Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

★ Cố Địch Vũ Trụ Tương Lai [ABO] ★

Lúc nắm tay Địch Kỳ Dã rời khỏi nhân thế, Cố Liệt căn bản không nghĩ tới, mình còn sẽ tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra, phía trước là căn phòng hoàn toàn xa lạ, bên tai là tiếng "tích" đứt quãng có quy luật.

Cùng với tri giác sống lại, một loại cảm giác trói buộc cực mạnh như bị tảng đá lớn đè lên cũng theo tới.

Cố Liệt là quân vương khai quốc tự mình tranh đấu giành thiên hạ, cũng không lạ lẫm với đau đớn, nhưng hắn cẩn thận cảm nhận trạng thái của thân thể, loại cảm giác trói buộc nặng nề này hình như cũng không nằm trên thân thể, mà càng giống như tác động trực tiếp tới hồn phách.

Hết thảy đều vượt qua phạm vi lý giải của Cố Liệt.

Cố Liệt giữ bình tĩnh, bình tâm tĩnh khí, thử đoạt lại quyền khống chế thân thể.

Hắn nghe thấy có người nói chuyện.

Là Địch Kỳ Dã.

Cố Liệt lập tức yên tâm, thử hoạt động ngón tay, đồng thời phân tâm nghe Địch Kỳ Dã nói chuyện với người khác.

Đó là giọng nói kìm nén kích động của một người đàn ông trung niên.

"...... Sự tình đại khái chính là như vậy, chờ ngài trở lại Liên minh nhân loại, thủ trưởng sẽ giải thích kỹ càng chi tiết cho ngài. Lần này tới đón tiếp ngài, vốn không dám có quá nhiều hy vọng, được gặp lại ngài một lần nữa thật sự là quá tuyệt vời! Nếu không phải cần che giấu hành tung, nhẽ ra nên do thuộc cấp hộ tống ngài trở về Liên minh, thượng tướng, vô cùng xin lỗi."

Thanh âm của Địch Kỳ Dã trẻ trung như khi bọn họ mới gặp lần đầu, hơn nữa mang theo sự lãnh đạm xa cách: "Địch Kỳ Dã của Liên minh nhân loại đã chết, không cần gọi tôi là thượng tướng, cũng không cần tự xưng là thuộc cấp. Cậu có quân lệnh cần tuân theo, càng không cần xin lỗi. Cái giá để đưa tôi và anh ấy trở về từ thời đại địa cầu đó, hẳn sẽ không nhỏ, là tôi nên nói lời cảm ơn mới đúng."

"Sao ngài có thể nói như vậy! Nếu không nhờ có ngài, chúng tôi tuyệt đối không có cơ hội bảo vệ được Liên minh nhân loại, đây là quan điểm của thuộc cấp, cũng là ý của thủ trưởng, xin ngài nhất định không được tự coi nhẹ mình. Ngài xem, thành ngữ mà ngài dạy tôi, tôi cũng chưa từng quên."

Nói xong câu cuối cùng, giọng nam trung niên kia đã thấp thoáng chút nghẹn ngào.

Thanh âm của Địch Kỳ Dã rốt cuộc giảm đi phần lãnh đạm, lại quay sang bắt bẻ: "ALX95798, cậu tuổi này rồi, còn định biểu diễn khóc nhè trước mặt tôi như hồi mới vào Tiên Phong Doanh đấy à?"

Giọng nam trung niên kia không nhịn được mà cười lên ngượng ngùng: "Thượng tướng, bọn tôi đều rất nhớ ngài, cho dù bị ngài mắng cũng nhớ."

Địch Kỳ Dã trầm mặc một chớp mắt, không nói tiếp, mà hỏi: "Bao giờ anh ấy sẽ tỉnh?"

"Quá trình linh hồn và thân thể dung hợp khác biệt tuỳ theo từng người, thuộc cấp đoán, nếu anh ta là Alpha của ngài, hẳn sẽ rất nhanh a —— đau đau đau, thuộc cấp sai rồi"

Địch Kỳ Dã hừ nhẹ một tiếng: "Tôi đang yên lành làm một nhân loại nguyên thuỷ, trở về lần nữa lại biến thành Omega, xem ra có vài người đang thiếu một trận đòn hiểm."

Gót ủng của người đàn ông đó đập vào nhau vang dội, bỗng nhiên nghiêm túc cáo từ: "Chiếc chiến hạm tàng hình này được lắp ráp động lực hoàn toàn mới, hệ thống giống với loại ngài quen dùng, thời gian di chuyển dự kiến mười lăm ngày, chúc ngài có một hành trình vui sướng. Đã đến giờ, thuộc cấp cáo từ."

"Đi đi."

"Rõ!"

Người đàn ông đi xa, bước chân của Địch Kỳ Dã đi về phía sườn trước, Cố Liệt không cảm nhận được sự tồn tại của người thứ ba, nhưng Địch Kỳ Dã lại lên tiếng.

"Báo cáo số liệu."

"Chế độ phản trinh sát. Lập tức khởi hành."

Theo rung động rất nhỏ, ngoại trừ cảm giác trói buộc mà Cố Liệt đang đấu tranh, một loại cảm giác như lục bình mất rễ trống rỗng xuất hiện, làm Cố Liệt khẽ nhíu mày.

"Chuyển cửa sổ trong suốt."

Cố Liệt tập trung tinh thần cố gắng cuối cùng đạt được kết quả, dù có vài phần chật vật, nhưng hắn đã thành công ngồi dậy.

Trước mắt hắn, là bóng tối vô tận ập tới từ bốn phương tám hướng, và vô vàn thiên thể, tinh vân điểm xuyết bên trong.

Không có thổ địa, không có sinh mệnh, chỉ có bóng tối và ánh sao lập loè.

Tựa như ngã vào vực thẳm sao trời.

Nhưng con người ở trên mặt đất sao có thể rơi vào ngân hà?

Trong nháy mắt không có cách nào nhận thức ấy, Cố Liệt rõ ràng nghe thấy tiếng trái tim mình đập sai tốc độ.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Trái tim chậm rãi khôi phục tốc độ bình thường sau khi Địch Kỳ Dã lên tiếng, Cố Liệt quay đầu, nhìn về phía Địch Kỳ Dã.

Cảm giác của hắn không sai, Địch Kỳ Dã không còn là diện mạo khi bọn họ bạch đầu giai lão, mà giống như quay ngược về hình dáng thiếu niên bạch y giáp sắt bước vào lều chủ soái.

Đương nhiên, tóc là ngắn.

Ăn mặc cũng không giống.

Quân phục màu xanh than ôm eo, cà vạt cùng màu, áo sơ mi trắng, còn khuy măng sét, cầu vai, huy hiệu ngực, huân chương quân công đều bị Địch Kỳ Dã thờ ơ tháo xuống. Không có những vật trang trí loá mắt đó, vòng eo được thít chặt bằng thắt lưng da màu đen của hắn càng thêm nổi bật.

Đường cong đôi chân thon dài mạnh mẽ, từ cẳng chân được bao trọn trong giày lính.

Địch Kỳ Dã chậm rãi đi qua, nhướng mày: "Sao không nói lời nào?"

Cố Liệt trầm thấp cười rộ lên: "Ngắm ngươi."

"Đẹp không?"

"Đẹp."

Địch Kỳ Dã nhận lời khen không chút ngại ngần: "Đương nhiên đẹp rồi."

Ít nhất còn nhớ đáp lễ: "Ngươi cũng đẹp."

Cố Liệt dịch hai chân xuống giường, Địch Kỳ Dã giúp hắn tháo tấm dán theo dõi, Cố Liệt vịn cánh tay vươn tới của Địch Kỳ Dã đứng lên, nhìn về phía màn hình mà Địch Kỳ Dã đổi thành phản chiếu.

Hình ảnh chính mình quá mức rõ ràng khiến Cố Liệt không nhịn được nhướng mày theo Địch Kỳ Dã.

Trong hình là mình trẻ tuổi và tóc ngắn, phần dưới eo ăn mặc tương tự Địch Kỳ Dã, phần trên eo vì phải theo dõi trạng thái thực tế của thân thể, nên chỉ có một chiếc sơ mi trắng cởi cúc.

Sau khi nhìn rõ bản thân, Cố Liệt liền rời đi màn hình phản chiếu, đi tới trước cửa sổ được biến thành trong suốt, nhìn chăm chú thế giới mênh mông vô bờ không biết tên bên ngoài.

Địch Kỳ Dã đi tới bên cạnh hắn hỏi: "Một cảnh tượng thật bao la hùng vĩ phải không? Có sợ không? Sợ là bình thường, lần đầu tiên đi tàu vũ trụ mọi người đều sẽ sợ hãi."

Cố Liệt không dời đi tầm mắt, thuần thục nắm tay hắn, hỏi lại: "Ban đầu, ngươi thường xuyên đi, tàu vũ trụ này?"

Địch Kỳ Dã cầm tay Cố Liệt, viết từng nét từng nét trên lòng bàn tay hắn thành ba chữ tàu vũ trụ, rồi mới nói: "Đương nhiên, không chỉ là đi, mà còn chỉ huy chiến đấu. Ngoài tàu vũ trụ, còn có cơ giáp."

Cố Liệt lại hỏi: "Sẽ không cảm thấy cô độc sao?"

Một mình đi qua biển sao trời mênh mang, nơi nhìn thấy không có bất cứ sinh mệnh nào, ngoại trừ tiếng nhắc nhở quy luật của máy móc, chỉ có yên lặng, hoàn toàn yên lặng.

"Trước kia thì không, hơn nữa, trong tình huống thông thường sẽ không hành động đơn độc."

Dứt lời, Địch Kỳ Dã nghiêng đầu nhìn Cố Liệt, cong môi tiếp tục nói: "Nói thật đi, thừa nhận sợ hãi không mất mặt đâu, có cần bản thượng tướng hào phóng an ủi tân binh một chút không?"

"Cần."

Địch Kỳ Dã vỗ vỗ bả vai Cố Liệt: "Cố lên."

Cố Liệt nghi ngờ: "Cái này gọi là hào phóng an ủi?"

"Biết đủ đi," Địch Kỳ Dã xoè hai tay, "Bản thượng tướng chưa bao giờ an ủi người khác, đặc biệt là mấy tân binh thường hay thiếu giáo dục nghiêm khắc."

Cố Liệt suy tư một chút, vẫn lựa chọn tay làm hàm nhai, quàng lấy eo Địch Kỳ Dã, khoá hắn vào lòng ngực mình.

Trước biển sao vô bờ, bọn họ một lần nữa vượt qua cái chết ôm nhau.

Ở hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, Cố Liệt ôm Địch Kỳ Dã thật chặt, bàn tay phải chải vào tóc ngắn sau gáy Địch Kỳ Dã, làm hắn càng gần sát bên gáy mình hơn nữa: "Người quả nhân nhìn thấy trước khi nhắm mắt là ngươi, hiện giờ tỉnh lại nhìn thấy cũng là ngươi, vậy mà vẫn dường như đã xa cách ngươi rất lâu rồi."

Địch Kỳ Dã đã hoàn toàn không trông cậy vào Cố Liệt có thể sửa được cái tật xấu này, dứt khoát mặc thân thể lười biếng cho Cố Liệt ôm, duỗi tay mơn trớn sườn mặt Cố Liệt: "Đã lâu không gặp."

"Chúng ta đang ở đâu?"

"Vũ trụ. Hoặc là nói, hệ ngân hà?"

"Cổ nhân nói, trên dưới trái phải là vũ, tự cổ chí kim là trụ. Đây là cảnh tượng bên trên sao trời? Ta trọng sinh, là vì ngươi trọng sinh, chúng ta tới nơi này, là do ngươi có tâm nguyện chưa hoàn thành?"

"Không có, ta không có tâm nguyện chưa hoàn thành." Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, "Có lẽ, là thù lao vũ trụ cho ta?"

Cố Liệt nghe không hiểu, hắn ngửi thấy mùi dạ tức hương quen thuộc, mặt lập tức biến sắc, kéo Địch Kỳ Dã xa khỏi mình một chút, sốt ruột đánh giá toàn thân Địch Kỳ Dã: "Ngươi bị thương?"

Địch Kỳ Dã phản xạ đáp: "Không có."

Nhưng ngay sau đó, mặt Địch Kỳ Dã cũng biến sắc.

Hắn ngửi thấy mùi hương nồng đậm của rừng rậm, phảng phất thân thể đang ở rừng sâu núi thẳm giữa những dãy núi non trùng điệp.

Hương vị tùng sam mát lạnh ập tới tiến công, bao vây hương bạc hà đang lay động theo gió ngập khắp núi đồi.

Chúng nhanh chóng hoà trộn thành một loại hương vị cực kỳ lạnh lẽo, vốn nên khiến con người tỉnh táo, nhưng lại kéo theo bản năng nhanh chóng ấm lên, khiến người ta như rơi vào suối nóng, thần hồn đều chìm vào trầm luân.

Địch Kỳ Dã nghiến răng nghiến lợi: "Cúi xuống!"

Cố Liệt không biết vì sao mình lại có thứ phản ứng hoang đường này, hắn cật lực kiềm chế, thậm chí buông ra Địch Kỳ Dã. Hắn nghe thấy mệnh lệnh của Địch Kỳ Dã, thuận theo cúi đầu xuống.

Địch Kỳ Dã hung hăng cắn một cái, trước tiên đòi lại ít vốn liếng cho mình.

Bản năng bị chọc giận, Cố Liệt không hiểu ham muốn chinh phục đang kêu gào dưới đáy lòng đến từ đâu, càng nhíu chặt mày.

Địch Kỳ Dã lại đẩy Cố Liệt ngã xuống mặt đất.

Tầm mắt Cố Liệt thiêu đốt mịt mờ, trước mắt hắn là biển sao bát ngát đã mất đi tiêu điểm, cùng với Địch Kỳ Dã rút ra cà vạt ngồi xuống.

Vì thế lý trí bị nung gãy, ngay cả tên mình hắn cũng sắp quên, ấn Địch Kỳ Dã lên cửa sổ trong suốt nhanh như hổ đói vồ lấy con mồi.

Giữa tiếng tim tập thình thịch, dường như hắn nghe thấy Địch Kỳ Dã cắn răng mắng: "Gia súc!"

Hắn khựng lại, ngửi ngửi hương vị dạ tức hương, men theo mùi hương tìm kiếm, sau đó, cắn một ngụm lên món ăn ngon.

*

Tàu vũ trụ tiếp tục di chuyển, xuyên qua biển sao, toạ độ đích đến là Liên minh nhân loại bừng sáng rực rỡ.

Địch Kỳ Dã ngất xỉu trong lòng ngực Cố Liệt, Cố Liệt nhìn vũ trụ đối với hắn mà nói vẫn vô tận và hắc ám, vẫn vô định không rõ, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Omega của hắn.

Chỉ cần Địch Kỳ Dã còn nằm trong ngực hắn, hắn không sợ hãi bất cứ điều gì.

Nơi có người thương, chính là nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net