Chương 2: Được mua về làm vợ nam chính.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hà trong nguyên tác là một cô gái không có chân mày ở mắt trái, nguyên nhân là do khi còn nhỏ cô ta lên rừng chơi với bạn ngã bị thương, trán đập vào một tảng đá, phần chân mày trái bị rách da nặng buộc phải cạo đi để bôi thuốc, không may rêu mọc trên tảng đá đó chứa chất độc có khả năng làm triệt lông vĩnh viễn nên từ đó chân mày trái của Minh Hà trống trơn.

Thời kỳ này lại không có đồ trang điểm, nên từ đó Minh Hà bị mọi người gọi là 'quái vật chân mày'.

Không có chân mày một bên khiến cô tự ti đi đường luôn cúi đầu. Cũng chính vì quá khứ đau thương này nên khi gặp tên đàn ông không vì chân mày mà ghét bỏ cô Minh Hà đã rơi vào lưới tình của gã, lấy tiền mà mình làm ra được nuôi gã ăn học. Sau này khi gã thành tài vì chê ghét vẻ ngoài quái vật của cô nên đã lừa bán cô vào lầu xanh, từ đó Minh Hà chỉ còn biết lấy thân thể phục vụ người khác cho tới khi qua đời vì kiệt sức.

Nhìn thái độ của người phụ nữ, Minh Hà biết bà ta e ngại cái chân mày trái trống hoác của cô.

Minh Hà nhíu mày thử tưởng tượng phần chân mày trắng phau của mình, bỗng cô muốn gặp 125 để đòi thêm đền bù, chân mày một trong những phần quan trọng của phụ nữ, không có nó chẳng khác nào hạ thấp nhan sắc của mình. 

"Thưa bà, cậu Kinh Hồng vốn không thể nhìn thấy nên cái chân mày kia của nó không vấn đề gì đâu hơn nữa con bé này đã 13 tuổi quen việc tay chân, để nó về hầu cậu Kinh Hồng là quá hợp." Nguyệt nữ hầu bên cạnh bà ta lên tiếng.

"Vậy được rồi, mua nó đi." Bà ta cắn răng nói.

Chủ nô lệ lập tức đưa giấy tờ của cô cho bà ta, sau đó thúc dục cô đi theo hai nữ nhân kia.

Minh Hà ngoan ngoãn làm theo, cô nhanh chân đi sau lưng hai nữ nhân quần áo sạch sẽ, nhìn ngắm đường xá xung quanh.

Tác giả Linh Linh từng miêu tả kiến trúc nhà ở trong tác phẩm của mình khá mờ nhạt "hai bên đường đều là nhà ba gian, có tầng, được làm từ gỗ, gam màu trầm buồn, đường có treo đèn lồng".

Nhưng bây giờ khi tự mình chứng kiến Minh Hà mới thấy hệ thống nhà nơi đây rất đẹp không khác gì một phố cổ, nhà hai bên đều xây lầu, được làm từ gỗ kết hợp gạch nâu đỏ để thô không gia, trông chẳng có tí nào là gam màu trầm buồn. Trên đường treo khá nhiều đèn lồng, chỗ này buổi tối chắc chắn sẽ rất đẹp.

Minh Hà vừa đi vừa ngắm cảnh không quan tâm chủ tớ trước mặt nói gì, nhưng khi ai đó vô tình nhìn thấy chân mày trái của cô bọn họ đều sợ hãi xì xầm bàn tán, chính điều này khiến cho bà ta phiền lòng, chịu không được quay lại mắng:"Mày che cái chân mày lại đi, đừng dọa người!"

Minh Hà giật mình nhìn bà ta, ánh mắt cô không có vẻ gì là sợ hãi.

Nguyễn Linh Nhi biến sắc khi bị một nô lệ bẩn thỉu nhìn trực diện như vậy. Minh Hà ý thức được vấn đề, cô vội vàng cúi đầu che đi đôi mắt và chân mày của mình, cô quên mất bây giờ cô không còn là cô gái ba mươi tuổi sống ở thời đại tự do, nơi đây phân chia giai cấp rất rạch ròi, kẻ dưới không được tùy tiện nhìn vào mặt chủ, cô của hiện tại là một nô lệ mới 13 tuổi, nghèo nàn rách rưới không học thức, ở đây cô chính là kẻ dưới, một kẻ hạ đẳng chẳng có quyền lợi gì.

Minh Hà nhỏ giọng đáp: "Vâng thưa bà, con sẽ không để ai nhìn thấy chân mày của mình nữa."

Cô lấy tay chỉnh lại tóc mái của mình cố gắng che đi chân mày khuyết thiếu.

Thấy cô nghe lời bà ta cũng nguôi dần, dẫn cô đi nhanh về phía một căn nhà lớn, bên ngoài xây tường bao cao, trước cổng có thị vệ canh chừng.

"Chào bà."

Hai thị vệ canh cổng cúi chào, bà ta không đáp lại họ đi một mạch vào trong, dẫn Minh Hà tới trước một căn phòng.

Bà ta thô lỗ đẩy cửa vào, vừa vào liền lớn tiếng nói: "Đoàn Kinh Hồng mẹ đã tìm cho con một người vợ, mai con cùng cô ta đi về trang viên ở làng Mỹ Hưng sinh sống đi."

Nói rồi bà ta quay qua hét với Minh Hà: "Còn không mau cút vào ra mắt chồng mình."

Minh Hà vội chạy vào, cô nhìn thấy nam chính cuốn tiểu thuyết Ánh sáng của chàng hoa năm nay 8 tuổi, cơ thể gầy gò, hai mắt bị che bởi một tấm vải đen.

Căn bệnh mù của nam chính không phải do bẩm sinh mà do trúng độc từ Nguyễn Linh Nhi.

Nguyễn Linh Nhi là vợ thứ hai của ông chủ Đoàn – kẻ thống trị ngành dệt ở Nam Quốc.

Người vợ thứ nhất qua đời sau khi sinh Kinh Hồng, sau đó được hai năm ông Đoàn cưới Nguyễn Linh Nhi vào nhà, từ đó bà ta bắt đầu hạ độc Kinh Hồng, đến năm Kinh Hồng 5 tuổi mắt không thể mở ra được, đồng thời cũng không nhìn được dưới ánh nắng mặt trời buộc phải dùng vải tối màu che mắt.

Căn bệnh của nam chính sau này được nữ chính chữa trị bằng tài năng y học của cô, cách chữa trị như nào Minh Hà biết nhưng cô sẽ không chủ động thay đổi nguyên tác vì mạng sống của chính mình, yếu tố chữa bệnh chính là sợi dây dưa hai nhân vật quan trọng đến gần nhau hơn bắt đầu cho tình yêu đẹp của bọn họ.

"Còn đứng ngây đó làm gì, không mau đi tới ra mắt chồng mình!" Bà ta nắm lấy cổ áo Minh Hà, ném cô về phía Kinh Hồng.

Minh Hà vốn không đề phòng cứ thế bị bà ta ném như một con gà, cả người lao về phía trước đập trúng nam chính khiến cậu ta cùng ngã xuống giường.

Minh Hà nhìn thấy môi Kinh Hồng mím chặt dường như đang chịu đựng, cô vội vàng đứng lên rối rít nói: "Xin lỗi cậu!"

Linh Nhi cười cười, nói đầy trào phúng: "Vậy là đã động phòng rồi nhé, mau phụ chồng dọn đồ đi, khế ước của cô nằm trong tay ta, ngoan ngoãn chăm sóc nó ta sẽ không làm khó cô."

Nói rồi Linh Nhi cùng người hầu ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại hai người nhanh chóng rơi vào im lặng.

Minh Hà quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nam chính, nước da cậu ta rất trắng gần như phát sáng, đường nét trên khuôn mặt thanh tú, tuổi nhỏ đã có vốn nhan sắc như thế này thảo nào sau này được tác giả miêu tả "Hắn có làn da trắng khác với nước da màu bánh mật khỏe mạnh của đại đa số người dân trong làng, sống mũi cao, đôi môi mỏng, mảnh vải đen che mắt càng khiến hắn như thoát khỏi thế giới phàm tục, bí ẩn và rất thu hút" câu miêu tả này của tác giả không hề ngoa, bây giờ cô nhìn nam chính bé nhỏ còn cảm thấy cậu ta như là tiên đồng.

Sau một hồi im lặng quan sát Minh Hà chủ động lên tiếng: "Cậu Kinh Hồng ta là Lâm Minh Hà, nô lệ được bà Linh Nhi mua từ chợ về. Ta biết thân phận của mình nên xin cậu cả cứ yên tâm, ta sẽ sống như một người hầu bên cạnh chăm sóc cậu cho tới khi cậu không cần ta nữa thì thôi, còn vị trí vợ của cậu ta biết thân phận mình nên sẽ không trèo cao."

Kinh Hồng ngồi thẳng người không hề nhìn cô, tự sửa sang lại quần áo trên thân nhàn nhạt nói: "Ngươi cũng không cần câu nệ, trước cứ theo ta đến trang viên đi rồi ngươi muốn đi đâu thì đi."

125 đã nói cô được quyền sống theo ý mình, hiện tại cô không có nơi nào để đi nên đến trang viên riêng với Kinh Hồng là lực chọn không tồi. Hơn nữa trong quá trình đọc tác phẩm cô cũng thấy thương cho nam chính khi tuổi thơ phải sống khó khăn và bị người ta khinh thường còn bị cô vợ nhỏ chà đạp, đã đến đây rồi thì để cô vươn tay nâng đỡ nam chính mấy năm nhỏ tuổi, trở thành người thân của nam chính sau đó chờ nữ chính xuất hiện và gã nam chính đi, thế là cô đã thành công để nguyên tác đi đúng và bản thân cũng có một gia đình với hai nhân vật quan trọng.

Ở thế giới này nếu ôm đùi được hai nhân vật chính chẳng khác nào là người thân của đấng sáng tạo ngu gì mà không ôm.

Minh Hà tự bổ não kế hoạch tuyệt vời, ánh mắt nhìn qua Kinh Hồng lấp lánh khác thường. Bây giờ nam chính mới có 8 tuổi nên chưa có mưu mô gì, hơn nữa cốt truyện vẫn chưa tới đoạn Minh Hà hành hạ hắn, cho nên mọi thứ đều có thể thay đổi, bắt đầu làm mới một lần nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net