Phần 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đứng ở sảnh rạp chiếu phim, trước mặt là màn hình lớn đang chiếu một đoạn ngắn giới thiệu phim mà anh muốn xem. Bên cạnh là Vương Nhất Bác chỉ một lòng tham khảo phim tình cảm. Tiêu Chiến nhìn qua, ừm, đều có những yếu tố mà Vương Nhất Bác thích. Chính là hai nhân vật chính yêu nhau, sau đó cùng nhau trải qua nhiều bão tố sóng gió, quan trong là phải thật cảm động, tới rơi nước mắt thì thôi, kết đẹp hay buồn không quan trọng.

Tiêu Chiến chỉ phim hành động, một tay cầm bắp rang, ''Anh muốn xem cái kia."

Vương Nhất Bác nhìn mấy siêu anh hùng chạy qua chạy lại, "Tiếng động lớn lắm, anh như vậy không tiện.''

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn đối phương. Vương Nhất Bác thực ra là muốn xem phim tình cảm, thế nên mới kiếm cách chống chế như vậy. Trợ thính của Tiêu Chiến có thể chỉnh âm lượng, cậu biết rõ điều đó.

Vương Nhất Bác chính là vô cùng yêu thích xem phim tình cảm nhiều nước mắt. Tiêu Chiến sau khi nhận ra điều này thì có chút sốc văn hóa một thời gian dài. Lần ở Trùng Khánh cùng anh đi xem phim, anh chỉ đơn giản nghĩ hôm ấy không có nhiều thể loại để xem cho lắm, thế nên mới bất đắc dĩ hai người đàn ông cùng nhau chen chúc vào rạp xem phim tình cảm mít ướt. Thế nhưng về sau Tiêu Chiến mới phát hiện ra, ở nhà Vương Nhất Bác cũng thường hay xem mấy kiểu yêu đương lãng mạn như vậy. Có những buổi tối hai người nằm trên giường chờ đợi giấc ngủ đến, Tiêu Chiến sẽ ngồi dựa vào đầu giường, yên lặng đọc sách, còn Vương Nhất Bác thì nằm trong chăn xem phim Hàn, vừa ôm eo Tiêu Chiến vừa xem. Tiêu Chiến đôi lúc rời mắt khỏi những dòng chữ trên sách, liền sẽ bắt gặp thiếu niên kia gương mặt có chút ửng hồng, đôi hàng mi ươn ướt, nhìn đáng thương vô cùng. Anh có chút không biết nên khóc hay cười, lại lặng lẽ rút khăn giấy đưa cho Vương Nhất Bác. Nhẹ giọng mà an ủi.

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc mà giải thích, "Vì em cảm thấy cậu chuyện của chúng ta rất giống câu chuyện của bọn họ. Em xem nhiều như vậy, là vì em không muốn quên đi những điều đã xảy ra giữa anh và em. Không muốn quên đi khó khăn đến thế nào mới có thể cùng anh chung sống."

Tiêu Chiến có chút ngỡ ngàng, sau đó mặc kệ Vương Nhất Bác lại nằm xuống, tay sẵn điều khiển từ xa, bật bộ phim vẫn còn đang xem dang dở, tiếp tục chăm chú coi. Anh nghĩ, Vương Nhất Bác quả thực đã trở thành một người đàn ông mà cả đời sau Tiêu Chiến có thể dựa vào.

Tiêu Chiến từ lúc trở về từ nước ngoài, những hậu quả của vụ tai nạn khiến anh quên mất một số chuyện. Phải mãi cho tới hôm nay, Tiêu Chiến mới phát hiện ra dây chuyền trên cổ mình không thấy nữa. Anh ở trong vali đồ đạc lục tới lục lui một hồi. Vương Nhất Bác đi tới, một tay gõ lên đầu anh lôi kéo sự chú ý. Tiêu Chiến vừa mới tắm xong, trên tai không có sử dụng máy, vừa sực nhớ ra đã đi tới tủ đồ tìm tìm kiếm kiếm rồi. Anh nhìn Vương Nhất Bác, cũng thấy cậu không có mang theo dây chuyền đôi của bọn họ.

Vương Nhất Bác nói, "Lần trước anh bị tai nạn, em tới phòng trọ muốn gom lại chút đồ dùng cá nhân. Thế nhưng đa số đều đã cháy, hôm ấy em cũng không nhớ rõ, có lẽ là rơi đâu đó rồi. Còn của em bị hỏng dây, em đã mang đi sửa. Nhưng mà anh không có đeo, thì em cũng không cần sử dụng nữa, không còn ý nghĩa."

Tiêu Chiến thở dài tiếc nuối, đoạn ngồi xuống mép giường, "Vậy là kỷ niệm của hai chúng ta, đều mất rồi hả."

Là đồ vật đầu tiên, trong lần gặp mặt đầu tiên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng có được. Những năm bọn họ xa cách, cậu bảo quản chúng rất kỹ, thế nhưng bây giờ không thể dùng nữa. Tiêu Chiến về mặt vật chất tất nhiên không quan trọng, về mặt tinh thần thì có chút buồn.

"Không sao? Chỉ là một cặp dây chuyền thôi mà." Nói xong lại quay đi chỗ khác, từ trong tủ đồ lục lọi một chút, lát sau mới lấy ra một cái hộp nhung màu xanh dương đậm.

Tiêu Chiến nhìn người kia cầm cái hộp, lồng ngực không tự chủ mà nảy lên từng hồi. Trong thâm tâm quả thực có chút gấp gáp. Vương Nhất Bác đi tới gần, ngay trước đầu gối của anh mà quỳ xuống, tư thế cầu hôn vô cùng kinh điển. Khiến Tiêu Chiến bỗng nhiên hô hấp không thông.

"Vốn dĩ muốn đợi tới khi có thể qua nước ngoài làm giấy đăng ký kết hôn, thế nhưng anh hỏi đến chuyện dây chuyền khiến em gấp muốn chết. Tiêu Chiến, gả cho em nhé."

Vương Nhất Bác mở hộp, trên nền nhung đen bên trong hộp nổi bật một đôi nhẫn bạch kim. Tiêu Chiến không biết nên nói gì lúc này, tâm trí giống như mịt mù luôn vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ, được người mình yêu cầu hôn, cảm xúc quả thật không thể qua loa có thể miêu tả cho hết. Vương Nhất Bác từ trong hộp lấy ra một cái, lại nắm lấy bàn tay gầy nhỏ của Tiêu Chiến, chậm rãi đeo vào.

Thực sự rất vừa.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bị cậu làm cho ngây ngốc một hồi, thế nhưng lại chưa chịu đứng lên, cứ ở bên dưới nhìn vào đôi đồng tử màu trà của đối phương. Cậu nhận ra, Tiêu Chiến có chút muốn khóc.

Vương Nhất Bác đưa tay lau đi những hạt nước đang trực chờ rơi xuống. Tiêu Chiến từ trên giường ngồi xuống, ôm lấy chàng trai đang quỳ bên dưới, cái đầu gục vào bờ vai rộng lớn của người kia. Đều là chuyện vui, thế nhưng lại có thể khiến nam nhân này khóc đến đặc biệt thê thảm. Vương Nhất Bác vỗ vai anh, có chút bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào. Mảnh áo bên vai của cậu bị ướt một khoảnh lớn, đều là Tiêu Chiến làm ra.

Vương Nhất Bác chờ cho anh nín đi, hai người liền cùng nhau dạo phố. Ở bàn tay bọn họ, bỗng nhiên nhiều lên một thứ đồ vật.

Tháng tư không khí đặc biệt ấm, không còn mang theo chút man mác lạnh nữa, có những ngày nắng lên đặc biệt rực rỡ, vô cùng thích hợp cho những chuyến đi chơi xa. Vương Nhất Bác đặt vé đi tới Vancouver, cùng Tiêu Chiến làm thủ tục đăng ký kết hôn. Tiêu Chiến sức khỏe đã khá hơn rất nhiều, bấy giờ có thể thực hiện lời hứa với cậu.

Đàn anh biết chuyện của bọn họ, đặc biệt vui mừng mà gửi mấy câu chúc phúc. Ở trên điện thoại, Vương Nhất Bác có hỏi thăm chuyện của đàn anh ra sao rồi. Đàn anh chỉ nói, vẫn còn tốt, rồi sau đó nhìn bác sĩ đang nằm bên cạnh mình, một manh giáp cũng không có, an an ổn ổn mà nhắm nghiền mắt chìm trong mộng mị.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có thuê người hướng dẫn pháp lý, thế nên làm việc rất nhanh, sau nửa tháng du lịch chán chê, trở về còn mang theo quà cho mấy người ở công ty. Nhân viên trong công ty là lần đầu tiên sau mấu tháng thấy sếp Tiêu đi ra nước ngoài, mãi mới có thể lại được nhìn thấy anh. Mọi người từ xa nhìn Tiêu Chiến đang đi vào cửa, liền chạy ùa tới trái hỏi phải hỏi. Người thì hỏi anh có còn đau ở đâu không? Người thì hỏi anh có mệt không? Có người nhận ra anh đeo trợ thính, trong lòng đặc biệt cảm động. Tiểu Hồng còn mau nước mắt, để Tiểu Hắc cầm khăn giấy đưa tới, miệng nói mấy câu an ủi.

Tiêu Chiến chỉ cười hiền trả lời, " Đều đã ổn hơn rất nhiều rồi."

Mọi người thắc mắc khi nào thì anh trở lại công ty. Tiêu Chiến thực ra cũng chưa nghĩ đến, thế nhưng nhìn mọi người như vậy nhiệt tình, anh quả thật muốn ngày mai có thể đi làm trở lại. Chỉ là Vương Nhất Bác vẫn chưa đồng ý, cậu là muốn Tiêu Chiến ở nhà nghỉ ngơi lâu thêm chút, dù sao thì anh đối với công ty nỗ lực quá nhiều, Vương Nhất Bác sợ hãi chuyện kinh hoàng kia sẽ xảy ra một lần nữa.

Thư ký Trần bấy giờ mới hắng giọng, "Mọi người thôi nào, cũng đều giải tán về chỗ mình làm việc đi.''

Tiêu Chiến được giải vây, nhìn ai nấy cũng ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi. Anh tiến vào phòng làm việc của mình, Vương Nhất Bác đang ở bên trong. Thư ký Trần cũng đi theo. Tiêu Chiến ngồi ở bàn trà mà nói, "Tôi nghe nói vợ cậu đã có tin vui hả?"

Thư ký Trần có chút đỏ mặt gãi gãi đầu, "Vâng ạ, là gần ba tháng rồi."

Tiêu Chiến biết chuyện, nên sớm có chuẩn bị, cầm lấy túi quà lớn đưa cho thư ký Trần. Thư ký Trần nhìn vào liền trợn mắt, "Tiêu tổng, thứ đồ này quá quý giá, tôi không thể nhận đâu."

Vương Nhất Bác thấy vậy thì từ bàn làm việc đi tới, ngồi lên tay vịn của ghế sô pha, một tay khoác vai Tiêu Chiến nói, "Nhận lấy đi, Tiêu Chiến đã muốn anh nhận, thì cứ cầm lấy. Chúng ta ở bên cạnh nhau bao nhiêu năm như vậy, không cần khách sáo"

Thư ký Trần nhìn người đàn ông đang mỉm cười dịu dàng, đoạn chậm rãi cầm lấy túi đồ mà Tiêu Chiến tặng, trong lòng dâng lên một tầng ấm áp. Toàn là thuốc bổ, còn có yến sào đắt đỏ. Tiêu Chiến đối với anh, quá mực quan tâm rồi.

Buồi chiều từ công ty trở về, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chỉ một mực giữ yên lặng, đôi mắt nhìn chăm vào cảnh vật hai bên đường, đành phải lên tiếng hỏi một chút. Tiêu Chiến mới bâng quơ nói, "Em có thích trẻ con không?"

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến sẽ hỏi cậu như vậy. Kỳ thực cậu không có hay nghĩ đến trẻ con cho lắm, nhưng Tiêu Chiến thì lại rất thích mấy đứa bé trắng trắng hồng hồng, Vương Nhất Bác không biết nên trả lời ra sao cho phải. Hai người bọn họ là nam nhân, căn bản sẽ không thể sinh ra một cái hài tử xinh đẹp cho Tiêu Chiến ôm.

Vương Nhất Bác dừng đèn đỏ, một tay sờ lên má Tiêu Chiến. Bàn tay cậu rất lớn, lại ấm áp vô cùng, chạm lên da thịt có chút lạnh của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vuốt. Cậu nói dịu dành, "Nếu anh thích, chúng ta đi nhận nuôi một đứa bé, được không?"

Tiêu Chiến quả nhiên chỉ chờ câu nói này, đôi mắt sáng lên nói, "Vậy anh muốn nhận một bé gái, sau đó sẽ cho nó học một chút đàn hát nghệ thuật gì đó."

Vương Nhất Bác cười, "Được. Học dương cầm, vậy có thể học thêm vũ đạo.

Tiêu Chiến nhíu mày, "Con gái học vũ đạo sẽ không có dịu dàng."

Vương Nhất Bác kiên trì, "Vũ đạo sẽ rất ngầu. Thời buổi này, con gái nên có cá tính chút."

Tiêu Chiến hòa giải, "Vậy thì nhận nuôi một trai một gái, con gái của anh sẽ học dương cầm, con trai của em, em muốn cho nó học vũ đạo thì học. Còn nữa, chúng ta sẽ nuôi một chú cún và một chú mèo."

Vương Nhất Bác gật đầu, "Đều nghe anh, đều nghe anh."

Quãng đường trở về nhà cứ như vậy đặc biệt náo nhiệt. Trên radio của xe hơi hiện đang mở một chương trình gửi trao âm nhạc kèm lời nhắn yêu thương. Tiếng dương cầm nhịp từng nhịp nhẹ nhàng.

"Đã từng, không ngờ đến, người ấy và người ấy yêu nhau.

Khoảng thời gian ấy không còn do dự nữa.

Tưởng rằng đã hiểu rõ, vì vậy yêu tới thống khoái.

Một đôi bàn tay thiết tha không chịu buông.

Trong thâm tâm một lòng đợi chờ tương lai..."

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC