Chương 33: Thái tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc di tản dần vào quy củ, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như bầu trước cơn mưa, âm u và ngột ngạt.

Kể từ lúc chuyện Phượng Tiễn đài đột ngột xảy ra, Lam Lăng cứ có cảm giác Thái Phượng Tiêu rất hay bực dọc.

Cụ thể là hôm nay, có một quan viên đề xuất xây thêm vài nơi thờ cúng Phượng Tiên để an ủi lòng dân. Vốn dĩ đây không hẳn là việc xấu nhưng lại bị Thái Phượng Tiêu trách móc nửa ngày.

Đến chiều, khi cả hai đã cơm nước xong thì sẽ đi bộ vài vòng tiêu thực, vừa đi vừa nói vài chuyện chính sự. Vốn ban ngày Lam Lăng cũng hay thường xuyên đến cung Sở Ninh nên trong lúc vô thức y lại dẫn hoàng thượng đến đấy.

Lúc nhận ra thì chính y cũng bất ngờ, Thái Phượng Tiêu hỏi: "Ta nghe Huệ ma ma nói rằng ngươi rất thích nơi này."

Lam Lăng gật đầu: "Ở đây cho ta một cảm giác rất lạ lẫm, nhưng khoan nói đến việc đó thì vẻ đẹp vừa hoang sơ vừa cổ kính này rất thu hút ánh mắt của ta."

Cung Sở Ninh từng là nơi giam lỏng của Hiền phi nương nương, một vị phi tần số khố không khó gặp trong hậu cung của các đế vương. Khi ấy mạng người là cỏ rác, trước là tranh đấu giành sủng, sau là tranh đấu giành ngai. Nếu là kẻ hiền lành nhu nhược thì kết cục trăm hướng quy về một đó chính là cỏ dưới nóc nhà rồng, ngoài nghe là hãnh diện, trong lại chịu cảnh giày xéo.

Có thể đến lúc chết cũng chẳng ai hay ai biết, thế nhưng vị phi tần này lại xui xẻo đến tận mạng, cái chết bi thương ấy còn dính đến thái tử đương triều nên chẳng thể xác yên hồn nghỉ mà còn phải xem tới xét lui để tìm ra chút manh mối hoặc họa chăng chỉ là cái cớ cho người khác nhằm giá họa lên đầu kẻ địch của mình.

Đến khi thái tử từ cửa chết trở về thì chuyện mới thôi.

Lam Lăng và Thái Phượng Tiêu đến gần giếng nước, ở dưới đã khô khốc từ lâu.

Thái Phượng Tiêu hỏi y: "Ngươi không sợ ư?"

Lam Lăng bình tĩnh trả lời: "Lạ là ta không sợ gì cả, có thể vì nơi đây được ngươi tân trang quá tốt nên tử khí chẳng còn xót lại để dọa ta chăng."

Thái Phượng Tiêu cười khẽ: "Ta nhớ rõ khi ấy ta nghịch ngợm luôn tìm đến quấy rầy tam hoàng huynh, dù hoàng huynh không thích ta nhưng ta biết hắn rất tốt bụng. Chuyện năm xưa chỉ tiếc ta không nhìn bằng ánh mắt của đứa trẻ thiện lương gì."

Đúng vậy, trước khi sự cố xảy ra, thái tử là tên hỗn nghịch vô cùng, hắn làm trời làm đất, biết bao kẻ yếu bị hắn hành hạ và không ngoại trừ mẹ con Hiền phi.

Khi ấy thái tử Thái Phượng Tiêu coi trời bằng vung, hắn nghĩ thế giới này nhỏ chỉ bằng một Thập Quốc, tương lai hắn sẽ là chủ nhân nắm vận mệnh của rất nhiều người trong tay.

Tam hoàng huynh là một trong vô số kẻ mà hắn bắt nạt, nhưng lại là người duy nhất khiến hắn thay đổi.

Khi ấy như thường lệ hắn dẫn theo thêm một vị khách quý đến tìm tam hoàng huynh để chơi cùng, vị khách này vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu nhưng mít ướt vô cùng khiến hắn giận lại không thể làm gì được chỉ đành âm thầm véo y vài cái.

Thái tử muốn ăn vịt nướng nên giấu nha hoàn thái giám bắt tam hoàng tử tự tay nướng cho ăn, trong lúc hắn đang loay hoay châm lửa thì thái tử chơi xấu đẩy hắn vào đống rơm đã nhen nhóm khiến tam hoàng tử bị bỏng một mảng da vừa cháy vừa khét làm vị khách quý sợ đến khóc lớn.

Thái tử lo rằng khách quý sẽ kéo người đến nên đã bịt miệng y lại nhưng y chẳng biết ăn trúng gì lá gan chợt biến lớn, vừa vùng vẫy vừa đánh hắn khiến hắn phải đẩy mạnh y ra.

Kí ức duy nhất còn lại sau đó là biển lửa nóng rực phía sau và khách quý bị hắn đẩy mạnh quá mà rơi xuống dưới giếng...

Đến khi tỉnh lại thì người hầu nói cho hắn biết nơi cấm cung ấy đã có hai người ra đi mãi mãi.

Thật ra là ba.

Thái tử vì sợ mà giấu mình trong tẩm cung hai tháng trời, ai cũng đều nghĩ rằng hắn đã tự trách rất lâu nên thay đổi luôn cả tính cách, đến tận ngày làm lễ chứng thần mới bước ra ánh sáng lần nữa, đón nhận lời chúc phúc của chúng thần dân, thành một vị thái tử Phượng Tiên chọn lựa, một vị vua tương lai xứng chức.

Quá khứ ấy như vết sẹo hiểm của đế vương, không ai dám nhắc đến cả.

Chỉ lạ là từ dạo ấy, quan hệ mẹ con giữa thái tử và hoàng hậu không còn như trước, người ta suy đoán thái tử ngông cuồng là do một tay hoàng hậu nuôi dạy, nay hắn đã khác, mọi trò bẩn thỉu của hoàng hậu bị hắn chống đối nên mẹ con mới xé rách quan hệ mỏng manh này, trở nên lãnh đạm đi rất nhiều.

Lam Lăng nghe chuyện xưa được giấu kĩ từ người trong cuộc, y khó mà tin được Thái Phượng Tiêu từng là một kẻ khốn kiếp đến như vậy.

Còn một chuyện nữa.

Lam Lăng hỏi: "Vị khách quý kia... Là ai?"

Gió thổi qua kéo theo hơi lạnh thấu xương khiến y rùng mình, Thái Phượng Tiêu thấy vậy thì cởi áo choàng của mình rồi mặc lên cho y, sẵn tiện kéo tay y quay về vì trời đã hoàn toàn tối.

Một câu hỏi và câu trả lời bỏ ngỏ.

Lam Lăng biết hắn đang tránh né, y cũng không hỏi lại nữa.

Dù vị khách quý kia là ai thì người ấy cũng đã chết oan sau cú đẩy tàn nhẫn của thái tử.

Đó là tội ác, một tội ác từ sự vô tri ngông cuồng.

Ngay cả y chỉ vừa mới biết đây cũng khó mà thông cảm được thì thân là đương sự, Thái Phượng Tiêu chắc hẳn đã luôn tự trách suốt nhiều năm.




Lời tác giả:

Cảm ơn mọi người đã hối chương, mình thích lắm😂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net