Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, khi Bạch Long tỉnh lại, Thẩm Đàn Tất vẫn còn ngủ rất say.

Hắn mặc quần áo đứng dậy, ra ngoài mua chút đồ mà Thẩm Đàn Tất muốn ăn.

Hôm qua nghe thấy cậu luôn miệng nói muốn ăn mơ chua, may mắn bây giờ đã vào giữa hè, bên đường hẳn là có rất nhiều quầy bán, nếu không, hắn thật sự không biết đi đâu mua.

Huyết Mịch Nhai nằm ở cực bắc của Long Vân Tông, giáp với một tòa thành lớn vạn người tên là Sóc Hạ, Sóc ngụ ý chỉ "phương bắc" , Hạ là nơi đầu tiên đón lấy ánh sáng. Ở đó quanh năm bốn mùa ấm áp như xuân, mà vào hè, rất nhiều đồ ăn thứ uống ở Long Vân Tông đều tới từ toà thành này. 

Có điều, Bạch Long có thể nhớ rõ ràng như vậy, là vì ở đây có một gia tộc lớn đã tồn tại trăm năm, gần như một tay che trời ——Thẩm gia.

Cũng là nhà của Thẩm Đàn Tất, 


Bạch Long hơi ngước mắt liền nhìn thấy tòa thành điện cao nhất của thành Sóc Hạ. Trăm ngàn ngọn đèn đung đưa trong gió, cung điện cùng lầu tháp nương tựa vào nhau cao tận mây mờ, oanh ca yến ngữ, nói cười uyển chuyển, ngàn năm không ngã, vạn năm không tàn.

Nếu không phải  vì Thẩm Đàn Tất muốn ăn một chút mơ chua, hắn tuyệt đối sẽ không đi vào  thành Sóc Hạ nửa bước. 

Nơi đây cung điện phồn hoa, nhưng tâm người lại lạnh. 

Hắn không thích. 

Bạch Long hạ thấp mạng che mặt, tìm kiếm một gian hàng nhỏ bán mơ chua trên đường phố Sóc Hạ, 

Giữa hè có không ít quầy mơ, hắn dừng lại bước chân nơi phụ cận cửa thành.

"Dương mai bán thế nào?" Bạch Long nhìn những quả dương mai chua ngọt mọng nước trên quầy hàng nhỏ, nhẹ giọng hỏi.

Người bán rong ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười hề hề đáp:" Ngài đến sớm quá, đây là lứa mơ đầu tiên vừa hái sớm nay đấy, ngài muốn mấy cân?"

Bạch Long vừa định mở miệng, lại đột nhiên bị người đẩy một cái, hắn giác quan nhạy bén, theo bản năng tránh đi, nhưng người bên cạnh lại không có may mắn như vậy, tất cả đều bị xô đẩy ngã ra đất, tiếng oán than vang vọng khắp nơi.

Lông mày hơi nhíu, Bạch Long đưa mắt nhìn qua, lại thấy một đám người đeo vàng nạm bạc ngồi kiệu đi đến.

Tên nam nhân cầm đầu ngồi trong chiếc sa liễn, ngũ quan gian ác thân hình béo mập, quanh eo còn đeo một chuỗi tiền xu Ngũ Đế. 

Trong thành Sóc Hạ này, người đeo đồng xu Ngũ Đế trên eo là người  ngàn vạn lần không thể rây vào, bởi vì đồng Ngũ Đế kia là tượng trưng của Thẩm gia.

Ánh mắt Bạch Long hơi u ám, ngón tay trong ống áo cuộn lại nắm thành quyền. 

Bên cạnh cỗ kiệu, là một tên cao gầy đang cười nịnh bợ:" Thẩm thiếu gia người xem, đêm qua vừa có một trận mưa xuống, mấy quả mơ này căng bóng mọng nước, là thời điểm tốt nhất để hái, Ngụy phu nhân mà ăn vào bảo đảm sẽ sinh ra Kim Đồng Ngọc Tuyết"

Nghe vậy, tên đàn ông béo phệ kia lập tức mặt mày hớn hở, hào phóng vung tay:" Được, vậy mơ trong thành này ta lấy toàn bộ, đưa hết về phủ ta." 

Bạch Long nghe thế sắc mặt càng lạnh, nhàn nhạt cất tiếng:" Đợi đã, là ta tới trước."

"Là tên nào không muốn mạng nữa đang nói?" Tên cao gầy kia chen vào trong đám người, ánh mắt dính lên người Bạch Long, trước tiên cẩn thận đánh giá một lượt từ trên xuống dưới rồi cười nhạo:" Ra là một kẻ tán tu."

Bạch Long xuất sơn lịch luyện, sợ làm chuyện gì đó xấu mặt tông môn liền không có mặc đạo phục Long Vân Tông nữa. Lúc này hắn một thân áo mỏng màu xanh sương, bội kiếm đang đeo trên eo cũng không có trang trí, nhìn lên rất giống một tên tán tu bần cùng nghèo khổ. 

Hắn không lên tiếng, chỉ nhìn tên Thẩm thiếu gia đang ngồi trên kiệu liễn cao cao tại thượng nhìn xuống, bên người còn có bốn tên hộ vệ tu vi khá sâu vây quanh, ước chừng là tu sĩ Kim Đan kỳ. Trong thành Sóc Hạ này, Kim Đan kỳ lại chỉ xứng làm hộ vệ. 

Nhà bọn hắn trước nay vẫn luôn khinh người, về điểm này Bạch Long sớm đã quen. 

"Ngươi tới trước?" Thẩm thiếu gia kia như nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy, bàn tay  ních thịt vỗ vỗ lên chỗ tay vịn bằng đàn hương của cỗ kiệu, vài chuỗi ngọc phỉ thúy đeo trên người vì lồng ngực phập phồng mà lách cách kêu vang. 

Lâu  sau, gã cười xong rồi, ánh mắt đang dừng trên người Bạch Long đột nhiên sa sầm lạnh lẽo, ngả về bên kiệu chậm rãi mở miệng:" Thế thì làm sao?"

Tên đầy tớ cao gầy lập tức cao giọng:" Vị này chính là Thẩm Chi Khuếch thiếu gia nhánh thứ ba mươi sáu của Thẩm gia, ngươi chỉ là một tên tán tu cỏn con lại dám tranh đoạt đồ của Thẩm gia ư?"

Lời vừa nói ra, bốn tên hộ vệ Kim Đan kỳ xung quanh Thẩm Chi Khuếch đã võ trang đầy đủ, giống như tùy thời có thể ra tay với hắn.  

Bạch Long trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Hắn không muốn lắng nhằng nhiều, nếu trong thành Sóc Hạ không mua được thì hắn có thể phí thêm vài bước chân đi thành trì khác mua. 

Bỏ đi.

Không đáng. 

Chung quy chỉ là vì một chút dương mai mà thôi. 

Hắn vừa xoay người muốn rời đi, liền nghe thấy đồng bọn Thẩm Chi Khuếch được nước lấn tới cười nhạo.

"Tạp Chủng!"

"Còn tưởng rằng là tán tu có chút bản lĩnh chứ, ai ngờ còn chưa ra tay đã cụp đuôi chạy mất."

"Được rồi, đem đống dương mai này toàn bộ gói lại đưa tới phủ ta."

Bạch Long chẳng để ý  bọn họ mắng có bao nhiêu khó nghe, chỉ là, đáng tiếc chuyến này lại không mua được thứ Thẩm Đàn Tất muốn ăn, có lẽ hắn phải đi thêm mấy thành nữa vậy.

Nhưng ngay khi hắn vừa muốn đi, lại đột nhiên nghe thấy người bán rong gào khóc:" Thiếu gia, Ngài phải trả tiền mà, ta một nhà già trẻ còn đang đợi ăn cơm nữa!"

Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy vài tên hộ vệ của Thẩm gia khiêng vài sọt dương mai đi khỏi, chủ quầy muốn cản lại liền bị tên hộ vệ Kim Đan kỳ kia đá ra.

Phàm nhân bình thường sao chịu nổi một đạp? Sợ rằng toàn bộ lục phủ ngũ tạng cũng đều phải bị đá nát.

Đồng tử Bạch hơi co lại, trong tay áo ẩn chứa một luồng linh khí lập tức chấn bay tên kia vài mét.

Trong nháy mắt người trên phố loạn thành một mớ hỗn độn. 

"Ai? Là kẻ nào làm?" Thẩm Chi Khuếch thất kinh trốn trong kiệu hét lên, :"Có gan thì cút ra đây, có biết ta là ai không?" 

Tên tùy tùng cao gầy phóng ánh mắt lên người Bạch Long còn chưa đi xa, cả giận nói:"  Thiếu gia, chắc chắn là cái tên tán tu cặn bã này đã dùng ám khí gì đó!"

Thẩm Vô Khuếch nhìn hắn, tàn bạo nói:" Khá lắm, là ngươi chống đối bổn thiếu gia ta. Người  đâu, đánh hắn thành tàn phế cho ta!  Sau đó treo trên cổng thành phơi mười ngày!"

Bách tính xung quanh đã sớm trốn xa xa vì sợ liên lụy vào trong cơn thịnh nộ của tôi tớ nhà họ Thẩm.

Bạch Long yên tĩnh nhìn bọn họ, bộ dạng trước đây của Thẩm Đàn Tất dột nhiên hiện lên trước mắt hắn, ngang ngược vô lý, coi mạng người như cỏ rác.

Thẩm gia bọn họ trước nay vẫn như vậy đấy.

Làm sao hắn lại có thể cho rằng Thẩm Đàn Tất thật sự tốt hơn cơ chứ? Lớn lên trong cái gia tộc dạng này, sợ là mưa dầm thấm đất sớm đã cùng một giuộc rồi.

Hôm nay đối xử hòa nhã với hắn, từng câu từng chữ báo đáp ân tình, chẳng qua là thấy bản thân không có gia tộc che chở nên sợ bị hắn trả thù mà thôi.

Khờ khạo quá rồi.

Bạch Long nhắm mắt, thả ra một đạo khí thế của Hóa Thần kỳ khiến bọn hộ vệ choáng váng. 

Lâu sau hắn mới mở mắt hờ hững mà nói:" Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Thẩm thiếu gia, trân trọng bản thân, đừng tiếp tục thương tổn tính mạng người khác nữa."

Ngừng một chút, hắn chẩm rãi cúi người nhặt những quả mơ lăn lóc trên đất bỏ vào sọt, tiepes tục nói :"Nếu lại có lần sau, ta vừa gặp liền giết, tuyệt đối không tha cho ngươi."

Thẩm Chi Khuếch sớm đã bị khí thế của tu vi Hóa Thần kỳ dọa tới nỗi hai chân mềm nhũn như hai sợi mì, đứng cũng đứng không vững suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống đất, run run rẩy rẩy hỏi:"  Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Bạch Long ẩn ý nhìn hắn một cái, không đáp rồi quay người rời khỏi, quả nhiên không ai dám ngăn hắn nữa.

.

Khi Thẩm Đàn Tất tỉnh dậy, sự việc đêm qua dần tái hiện lại trước mắt cậu, và trên ngực vẫn còn lưu lại vài vệt nước ẩm ướt. 

Thẩm Đàn Tất hít một hơi, muốn đập đầu vào tường chết quách cho rồi.

Tại sao mỗi lần đêm về lại không thể nhịn được? Tại sao mang thai thôi mà rắc rối như thế? Cũng không ai nói với cậu đàn ông mang thai sẽ giống như vậy.

Con rồng trắng bên người sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu, hoặc cũng có thể là do cố ý dậy sớm, tránh việc cậu tỉnh lại sẽ thấy xấu hổ mà đi khỏi rồi.

Khi Thẩm Đàn Tất từ trên giường đứng đậy, không biết cún nhỏ đã về ổ nhỏ của mình tự lúc  nào. 

"Có người á, trên miệng thì nói không thích, nhưng nửa đêm không biết tại sao lại đá ta ra ngoài hứng gió lạnh ý."

Nó một bên nói mỉa, một bên rầm rì:"  Hai người các ngươi mỗi lần làm chuyện xấu đều đuổi  ta  đi làm cái gì? Ta chỉ là  một con chó nhỏ, ta cũng nào có  hiểu."

Thẩm Đàn  Tất: ... Tao thấy mày hiểu lắm đấy.

Cậu đơn giản sắp xếp lại giường chiếu, đang tính đi ra ngoài hít thở không khí liền thấy Bạch Long nhấc một giỏ dương mai đỏ tươi đẹp mắt từ ngoài sơn động đi vào.

Mắt  Thẩm Đàn Tất ngay lập tức sáng lên, nước bọt suýt chút nữa chảy ra rồi. 

Cậu cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là trông mơ đỡ khát, mấy ngày nay toàn nhớ nhung cái thứ này, tối qua tiện miệng nhắc tới với Bạch Long, không ngờ hắn không chỉ nhớ kỹ mà còn lập tức mua về nữa. 

"Ngươi rửa qua rồi?" Quả nào quả nấy đều dính vài giọt nước lóng lánh, chỉ nhìn thôi cũng có  thể cảm nhận được mùi vị chua ngọt trên đầu lưỡi. Thẩm Đàn Tất vui vẻ lật qua lật lại mấy quả mơ, lại không thấy dưới đáy mắt Bạch Long là sự lạnh lẽo u ám không rõ. Thấy hắn không nói chuyện, Thẩm Đàn Tất nhặt một quả ném vào miệng, quay đầu nhìn lại:" Làm sao vậy?"

Đối phương lại không muốn để ý đến cậu, một mình ngồi trong góc đả tọa tu luyện.

Hắn trước nay không có như này. 

Thẩm Đàn Tất nhạy bén nhận ra cái gì đó, động tác hơi ngừng lại, bỏ dương mai  xuống rồi đi tới bên cạnh rồng trắng dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc hắn.

"Nói chuyện."

Làm sao mới ra ngoài một chuyến về thì đột nhiên cáu kỉnh rồi?

Chẳng lẽ ở ngoài bị người ta ức hiếp?"

Thẩm Đàn Tất ôm giỏ mơ ngồi xuống bên cạnh hắn, cẩn thận chọn một quả đỏ mọng tươi đẹp nhất đưa tới bên miệng rồng trắng đung đưa vài cái:" Có muốn thử một quả hay không?" 

Bạch Long vẫn không có ý mở mắt nhìn cậu, trong tay vận chuyển điều hòa linh khí, hờ hững nói:" Ta tích cốc rồi.'

"Ồ" Thẩm Đàn Tất không biết tính cáu kỉnh này của hắn từ đâu mà đến, cũng không biết dỗ thế nào mới có thể dỗ được. Nhưng cậu mơ hồ cảm giác rằng nguyên nhân là do cậu mới vậy..

Thẩm Đàn Tất cẩn thận nghĩ nghĩ, Bạch Long  ra ngoài bị bắt nạt là không có chuyện đó, tu vi Hóa Thần thì ai dám gây sự với hắn chứ?

Vậy thì chỉ có một khả năng là do cậu dạo này mang thai quá tốn kém,  nói không chừng ăn sạch túi của Bạch Long mất rồi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Đàn Tất đứng dậy lật qua lật lại áo ngoài của bản thân, chiếc này là cậu mặc hôm rơi xuống vách núi, rồng trắng mua cho cậu không ít quần áo nên cậu cũng không thường xuyên mặc nó nữa.

Cậu cẩn thận lục lọi lại thật sự lục ra được vài đồng bạc, đặt trong lòng bàn tay xóc xóc lại phát hiện bên trong có mấy đồng xu khác. 

Đồng xu này càng được giá đi? Nói không chừng đem tới hiệu cầm đồ có thể kiếm một khoản lớn. Đến lúc đó tiền tã lót của bé con cũng không cần sầu lo.

Thẩm Đàn Tất nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Bạch Long, cười tủm tỉm chọc chọc chọc hắn:" Đúng rồi, ta ở đây có chút tiền, nếu như bên ngươi không đủ thì cứ dùng trước đi, cũng không cần cảm thấy không tiện gì cả, ngày sau con cần mua tã hay gì đó cũng dùng đến thôi."

Nghe cậu nhắc đến bé con, rồng trắng cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt hắn vừa lúc rơi trên vài đồng bạc trong tay cậu.

Đó là..... Đồng tiền Ngũ Đế của Thẩm gia.

Cổ họng như nghẹn lại, hắn ngước mắt lên đối diện với đôi mắt trong suốt vô tội của đối phương.

Thật sự cái gì cũng không biết sao?

Hay  là vẫn luôn biết rõ nên muốn dùng đồng Ngũ Đế này đến lấy lòng hắn?

Bạch Long bình tĩnh nhìn Thẩm Đàn Tất, khẽ mở miệng:" Ta không cần."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net