Hồi Ký Tuổi 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuổi 17 của tôi không yêu, không thích, không thần tượng 1 ai. Vì đơn giản tôi không có thời gian hiểu hết về 1 ai đó. Là vì tôi lười hay là tôi chẳng muốn quan tâm bất cứ ai bất chợt xuất hiện trong cuộc sống của tôi khi ấy. Bởi.... Tôi quá bận rộn với tuổi 16 này.

Tuổi 17 của tôi, là những lần đạp xe cùng chúng bạn đi học. Là những buổi sáng mùa đông rét cóng chẳng muốn dời giường, rồi sẽ lại bị con bạn kéo dậy cho bằng được. Là ánh nắng dịu nhẹ của mùa đông. Và là khi ánh Mặt Trời chẳng thể ấm áp bằng nụ cười của những con người ấy, những con người mang trái tim rực lửa. Và còn là những ngày...bơi trong chiếc áo khoác rộng thùng thình.

Tuổi 17 của tôi, là những chiều thu cùng chúng bạn hì hục đạp xe ra về. Là con đường trải đầy nắng vàng, xa lạ mà cũng thân quen. Là ánh chiều tàn đổ xuống cánh đồng lúa chín. Là bầu trời trong xanh với cơn gió nhẹ thoáng qua. Là...những đám mây trắng cứ trôi đi mãi.

Tuổi 17 của tôi, là khoảng thời gian cuối những buổi học. Chúng tôi, chỉ có tôi cùng lũ bạn, lặng lẽ nhìn đoàn người tấp nập ra về. Dù tầng 1 hay tầng 2, dù sân trường hay khu nhà C cấp 4, chúng tôi vẫn đứng ở nơi ấy, vẫn đưa mắt nhìn theo dòng người vội vã. Giữa dòng đời xô bồ, tôi vẫn luôn tự hỏi, sao chúng tôi khi ấy có thể bình thản đến thế? Từ hành lang phòng học B2.4, góc nhìn lí tưởng nhất của chúng tôi.

Tuổi 17 của tôi đã trôi qua trong niềm vui, nước mắt, sự nồng nhiệt của tuổi trẻ.

Nhưng thứ tôi mãi mãi đánh mất là khoảng thời gian cuối cùng của năm học ấy.

Khi đã biết điểm cuối năm, tôi lại chật vật chạy đi làm thêm, bỏ lại cái lớp khiến tôi đau đầu, để lo cho năm học tới.

Và tôi cũng đã đánh mất khoảng thời gian cuối cùng của năm 17 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC