Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu kinh ngạc muốn ngồi dậy nhưng lại bị Bạch Long nhanh tay lẹ mắt đẩy lại vào trong chăn ấm

"Thân thể em còn đang suy nhược, đừng để bị gió thổi trúng," Bạch Long một tay ôm quả trứng trắng phau phau kia trong lòng, lấy chiếc chăn nhỏ mềm mại ấm áp quấn nó lại như quấn trẻ sơ sinh  vậy.

Thẩm Đàn Tất vẫn không thể tin nổi mình mang thai mười tháng lại sinh ra một quả trứng!

Cậu nuốt nước bọt, cuộn tròn trong tấm chăn rồi sờ sờ xem trên người có dấu vết sinh mổ nào không

Hình như là không có.

Qua hồi lâu, Thẩm Đàn Tất mở miệng một cách khó khăn:" Đây là...."

Bạch Long mỉm cười:" Là con của em và ta."

À à ra vậy, không ngờ rồng là động vật đẻ trứng, kiến thức được nâng cao rồi.

Thẩm Đàn Tất lại dò hỏi thêm lần nữa:" Vậy thì, nó chui ra từ chỗ nào thế?"

"Tất nhiên là từ trong bụng em rồi."

Đây không phải phí lời à.

Thấy cậu vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Bạch Long liền duỗi tay chạm vào bụng cậu, nhẹ giọng nói:" Đầu tiên tạo thành một chùm linh quang, sau đó hóa thành thực thể, rồi cuối cùng biến thành trứng."

Ngừng một chút, hắn vừa suy tư vừa nghĩ:" Có lẽ đời này sang đời khác tổ tiên Long tộc đều sinh ra như vậy, tiếc rằng đến thế hệ này của ta chỉ còn lại không đến mười vị."

Nghe hắn nói vậy, Thẩm Đàn Tất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

May quá trời may quá trời, chỉ cần không phải chui ra từ cái chỗ kia là được rồi... Nếu không thì cũng kì quái quá đi mất.

Nhưng mà, việc trả ơn của cậu đến bây giờ cũng kết thúc rồi,  cậu và Bạch Long hiện tại nên mỗi người một ngả mới đúng.

Dù sao thì cậu cũng không phải là người của thế giới này, rồi sẽ có ngày cũng phải quay về, hơn nữa thế giới này còn phải vận hành cốt truyện của nó, bất kể thế nào đi chăng nữa thì cậu và Bạch Long cũng không thể cùng nhau nuôi dưỡng đứa nhỏ được. 

Thẩm Đàn Tất vừa định mở miệng đã nghe Bạch Long nói trước:"Mặc dù bé con đã được sinh ra rồi, nhưng em cũng không nuôi được. Long tộc cần phải ở Sinh Cảnh sống sót qua thời kỳ uống sữa mẹ mới có thể diện thế, nếu không thì sẽ cực kỳ nguy hiểm."

"Hả?" Thẩm Đàn Tất sửng sốt

Mà đúng thôi, máu của Long tộc có thể giảm bớt đau đớn, kỳ suy nhược cũng có thể trừ cổ độc, nếu chuyện này bị lũ yêu ma bên ngoài biết được thì không biết sẽ bị lột da rút gân uống máu ăn thịt đến mức nào nữa.

Nhưng mà, đây cũng là điều mà Thẩm Đàn Tất mong muốn.

Cậu yên tâm đắp kín chăn rồi vẫy vẫy tay với Bạch Long:" Được, vậy ngươi đưa nó về Sinh Cảnh đi."

Bạch Long gật đầu, lại nói tiếp:" Đợi đến khi bé con dứt sữa xong ta sẽ trở về tìm em."

Thẩm Đàn Tất đột nhiên bật dậy, trông không giống vừa mới sinh trứng xong chút nào, há hốc hỏi:"Còn, còn trở về sao?"

Nghe ra ý không muốn trong giọng điệu của cậu, Bạch Long hơi xụ mặt, rũ mi hỏi:"Em không muốn ta quay lại sao?"

Thẩm Đàn Tất điên cuồng xua tay :"Nào có nào có!"
Cậu cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ rồi mới mở miệng:" Ta nghĩ rằng ơn cứu mạng đã trả xong rồi, chúng ta nên kết thúc ở đây mới phải."

Nghe thế, rồng trắng sửng sốt, như thể bị Thẩm Đàn Tất tạt cho một gáo nước lạnh vậy, thật lâu cũng chẳng nói nên lời. 

"Đứa bé này dù sao cũng chỉ là ngoài ý muốn, nếu như ban đầu ta không trúng độc, ngươi không phải đang trong thời kỳ suy yếu thì cũng sẽ không chuyện đứa bé này được sinh ra" Thẩm Đàn Tất thấp giọng nói," Với lại, ta sẽ không ở nơi này lâu đâu, có lẽ ngươi nghe không hiểu, là ta sẽ không ở thế giới này sinh sống lâu dài, sớm muộn gì cũng phải rời đi thôi."

Lời nói vừa dứt, Bạch Long liền nhớ tới lời Hoắc Diệp Ninh ngày đó——"Ta cảm thấy Thẩm Đàn Tất này không giống những gì trước kia ngươi hình dung lắm, nếu như trước đó ngươi không lừa ta thì ta đoán có lẽ Thẩm Đàn Tất bị người khác đoạt xá rồi."

Vì đoạt xá thân thể Thẩm Đàn Tất nên mới nói sớm muộn rồi cũng sẽ rời đi?

Các ngón tay trong ống áo nắm chặt lại như thể muốn đâm thủng lòng bàn tay vậy, sắc mặt hắn không đổi, nhẹ nhàng hỏi," Vậy em sẽ quay lại chứ?"

Thẩm Đàn Tất lắc đầu, không chút do dự đáp," Không đâu." 

Cậu chỉ đến để chạy việc cho hệ thống, xong việc về nhà còn có cuộc sống của riêng mình, làm sao có thể tự mình xuyên vào trong sách cơ chứ?

"Nếu đã như vậy, thì đứa bé này và Thẩm Đàn Tất cũng không còn quan hệ gì nữa."Bạch Long đột nhiên nói, dưới đáy mắt hiện lên một chút kìm nén, một tay ôm lấy trứng đứng dậy từ nhuyễn tháp.

Thẩm Đàn Tất là Thẩm Đàn Tất, sư huynh là sư huynh, đây là con của hắn và sư huynh cơ mà.

Thẩm Đàn Tất choáng váng một chút, rất nhanh liền nhận ra người này đang giận với mình đây mà.

Nhưng khi bắt đầu cậu cũng đâu muốn trở nên như vậy

"Giận rồi à?" Thẩm Đàn Tất thăm dò sáp lại gần hắn, nhỏ giọng hỏi

Bạch Long cụp mắt nhìn cậu, đôi mắt ấy trong trẻo sáng ngời hoàn toàn khác với Thẩm Đàn Tất trước kia, và hắn cũng không có cách nào sinh ra chán ghét ghê tởm nào với Thẩm Đàn Tất trước mặt.

Hắn nhắm mắt lại, không nhìn gương mặt quen thuộc mỗi đêm nằm cạnh của Thẩm Đàn Tất nữa, chậm rãi đáp rằng,"Không có."

Cứ kết thúc như vậy đi.

Bởi đây vốn dĩ chỉ là một vở kịch hề hước mà thôi.

Hắn cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, nếu Thẩm Đàn Tất không muốn thì hắn sẽ tự mình nuôi đứa bé lớn lên,

Bây giờ câu nói này cũng ứng nghiệm rồi.

Thẩm Đàn Tất vươn tay khỏi chăn kéo nhẹ góc áo hắn, nói," Người sống trên đời có hội ngộ ắt có chia ly, chí ít đến hiện tại chúng ta vẫn là bạn bè không phải sao?"

Nghe vậy, Bạch Long đưa tay vuốt lại sợi tóc rối trên trán Thẩm Đàn Tất, muốn nói chẳng đặng," Đúng vậy, là bạn bè."

Là bạn bè, cũng chỉ là bạn bè mà thôi.

Thẩm Đàn Tất nắm lấy tay hắn, nở nụ cười nhẹ," Bạch Long, cảm ơn ngươi."

Nghe Thâm Đàn Tất gọi mình là "Bạch Long", hắn chậm rãi buông tay cậu ra, mi mắt như quạ che đi con ngươi u ám,  ôm đứa bé quay người rời khỏi," Em nghỉ ngơi đi."

Thẩm Đàn Tất với tay theo, lại nhìn bóng lưng hiu quạnh của hắn, chỉ đành thở dài một tiếng rồi rút tay về.

 Cậu nghĩ, bây giờ bọn họ biến thành người lạ mất rồi.

Nhưng kể từ ngày Bạch Long biết Thẩm Đàn Tất sẽ rời khỏi thì càng thêm quý trọng cậu hơn.

Nói chung cũng may mắn, Thẩm Đàn Tất không gặp chuyện ngoài ý muốn hay chút đau đớn nào, bụng vừa lóe lên linh quang liền sinh nhãi con luôn, bên cạnh lại có người đàn ông ấm áp chăm sóc chu đáo bưng trà rót nước đầy đủ nữa, tuyệt vời!

Sa u khi được Bạch Long chăm sóc tận tình mấy ngày như vậy, cuối cùng Thẩm Đàn Tất cũng được đưa về Vinh Vân Tông, cùng trở lại còn có bé cún tặng kèm nữa. 

"Đưa nó về tong môn sẽ không có chuyện gì thật sao?" Mấy ngày nay cậu đã quen với việc có Tiểu Hắc bên cạnh, cũng coi như nó là bé cún trong nhà luôn rồi.

Bạch Long gật đầu, không chút lưu tình nói thẳng ra:"Không sao đâu, dù gì thì ma khí của nó yếu đến mức không cảm nhận được gì rồi."

"Thực lực của bản tọa chỉ là bị phong ấn chứ không có yếu chút nào, năm đó Xích Dạ ta đường đường là một trong bát đại huyết ma ở Huyết Mịch Nhai, ngươi đừng có mà không tin bản tọa.... Này ! Các ngươi nghe bản tọa nói chứ!"

Bạch Long hoàn toàn phớt lờ đi mấy tiếng kêu gào vô nghĩa của nó mà săn sóc chỉnh lại áo khoác cho Thẩm Đàn Tất, khiến Tiểu Hắc suýt chút nữa vồ tới cắn hắn một ngụm, nhưng nó tự rõ rằng bây giờ nó không đánh nổi con rồng kia, thế nên chỉ đành bấm bụng gầm gừ vài tiếng trong cổ họng mà thôi.

Nó mới không phải là muốn cùng Thẩm Đàn Tất ra ngoài, nó chỉ là cảm thấy Thẩm Đàn Tất con gà mờ này quá yếu sẽ bị người ta bắt nạt ở bên ngoài nên mới đứng ra nói muốn bảo vệ Thẩm Đàn Tất, tiện thể báo đáp ơn cứu mạng ngày trước ấy mà.

Cún nhỏ là cún nhỏ trọng nghĩa khí đấy nhé!

Thẩm Đàn Tất vuốt ve đầu cún 2 lần mới cười nói với Bạch Long:" Đã đến lúc phải đi rồi."

Nghe vậy, Bạch Long cụp mi, đứng mãi lâu mà chẳng nói lời nào.

Giờ đang giữa đông lạnh,vài bông hoa tuyết nhỏ của sự ly biệt phiêu diêu khắp trời khiến thiên không trông cô tịch lạnh lẽo bội phần. 

Bên ngoài Thẩm Đàn Tất khoác chiếc áo gấm lông cừu mà Bạch Long mua từ Bắc Quốc, bên trong áo gấm được lót lớp nhung ấm áp, cần cổ được bao quanh bởi lớp lông cừu mềm mại càng tôn lên làn da trắng ngần đôi môi đỏ thắm, trông cả người như thể được nuôi béo thêm một vòng vậy.

Nhưng mà trên mặt nhiều thêm chút thịt khiến cho gương mặt kiêu căng xấc láo đến mức cay nghiệt trước đây của cậu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, thoạt trông cao quý cực kỳ. 

Bạch Long nheo mắt, lòng đầy phức tạp.

Gặp lại lần nữa, khi không có mình bên cạnh, Thẩm Đàn Tất có phải sẽ gầy đi nữa hay không? Có phải sẽ biến trở lại bộ dáng lúc trước hay không?

Bỏ đi, nghĩ nhiều cũng vô ích, Thẩm Đàn Tất sớm muộn sẽ thay đổi về lúc ban sơ, mà hắn cũng đến lúc phải rời đi rồi.

Bạch Long giúp cậu thắt chặt áo khoác xong, hài lòng nhìn Thẩm Đàn Tất được mình nuôi đến mịn màng hẳn ra, thay cậu phủi đi vài mảnh tuyết vương trên vai, thấp giọng dặn dò:" Sau khi về  nhớ chăm sóc tốt cho bản thân."

Thẩm Đàn Tất gật đầu, cười nói hắn đừng lo lắng cho mình quá. 

Nói thật lòng sau những ngày đã qua ấy, đột nhiên phải chia tay với Bạch Long cậu cũng có chút không nỡ. 

Nhưng rồi cũng sẽ có một ngày cậu phải rời xa nơi này, mọi thứ xảy ra cũng giống như giấc mộng xuyên sách, gặp được Bạch Long là mộng, làm chuyện đó cũng là mơ, sinh con ra lại càng là một giấc chiêm bao kì dị vừa hoang đường vừa lố bịch. 

Thẩm Đàn Tất không muốn để bản thân quá chìm đắm trong mộng cảnh này, và một đời của cậu cũng không nên chỉ có một mình Bạch Long. 

Trước khi rời đi, Bạch Long lấy từ trong tay áo ra một mặt dây chuyền bạch ngọc chạm khắc hình rồng có tua rua đỏ thẫm, có lẽ là đưa vật tùy thân cho Thẩm Đàn Tất, và khi cậu cầm trên tay vẫn có thể cảm nhận được từng đợt khí lạnh đang tỏa ra.

Yêu tộc thể hàn, mà cơ thể Bạch Long dường như còn lạnh hơn, cậu còn nhớ rằng thân thể của hắn chỉ nóng lên ở một số thời điểm nhất định mà thôi.

Đầu óc Thẩm Đàn Tất đột nhiên trôi dạt tới cái đêm cách đây vài tháng, cậu ho khan hai tiếng, nhanh chóng nhét mặt dây chuyền ngọc ấy vào trong áo, nở nụ cười với Bạch Long," Cứ yên tâm đi đi, ta đợi ngươi trở về."

Trước bậc thềm đá xanh ngoài sơn môn, Bạch Long đứng đó rất lâu rất lâu, một mảnh hoa tuyết phiêu diêu qua trước mắt hắn, phảng phất như tái hiện lại cảnh tượng năm đó lần đầu hắn gặp người kia 

Khi ấy, hắn chưa bao giờ có thể ngờ được rằng bản thân sẽ ôm lấy Thẩm Đàn Tất và con, nói với Thẩm Đàn Tất lời tạm biệt quyến luyến nhường ấy.

Sống trong sơn động hơn ba trăm ngày đêm, từ xuân sang đông, tưởng chừng ngắn ngủi lại dài lâu như thế, cứ như đã đi hết cả một đời vậy.

Bạch long lặng lẽ đứng ngoài sơn môn, nhìn Thẩm Đàn Tất rời đi càng ngày càng xa, cuối cùng ngay cả bóng lưng cũng khuất bóng sau lớp mây mở mới rời mắt, trong tim dường như bị khoét thiếu mất một miếng vậy.

Ta gặp nhau vào ngày trời đẹp nắng, ta chia ly trời lại rải tuyết hoa.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng trong lòng,  khóe môi cuối cùng cũng hỏi cong lên 

Ít nhất thì bây giờ hắn cũng có đứa con này bầu bạn bên cạnh 

Ngừng một lát, Bạch Long mới chợt nhớ ra hắn vẫn chưa hỏi Thẩm Đàn Tất muốn đặt tên con là gì nữa, hắn đứng trước sơn môn lưỡng lự hồi lâu 

"Nếu sinh ra đã là một quả trứng rồng, vậy thì cứ gọi là Đản Đản đi"

Vừa nghe vậy, quả trứng trong lòng không nhịn được mà nảy lên vài cái như đang phản đối cái tên xấu đau xấu đớn mà Bạch Long tự ý chọn cho nó vậy.

Mà Bạch Long thấy nó phản ứng, mặt mày dịu lại, vuốt ve vỏ trứng rồi nhẹ giọng mỉm cười, "Con thích cái tên này đúng không? Nếu con thích thì cha con cũng sẽ thích đấy."

Đản Đản: .....

Trứng rồng không có động đậy nữa, có lẽ là lười chống cự lại nên chỉ đành vô lực chấp nhận hiện thực tàn khốc này.

Bạch Long ôm quả trứng trong lòng chặt hơn chút nữa, từng bước từng bước dẫm lên lớp tuyết dày trên bậc thềm xanh rời đi.

Sau này khi gặp lại, cho dù là ngày tháng năm nào hay có gặp phong ba bão táp gì, thì hãy cứ hướng về phía trước mà đi đó thôi.

Tạm biệt, Thẩm Đàn Tất. 

Mà bên kia, thẩm Đàn tất tay ôm cún con tiến vào tông môn vẫn đang lo sợ vì sau này có thể không gặp được Bạch long nữa, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai,

"Hệ thống số 3530 kết nối thành công với ký chủ, nếu bạn không biết đi đâu để xuyên sách xuyên việt thì tới Tấn Giang Trung Quốc tìm Gà Vàng, hệ thống Gà Vàng sẽ phục vụ bạn tận tình mọi lúc mọi nơi nha ~~~"

Phịch một tiếng, trong không trung bỗng xuất hiện một bé gà lông vàng vỗ cánh cực kỳ tao nhã, miệng còn ngậm một đóa hoa hồng, đắc ý mở miệng:" Hello nha, anh đẹp trai này anh đi một mình à? Có muốn cùng nhau uống một ly không?~~"

Thẩm Đàn Tất ôm cún con, một người một chó ngu luôn rồi. 

"Ôi đệch Thống Tử ơi, sao mày có thực thể đấy?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net