rất cuồng anh nam chính mà cô gây dựng nên. Là một người tạo ra bộ truyện khiến cô vô cùng tự hào. Không một ngày nào cô bỏ qua các ý kiến của bạn độc giả. Như thường ngày cô lại kiểm tra xem các bạn đọc đang đánh giá tác phẩm của cô như thế nào.
"Trời ơi sao có thể có một Chí Kiên tuyệt vời như vậy. Hóng ra chap mới quá tác giả ơi."
"Chí Kiên có tồn tại ngoài đời chắc tui chết mất. Ôi con tim bé bỏng."
"Anh nam chín có cứu được chị nữ chín không ạ. Ngày đêm chỉ ngóng chờ tác giả ra chap mới."
"Ước chi mình cũng được trải nghiệm tình yêu nguy hiểm này."
"Truyện bánh cuốn quá tác giả ơi. Nhanh ra đi ạ."
"Ơ thế mà mình đã theo được gần hết bộ truyện rồi sao. Sắp kết mất rồi. Hu hu."
"Tác giả ơi em theo đọc chị từ bộ Mùa đông ngày 11 tháng 11 năm ấy đó."
"Tôi nghiện văn phong của bà đó tác giả ạ. Toàn kiểu hư cấu mà như thật á. Ka ka."
"..."
Cô đọc bình luận đến đâu là thả tim đến đó cho các bạn đọc dễ thương của mình. Với một cô gái sống một mình trong căn hộ đi thuê, niềm vui mỗi ngày là làm việc với các con chữ thì được độc giả ủng hộ tác phẩm chính là hạnh phúc. Cô quay trở lại file truyện tiếp tục viết chương mới.
"Chí Kiên lấy con xe mô tô phân khối độ khói lửa, chạy xoẹt như dòng điện 500 KW xuyên qua màn đêm đến trung tâm nghiên cứu hóa chất của lão giáo sư ác ma. Anh chỉ mang theo súng và bom tự chế, đã nạp đạn sẵn cùng bật lửa bỏ vào túi ngực áo. Anh âm thầm lẻn vào căn cứ và hạ gục vài tên canh cửa. Anh phát hiện vị trí các camera an ninh. Qua cặp kính anh đang đeo thì phòng xâm nhập mạng của công ty đã mã hóa hình ảnh lại. Em trai K033 hack hình ảnh CCTV để đánh lừa bộ phận trung tâm giám sát của tòa nhà. Sau đó anh đi đến cầu dao và ngắt nguồn điện. Trong bóng tối các nhân viên đang làm việc kêu lên. Anh lợi dụng thời cơ đó bỏ quả bom khói vào khu vực chế tạo hóa chất. Các nhân viên thấy khói bốc lên sợ hỏa hoạn liền xông ra ngoài tán loạn.
Khi các nhân viên đi khỏi, anh mới đi phá nát từng thùng hóa chất. Dung dịch hóa chất loang ra sàn nhà. Trước khi anh ra khỏi phòng thì châm một ngọn lửa ném vào sàn nhà. Chỉ một phút sau thì mọi thứ dần bốc cháy. Và phát ra tiếng nổ rung trời. Bọn bảo vệ tòa nhà cũng hoang mang chạy ra ngoài không còn một ai. Ngọn lửa từ căn phòng lan dần đến các khu vực khác. Liên tiếp các phòng khác cũng bị ngọn lửa chiếm lấy tạo thành biển lửa lớn. Anh đã kịp rời khỏi đó trước ba phút tòa nhà bốc cháy như ngọn đuốc. Lão giáo sư Ngô Đồng hay tin căn cứ chế tạo thuốc bị anh phá thì gào thét lên. Lão thề sẽ trả thù anh bằng mọi cách. Sau khi anh trở về thì nhận được cuộc gọi của lão giáo sư..."
Ánh mặt trời của buổi trưa le lói đánh thức con sâu ngủ là cô. Với người thường xuyên làm việc về đêm rồi sáng ngủ nướng người thì với cô 12h trưa mới được coi là bình minh. Cô vươn vai rồi vặn vẹo người. Tay gãi cổ rồi ngáp dài một tiếng. Cô lật đật bò dậy khỏi giường. Đang bôi kem đánh răng thì nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ. Cô bấm nghe một cách uể oải.
"A lô. Ai đấy?"
"Em có phải tác giả Mẫn Nhi không?" – Đầu dây bên kia là giọng một anh trai.
"Dạ đúng rồi ạ." – Cô đang tự hỏi là ai gọi vậy.
"Anh ở bên nhà xuất bản NB. Anh có được biết em là tác giả bộ truyện Siêu Anh Hùng Của Em. Anh muốn gặp em để trao đổi thêm về việc phát hành và ký độc quyền bộ truyện."
"Nhà xuất bản NB ạ..." – Cô đơ người một lúc mới biết mình đang được một ông lớn trong ngành sản xuất sách ngó tới. – "Dạ em cảm ơn anh. Em có thể gặp anh khi nào được ạ."
"Chiều nay em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau ở quán cafe Tigon nhé."
"Dạ vâng anh."
Cô nhảy cẫng lên vui sướng khi nghĩ tới tác phẩm của mình lại đạt được thành công sớm đến vậy. Cô không tin được mà phải tự nhéo mình mấy cái. Khi cảm thấy đau mới tin đây chính là sự thật. Trong nghiệp viết văn online lần đầu tiên cô được nhà xuất bản để ý. Niềm vui sướng này giống như giấc mơ được đặt chân lên mặt trăng vậy. Hôm nay còn là ngày sinh nhật của cô nữa chứ. Cô lục tìm quần áo trong tủ để xem sẽ mặc bộ nào đến gặp đối tác. Ăn mặc chỉnh chu với phong cách hơi hướng công sở tạo cảm giác thân thiện lịch sự chính là lựa chọn của cô. Ngắm nhìn một lúc cô cũng lựa được chiếc áo sơ mi voan hoa nhí cùng quần tây công sở, kết hợp giầy sneaker trắng và túi xách đeo chéo bản to.
...
Tại quán cafe Tigon ngay giữa trung tâm thương mại VinCom. Không gian ở đây thường được trang trí bởi nhiều cây xanh mini, kết hợp ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ. Cô cũng thường lui tới đây uống cafe với bạn bè. Hôm nay thì hơi khác một chút khi người ngồi đối diện là đối tác bên nhà xuất bản NB.
"Chào em. Anh là Minh, biên tập viên của nhà xuất bản NB. Người sẽ phụ trách theo dõi và ký hợp đồng với em." – Anh trai đeo kính, gương mặt thân thiện nhìn cô mỉm cười.
"Rất vui được gặp anh. Em là Mẫn Nhi. Khi nghe anh gọi điện em đã rất bất ngờ." – Cô cúi đầu nhẹ lịch sự trả lời.
"Về tác phẩm Siêu Anh Hùng Của Em đang được bạn đọc quan tâm, bên anh đã xem qua thì thấy đây là một tác phẩm tiềm năng. Nếu ký hợp đồng độc quyền trong 5 năm, bên anh sẽ hỗ trợ phí bảo vệ bản quyền, bìa vẽ, và phát hành sách toàn quốc. Em nghĩ sao?" – Anh trai nói về một số quy định của nhà sản xuất với cô.
"Độc quyền trong 5 năm thì lợi nhuận bên anh trả cho em sẽ như thế nào ạ." – Cô quan tâm nhất là vấn đề này.
"À về lợi nhuận bên anh sẽ..."
"...."
Cuộc nói chuyện thương thảo trong một tiếng đồng hồ thì kết thúc. Cô được cầm bản hợp đồng về để nghiên cứu thêm trước khi gửi lại cho nhà xuất bản NB. Cô vui vẻ bước đi nhảy chân sáo. Cô liền nhớ đến bạn trai của mình nên tính bấm số gọi điện để thông báo tin này.
"Bạn trai mình tên là Đăng Nguyên. Mình và anh ấy biết đến nhau hồi mình mới mon men vào lớp mười còn anh là cựu học sinh cũ trong câu lạc bộ viết văn. Anh là người đã dẫn dắt mình vào con đường văn học. Và cũng là tình đầu năm mười sáu tuổi của mình. Cứ ngỡ tình đầu chỉ là cơn mưa rào thoáng đến vội vã rồi tạnh ngay. Nhưng không ngờ cơn mưa ấy đã kéo dài được mười năm. Đăng Nguyên không chỉ là bạn trai đơn thuần, anh chính là nguồn cảm hứng để mình viết truyện tình yêu, anh là tất cả thế giới đối với cô gái như mình."
Khi cô vừa nghĩ đến bạn trai thì số điện thoại anh yêu gọi đến. Cô thấy vui khi cả hai lại có thần giao cách cảm trong suy nghĩ.
"Alo em đây."
"Nhi à. Em đang làm gì đấy?" – Bạn trai cô nói từ tốn.
"Em mới đi gặp nhà xuất bản đó. Đang định khoe với anh. Em sắp được sản xuất sách rồi." – Cô hồ khởi khoe không giấu được niềm vui.
"Ừm chúc mừng bé yêu của anh. Hôm nay là sinh nhật em. Anh muốn hai chúng ta đi ăn nhà hàng Manhattan. Anh đã đặt trước rồi."
"Dạ. Mấy giờ anh qua đón em."
"8h nhé."
...
Cô liền đi shopping mua một chiếc đầm màu đỏ rượu, và đôi guốc mới. Rồi ghé tiệm làm tóc và trang điểm nhẹ nhàng. Chỉ vài tiếng nữa cô sẽ bước sang tuổi hai sáu. Cả hai đã bên nhau trong mười năm qua, đó là một tình yêu bền bỉ mà nhiều người phải ghen tị. Cô đoán bạn trai sẽ sớm ngỏ lời cầu hôn. Nếu hôm nay mà nhận được điều đó nữa thì mọi thứ trọn vẹn không còn gì hối tiếc. Cô nhìn gương mặt sau khi trang điểm, đôi mắt rạng ngời của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu. Nếu mẹ còn sống chắc sẽ tự hào về cô nhiều lắm. Cô sẽ sống và làm những điều mình thích, đúng như mong ước của mẹ.
Đăng Nguyên đi xe ô tô đến đón cô. Bạn trai cô mặc bộ vét xám, dáng người cao ráo, gương mặt thư sinh cùng nụ cười má lúm hai bên. Anh hiện đang làm tổng biên tập chương trình đài truyền hình K. Anh là một người có tính cách ấm áp, quan tâm bạn gái, ga lăng. Anh đã cùng cô đi từng bước chân vào dòng đời khi cô tự lập. Một người che chở bao bọc cùng như chia sẻ nỗi buồn vui trong cuộc sống với cô. Anh chính là người mà cô nghĩ mẹ gửi đến từ thiên đường.
Trên đường đi bạn trai hỏi cô về việc ký hợp đồng phát hành truyện. Cô liền tíu tít kể lại như khoe thành tích với anh. Cho dù đối với một tổng biên tập thì những gì cô làm được cũng nhỏ nhoi nhưng mà anh lại khen động viên, tỏ ra ngưỡng mộ cô. Khi cả hai đến nhà hàng Manhattan, một nhân viên đánh lái xe giúp, anh và cô bước vào. Nhà hàng có phong cách bày trí theo hơi hướng Châu Âu thời xưa pha một chút hiện đại. Ở đây nổi tiếng bởi thực đơn toàn các món phong cách Ý, nên khi thực khách đến đây thì đều như cảm thấy mình đang được đặt chân đến nền văn hóa hoàn toàn khác. Muốn đặt bàn có khi phải mất cả tuần. Đăng Nguyên làm điều này chắc hẳn do cô từng nói về giấc mơ được đi du lịch nước Ý của mình. Anh luôn để ý đến những lời nói vu vơ như vậy. Điều đó khiến cô thấy cảm động vô cùng.
Nhân viên bắt đầu bưng lên các món ăn thơm phức đẹp mắt nhìn mà không nỡ ăn. Anh còn đặt riêng nến và rượu vang cùng vài bông hoa hồng trang trí lãng mạn. Cô nhìn về phía anh, cảm thấy như mình là công chúa nhỏ, còn người đối diện chính là hoàng tử của mình. Sau khi thưởng thức xong các món ăn. Anh nhìn cô với ánh mắt đắm chìm hoàn toàn. Đôi mắt ấy pha chút bối rối, đôi môi hơi hé mở ngập ngừng như muốn nói.
"Lẽ nào anh ấy muốn ngỏ lời cầu ngôn với mình?"
Cô ngồi ngay ngắn lại, vuốt mai tóc bẽn lẽn chờ đợi. Giây phút trọng đại này chính là điều cô mong chờ. Chuyện tình gần một thập kỷ đã đến lúc bước sang một chương mới tiến xa hơn. Chắc chắn đó là điều cần phải làm, chính là khoảnh khắc này.
"Nhi à. Em ăn xong chưa?"
"Em ăn no rồi. Anh chưa tặng quà em đó." – Cô tỏ vẻ đáng yêu vòi vĩnh.
"Nhi à. Anh có chuyện muốn nói với em." – Anh ngập ngừng nhìn cô.
"Anh nói đi. Em đang chờ này." – Cô nhìn anh vẻ chờ đợi. Chỉ muốn anh nói ra thật nhanh đừng nghĩ mấy câu hoa lệ bay bướm nhiều làm gì. Hãy nói kết hôn với cô đi!
"Chúng ta đã bên nhau được mười năm rồi nhỉ. Quãng thời gian bên em chính là lúc anh hạnh phúc nhất cho đến hiện tại. Được đi cùng em cho đến lúc này, nhìn cô gái xinh xắn bé bỏng ngày càng trưởng thành xinh đẹp." – Anh nói với giọng trầm ấm.
"Cảm ơn anh. Vì đã chịu đựng tính cách và bên em đến tận bây giờ." – Cô chắc mẩm sắp đến đoạn anh cầu hôn cô rồi. – "Anh còn điều gì muốn nói với em không?"
"Anh..." – Anh nhìn về phía cô, ánh mắt trở nên buồn thoáng chốc rồi lạnh lùng nói ra. – "Chúng ta chia tay đi."
Cô nghe xong thì như chết lặng. Ở một nơi ấm cúng lãng mạn, bên bàn ăn thắp nến cùng hoa hồng trang trí, ly rượu vang còn đang uống dở để lại vết son môi. Anh tháo chiếc nhẫn đôi mà cô tặng, đặt lên bàn trước mắt cô. Hôm đấy vào đúng sinh nhật hai sáu tuổi của mình, thay vì nhận được món quà hay một lời cầu hôn. Cái cô nhận được chính là một lời chia tay cho mối tình thanh xuân mười năm. Không một nỗi đau nào có thể so sánh được, như một con dao nhọn đâm sọc vào trái tim cô theo cách bất ngờ nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC