Chương 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sơn động, khí lạnh ngập tràn tứ phía. 

Thanh đao bên hông Hoắc Diệp Ninh tỏa ra một ánh sáng xanh chói mắt, y chậm rãi đặt tay lên cán đao, giọng điệu cũng không còn thờ ơ nữa:" Nếu như ngươi biết hết cả rồi, thì coi như việc này không thể thương lượng nữa rồi."

Viên Long châu đó, y không thể không dùng. 

Cái mạng sức tàn lực kiệt này vẫn chưa tới lúc chết đâu. 

Mà tính nết của Bạch Long, qua ngần ấy năm y cũng đã biết rõ, cứng nhắc không đổi chỉ tuân theo chính nghĩa trong lòng, cho hắn mượn Long châu mấy năm đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. 

Có lẽ trong mắt Bạch Long, ma tộc bọn họ vĩnh viễn âm hiểm tàn ác, giúp bọn họ chẳng qua là nối  giáo cho giặc mà thôi. 

Huống chi y vừa mới phản bội Bạch Long, hắn tuyệt đối sẽ  không tin tưởng y. 

Vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng lần nữa....

Hoắc Diệp Ninh nắm chặt đao trong tay, đột ngột rút ra, lưỡi đao sắc lạnh chĩa thẳng vào Bạch Long.

Vậy thì kết thúc từ đây đi.

Y nghĩ.

Trận chiến ác liệt chạm vào liền nổ, nhưng lúc này, thay vì rút kiếm nghênh đón bạch Long lại chậm rãi giơ tay ra hiệu y đợi một lát, nháy mắt ngăn lại ma khí ngập trời cuồn cuộn trào ra từ người Hoắc Diệp Ninh. 

Hoắc Diệp Ninh khẽ nheo mắt nhìn Bạch Long, ngữ khí không mấy lương thiện:" Ngươi lại muốn giở trò gì?"

Nghe hắn nói vậy, Bạch Long chẳng ừ hử gì cả, ngón tay lựa qua lựa lại đám dương mai trong giỏ trúc, cuối cùng lựa ra một số quả đỏ thẫm ngọt mềm mọng nước, cẩn thận xoay hai vòng trong lòng bàn tay rồi  ném cho Hoắc Diệp Ninh.

Hoắc Diệp Ninh sửng sốt, theo bản năng đưa tay bắt lấy, con mắt không dám rời khỏi người bạch Long một phân một tấc  nào. 

"Muốn đánh lạc hướng ta thì chiêu này của ngươi cũng tệ quá rồi đó." 

Bạch Long hờ hững mở miệng:" Là sư huynh ta  dạy đấy."

"Hả?" Hoắc Diệp Ninh khó hiểu ngước mắt lên, lòng bàn tay lại cảm thấy thấm lạnh.  Y cúi đầu nhìn xuống, kia đâu phải dương mai ngọt nước, rõ ràng là viên Long châu vàng kim chứa đựng linh khí thiên địa đang tỏa ra hơi lạnh mát rượi. 

Y nhất thời sững sờ, cánh tay cầm đao cứng còng tại chỗ. 

Bạch Long cắn một miếng dương mai thấm tận ruột gan, nở nụ cười nhẹ:" Chỉ cần đạt được mục đích thì quá trình có quang minh chính đại hay không cũng không quan trọng."

Hoắc Diệp Ninh dường như không tin mà lật qua lật lại viên Long châu trong tay nhìn kỹ vài lần, cẩn thận nắm chặt trong lòng bàn tay còn có thể cản nhận được linh lực sinh mệnh hết sợi này đến tia khác theo kinh mạch len lỏi khắp toàn bộ cơ thể.

 Vậy mà lại là Long châu thực sự. 

"Ngươi tin tưởng ta?"

Ngón tay run rẩy, Hoắc Diệp Ninh đưa viên Long châu lên soi trước mắt, không thể tin nổi  mà nhìn rồi lại nhìn. Mấy ngày nay y đêm không thể ngủ, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào mới lấy được Long châu của Bạch Long mà phát sầu, không ngờ Bạch Long thế mà lại tự mình đưa Long châu cho y. 

Bạch Long tùy ý gật đầu, lại nói:" Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, tại sao cứ nhất định phải dùng Long châu của ta."

Nghe thế, Hoắc Diệp Ninh bỏ đao trong tay xuống, biết không thể tránh được bèn tự mình ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài một tiếng:" Ma tộc hiện giờ quá không yên ổn, nếu không phải nể mặt ta là trưởng lão ma tộc trăm năm trước, chúng sớm đã nhịn không nổi mà giết vào hai giới yêu nhân rồi."

Liếc mắt thấy hạt dưa Thẩm Đàn Tất ăn còn sót lại, Hoắc Diệp Ninh tự nhiên như ruồi bốc lấy một nắm, khoanh 2 chân lại rồi nói:" Bây giờ sống càng lâu thì ngày sau nhân ma khai chiến, chuyện ta có thể làm càng nhiều. Hơn nữa ngươi xem, ta đây không phải vẫn có thể lấy chút tin tức từ ma tộc tiết lộ cho ngươi ư?"

Khóe miệng Bạch Long khẽ giật, không hiểu tại sao lại thực sự cảm thấy Hoắc Diệp Ninh và Thẩm Đàn Tất càng giống huynh đệ ruột hơn nữa. 

Ngay cả động tác cắn hạt dưa cũng giống nhau, kỳ lạ. 

Hắn day day trán, hỏi:" Vậy chuyện tà vật rốt cuộc là như thế nào?"

"Nghe nói là một thứ năm trăm năm trước, gọi Thần Quỷ (辰鬼), là tà vật ngưng tụ từ ác niệm tam giới." Hoắc Diệp Ninh nghĩ một hồi, nói tiếp:" Ta chỉ biết hiện tại ma tộc đã tìm ra trận pháp hồi sinh Thần Quỷ, hẳn là chưa có thành công. Ngươi về Long Vân Tông báo vài câu, cũng có biện pháp ứng đối, đợi ta moi thêm vài thông tin cụ thể ngươi lại lên kế hoạch lần nữa."

Ngừng một chút, Hoắc Diệp Ninh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, chỉ chỉ ra ngoài sơn động:" Đúng rồi, vừa nãy nghe ngươi gọi cậu ấy là sư huynh, thế nào? Ngươi với Thẩm Đàn Tất mở lòng, lưỡng tình tương duyệt rồi?"

Y vẫn còn nhớ rõ rõ ràng cái bộ dạng Bạch Long lần đầu tiên nói về "sư huynh tốt" Thẩm Đàn Tất của hắn, một người chịu nhục đủ điều, một người lại nơi nơi nhường nhịn, cả hai không tính thâm thù nhưng cũng có chút hận nhỏ. 

Bây giờ lại có thể một câu một tiếng sư huynh, gọi thân mật đến vậy.

Nhắc tới Thẩm Đàn Tất, lông mi rồng trắng khẽ run, buột miệng mà nói:" Không có, ta và sư huynh là hoàn toàn trong sạch."

"Hoàn  toàn trong sạch nghe hay thật đấy, trong sạch đến trên giường rồi?" Hoắc Yên Ninh cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là không tin lời nói xằng nói bậy của hắn.

Bạch Long vừa muốn giải thích đó chỉ là do không còn cách nào khác mà thôi, đã thấy  Hoắc Diệp Ninh phất phất tay không chút để ý đứng dậy.  

"Chuyện của đám trẻ các ngươi ta  không muốn nghe." Y cười nói:" Nhưng mà ta lại cảm thấy Thẩm Đàn Tất hoàn toàn không giống những gì mà ngươi hình dung lúc trước, nếu như khi đó ngươi không lừa ta, thì ta đoán có lẽ Thẩm Đàn Tất bị người đoạt xá rồi." 

Lời vừa nói ra, Bạch Long có chút sững sờ. 

Hắn trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện đoạt xá này, hơn nữa trên người Thẩm Đàn Tất cũng không hề có tia tử khí nào khi bị đoạt xá. 

Nếu như hiện tại Thẩm Đàn Tất bị đoạt xa thì...liệu một ngày nào đó cậu ấy sẽ muốn rời khỏi khối thân thể này?

Cậu ấy sẽ một lần nữa trở thành Thẩm Đàn Tất cao cao tại thượng, khi nhục đồng môn ư?

Bạch Long không tưởng tượng nổi đến ngày đó.  

Hắn bỗng nhiên nghĩ 

—— Nếu đối xử với Thẩm Đàn Tất tốt hơn một chút, càng tốt hơn chút nữa, lại càng tốt hơn thêm chút nữa, thì có phải Thẩm Đàn Tất sẽ không nỡ rời đi không?

Nhưng hi vọng như vậy, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. 

.

Thời gian vội vã trôi qua lặng lẽ đem theo cả tiết trời mùa hạ, chớp mắt vào thu, Bạch Lộ thêm áo Sương Giáng nổi lò, trời càng ngày càng lạnh rồi.

*Bạch Lộ, Sương Giáng là 2 trong 24 tiết khí

Bạch Long làm việc kỹ càng tỉ mỉ, nơi đâu cũng lo nghĩ cho Thẩm Đàn Tất, lại không biết lấy đâu ra một viên Hỏa Linh Châu ấm áp đặt trên vách đá trong hang động, ba phía đều giống lửa trại đang cháy nóng hổi cực kỳ.  Bên ngoài gió thu xào xạc, gương mặt Thẩm Đàn Tất theo đó bị hong tới đỏ bừng bừng. 

Chăn mền cũng đã được lồng thêm vài lớp gấm mới tinh, mỗi lớp đều dùng kim tuyến thêu uyên ương quý giá. Khi Thẩm Đàn Tất xấu hổ hỏi hắn, Bạch Long chỉ mơ hồ nói là vì mấy chiếc đệm chăn khác không đủ ấm nên mới mua chiếc này. 

Nhưng mà thực sự rất ấm, mỗi đêm rúc trong chăn bông mềm mại nhìn Linh Châu vàng nhạt được khảm khắp bề mặt vách đá, Thẩm Đàn Tất đều cảm thấy nhân sinh mãn nguyện cực kỳ. 

Ngày thường Bạch Long có chuyện nên vắng mặt, Hoắc Diệp Ninh chắc chắn sẽ tới, cũng không biết có phải hai người bọn họ thương lượng với nhau hay không nữa. 

Thẩm Đàn Tất thích Hoắc Diệp Ninh tới, mỗi lần y đều sẽ kể chút chuyện cũ chọc cười cậu. 

Theo lời của bản thân Hoắc Diệp Ninh, y đã sống trên trăm năm rồi, khi đó tam giới khai chiến y vừa thụ chức trưởng lão Ma tộc, đã chứng kiến rất nhiều sinh mạng tiêu vong vì tranh đấu không ngừng.   

Nhưng mỗi khi bọn họ nói về quá khứ  của Bạch Long, Hoắc Diệp Ninh đều một mực từ chối,  dùng một câu  "ngươi tự đi mà hỏi hắn" cho qua chuyện. Nếu lại hỏi sâu hơn, y thỉnh thoảng sẽ thổ lộ vài lời. 

Và khi bị hỏi dồn dập, Hoắc Diệp Ninh sẽ đưa tay day day huyệt thái dương, bất đắc dĩ đáp rằng :" Ta không hiểu hắn, không thân." 

"Sao lại giữ kín như bưng vậy chứ?"

"Dù sao thì ta chỉ biết rằng, cuộc sống trước kia của hắn vốn cũng chẳng dễ dàng gì."

Lời vừa nói ra, Thẩm Đàn Tất dường như đã tưởng tượng ra vô số những uất ức  và khó khăn mà trước đây Bạch Long từng chịu. Nhưng câu sau đó Hoắc Diệp Ninh vẫn chưa nói hết, y nhìn đôi mắt đong đầy mê mang lạc lõng của Thẩm Đàn Tất đành cố gắng nhịn lại.

Mà câu nói đó là  ——

Thực ra những ngày tháng trôi qua không tốt đẹp gì mấy của con rồng kia, phần lớn đều do thằng nhóc ngươi hại hắn đấy. 

.

Chớp mắt, những ngày đông tuyết phủ trắng trời cũng trôi qua, ngày trở dạ của Thẩm Đàn Tất cũng sắp tới rồi.

Không biết có phải do thai nhi đang mang trong bụng là bán yêu hay không mà Thẩm Đàn Tất cảm giác rằng đứa bé đã có được suy nghĩ của riêng mình. Ngày thường, chỉ cần cậu cảm thấy có chút khó chịu là nó sẽ ngoan ngoãn nằm trong bụng không dám lăn lộn nữa. 

Và thỉnh thoảng trong giấc mộng sẽ nghe thấy bé cưng này cất tiếng bi bô

"Cha ơi, bé cưng ở trên trời xếp hàng rất lâu rất lâu mới tìm thấy người đấy nha."

"Sắp không chờ được nữa rùiiiiiiii~~~"

"Muốn gặp cha quá đi à ~~"

Khi Thẩm Đàn Tất tỉnh lại trong đêm, những lời bi bô ấy liền biến mất không nghe thấy nữa, giống như tất cả chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

Mà không ngờ rằng sau khi mơ thấy giấc mộng đó Thẩm Đàn Tất chuyển dạ thật.

Ngày sinh cận kề, Thẩm Đàn Tất nằm trên nhuyễn tháp cả ngày, Bạch Long ở bên cạnh chăm sóc cậu nửa bước không rời. Bọn họ không tìm bà đỡ, mà dù có muốn tìm cũng tìm không thấy vì trên đời này làm gì có người biết đỡ đẻ bán yêu chứ.

Thẩm Đàn Tất rất khó chịu nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc là khó chịu ở đâu, chỉ biết nắm chặt lấy tay rồng trắng không cho hắn rời xa mình. 

"Bạch Long, ngươi nói xem đứa bé sẽ chui từ đâu ra đấy?" Vấn đề này đã khiến cho Thẩm Đàn Tất băn khoăn rất lâu rồi, cậu thật sự không biết sinh như nào luôn á.

Bạch Long dùng khăn ướt lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu, nhẹ giọng vỗ về:" Em đã hỏi rất nhiều lần rồi, chớ sợ, sẽ không sao đâu, ta nghe nói trước kia trong tộc cũng từng có nam tử mang thai, cuối cùng vẫn bình an vô sự sinh nở mà."

Vùng bụng dưới như bị khí lạnh xâm lấn, lúc thì rất lạnh mà khi thì rất nóng, Thẩm Đàn Tất tin chắc rằng đây không thể nào là dấu hiệu trở dạ bình thường của nhân loại được.

Măt trời lặn rồi lại mọc, Thẩm Đàn Tất vẫn chưa có ý muốn sinh, cậu nghiến răng nghiến lợi túm lấy vai Bạch Long nức nở nói:" Bạch Long à, ta hình như sắp chết rồi"

Cậu đây nào phải sinh con, cậu đang sinh Na Tra thì có ấy!

Bạch Long ôm cậu vào lòng, kiên nhẫn an ủi, "Sẽ không chết đâu, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách."

Bụng Thẩm Đàn Tất đau dữ dội, không nhịn được mà mở miệng mắng chửi:" Tại sao cái quyển tiểu thuyết tu tiên rách nát này của mấy người lại phải thiết lập nam sinh tử chứ?" 

Cậu hơi đâu mà quản Bạch Long có nghe hiểu lời mình nói hay không, cậu chỉ muốn phát tiết cảm xúc của bản thân mà thôi! Hiện tại cậu cực kỳ muốn mắng người, cực kỳ muốn mắng chít tác giả luôn rồi!!!

Thấy tình trạng của Thẩm Đàn Tất càng ngày càng tệ, Bạch Long dường như cuối cùng cũng nghĩ ra cách, hắn lấy ra một con dao găm màu xanh đồng từ trong túi trữ vật rồi rạch một đường dữ tợn trên cổ tay mình,  dọa Thẩm Đàn Tất một trận. 

"Ngươi đang làm gì thế?" Thẩm Đàn Tất bị dọa cho nhất thời quên đi cơn đau, sau đó nhìn rồng trắng rót máu của mình vào chén trà rồi đưa tới trước mặt cậu.

Hắn cố bình tĩnh mở miệng:"Uống đi."

Ngay khi Thẩm Đàn Tất đang do dự thì chén long huyết kia đã đưa đến bên môi, mà giọng nói ai kia lại giống như có chút dỗ dành," Uống rồi thì sẽ không đau nữa, ngoan nào."

Cậu sững sờ nhìn cổ tay đang chảy máu của hắn, trái tim không hiểu vì sao lại nhói lên, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại. 

Bỏ đi, cậu phải uống nhanh lên, lề mề nữa khéo khi máu củ rồng trắng sẽ chảy cạn mất.

Lúc này Thẩm Đàn Tất không chút do dự, không chút nghĩ ngợi mà uống xuống chén long huyết kia. Theo dòng máu nóng chảy vào cơ thể, cơn đau khắp người cậu đương như giảm bớt đi rất nhiều, ngay cả chứng đau lưng mỏi vai từ mấy ngày trước cũng biến mất sạch sẽ luôn.

Mẹ, trâu bò khiếp, suýt chút quên mất đây là tiểu thuyết tiên hiệp rồi, kiểu này sinh con cũng chả đau tẹo nào nữa!

Thẩm Đàn Tất bưng tách trà uống hết, Bạch Long cuối cùng cũng yên tâm, tùy ý dùng chiếc khăn đã lau mồ hôi cho cậu quấn lấy miệng vết thương trên cổ tay mình rồi từng chút từng chút một độ cho cậu từng dòng linh khí êm dịu. 

Linh khí ôn hòa như dòng nước chảy trong kinh mạch, thông qua tứ chi bách hài từng bước từng bước xoa dịu tinh thần đang kéo căng của cậu. 

Một lát sau, Thẩm Đàn Tất nằm trên giường, mí mắt từ từ rủ xuống.

.......Suýt nữa thì ngủ quên.

Không được không được, đang trở dạ làm sao có thể ngủ cơ chứ? 

Đừng có đợi đến lúc một xác hai mạng!

Khát vọng sống mãnh liệt khiến Thẩm Đàn Tất ép mình phải mở mắt ra, trong lúc mơ mơ hồ hồ dường như thấy Bạch Long ngồi bên nhuyễn tháp, trong lòng đang bồng một quả trứng to tròn trắng như tuyết vậy.

Là đang nằm mơ à?

Sao trong giấc mơ này lại là trứng? Không phải nên là một đứa nít ranh mặt giống rồng trắng à.....

Khoan đã, hình như là một quả trứng thật.

Chỉ một cái liếc mắt, Thẩm Đàn Tất xẹt cái liền tỉnh rồi!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net