Chương 35:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Thái Phượng Tiêu nhận được thư mời đến Lạc Hoà quốc tham dự sinh thần của hoàng đế đương triều Nhạc Nhĩ Nha.

Chuyện lạ ngàn năm có một, chẳng rõ tên Nhạc Nhĩ Nha sáng sớm đã ăn trúng đồ bậy gì mà lên cơn điên như thế, đất nước ấy đã tuyên bố cạch mặt hàng xóm Thái Triều đã mấy trăm năm nay lại chủ động gửi thiệp mời, thật sự khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.

Thừa tướng nói: "Bẩm bệ hạ, tham vọng của Lạc Hoà là thứ rõ như ban ngày, tình hình đất nước chúng ta đang rối ren tuy vậy thông tin chúng ta biết được về Lạc Hoà còn quá mơ hồ, thần cho rằng đây là cơ hội để hai nước thăm dò lẫn nhau."

Thái Phượng Tiêu cũng có ý này nên gật đầu không mấy quan tâm, chính sự lại kéo về tình hình thiên tai.

Quả đúng là dưới lòng đất đang có một u đất liên tục trồi lên tạo thành từng đợt sóng lớn, nếu cứ để yên như vậy thì rất có thể hình thành một con đường nối thẳng từ Lạc Hoà sang Thái Triều mà không vướng bận bất cứ gì. Chưa rõ đó là xấu hay tốt nhưng trước mắt thiệt hại lại nghiêng hoàn toàn về bên Thái Triều.

Âm mưu của Lạc Hoà đơn giản dễ đoán rằng trong lúc nước ta đang gồng mình chống đỡ thiên tai thì Lạc Hoà cũng đã chuẩn bị xong xuôi binh lính để sẳn sàng sâm chiếm bất cứ lúc nào.

Thái Phượng Tiêu nhếch môi: "Nghĩ hay thật, chắc bọn chúng cho là triều ta toàn lũ ngu."

Đang lúc không biết nên do thám đường nào để thuận tiện thì Lạc Hoà đã mang chiếu manh đến cho kẻ thiếu ngủ mất rồi, thật sự khiến Thái Phượng Tiêu mang ơn lắm đấy.

Nhưng có một việc băn khoăn...

"Bẩm bệ hạ, ai sẽ là người đại diện đi đây ạ? Nếu ngài đích thân đi thì thần e rằng sẽ có nguy hiểm hoặc rơi vào bẫy của chúng."

Thái Phượng Tiêu bình tĩnh đáp: "Nam hậu sẽ là người thay ta tham dự."

Đáp án trong dự đoán cũng không quá bất ngờ, chỉ là hoàng thượng nỡ để nam hậu nhà mình đi thong thả thế sao, tưởng rằng ngài ấy sẽ rất không cam lòng chứ chẳng phải bình tĩnh thế này.

Tan triều cũng là lúc Lam Lăng đã chuẩn bị xong bữa trưa, y lau tay sạch sẽ rồi ra đón tiếp hoàng đế bệ hạ của mình.

Thái Phượng Tiêu trên triều bình tĩnh là thế nhưng khi thấy Lam Lăng hắn lại xụ mặt không vui.

"Ta sẽ đi đến Lạc Hoà sao?"

Lam Lăng nghe thế thì ngạc nhiên lắm, y vốn luôn nghĩ hậu cung không tham gia triều chính, hạn chế hết mức việc ra khỏi cung chứ huống gì là sang nước láng giềng dự tiệc.

Thái Phượng Tiêu gật đầu: "Ngươi là nam hậu của ta hoàn toàn có tư cách đi thay ta, ngay từ lúc cưới ngươi ta đã chẳng mang theo suy nghĩ vây ngươi trong các góc tường hoàng cung này rồi."

Lam Lăng cười: "Hoàng thượng thấu đáo khiến ta rất cảm động."

Thái Phượng Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất lấp bụng sau đó cùng nam hậu của mình dạo hoàng cung như thường lệ.

Cung Sở Ninh gần đây được chăm sóc nhiều hơn nên đã bớt lạnh lẽo, từng ngọn cỏ cành cây đều được tỉ mỉ cắt gọt, thậm chí góc vườn hoa kia cũng đẹp hơn ngoài ngự hoa viên rất nhiều.

Lam Lăng như khoe thành tích mà vừa đi vừa chỉ vào những mầm cây y tự trồng, khóm hoa vườn rau y tự chăm, y còn nói đã cho người ra ngoại thành chỉ dạy cuốc đất trồng rau được phần nào đỡ phần ấy.

Hậu nói đế khen, cả đoạn đường đi đều hài hoà ấm áp đến chẳng nỡ phá hỏng.

Nghĩ đến việc sắp phải xa nhau vài ngày khiến cả hai đều buồn lòng, Lam Lăng không nỡ rời đi ngay lúc đất nước đang rối ren, còn Thái Phượng Tiêu chỉ đơn thuần là không muốn xa y. Nhưng ai cũng hiểu rõ đây là cách tốt nhất rồi.

Đêm ấy Lam Lăng quyết định sẽ cho hoàng đế bệ hạ của mình ăn thật no trước khi y phải tạm xa hắn.

Dạo gần đây thời tiết rất thất thường nên hoàng hôn cũng không có được màu tím cam đẹp đẽ nữa mà chuyển hẳn sang tối đen rất nhanh, phương xa chỉ lưu lại vệt chân trời hừng đỏ rồi biến mất báo hiệu một ngày nữa đã trôi qua.

Tẩm cung hoàng đế được bắt nến, những ngọn nến lập loè ngã ngiêng theo chiều gió nhưng vẫn kiên cường thắp sáng cả tẩm cung.

Trên giường, nam hậu bị trói hai tay kéo lên cao khỏi đầu, dưới thân là áo ngoài mỏng manh khép hờ đã bị gió ức hiếp run rẩy từ nãy đến giờ.

Chỉ cần đẩy nhẹ là có thể thấy được toàn thân trơn bóng ửng hồng ngon miệng.

Thái Phượng Tiêu uống ly rượu nhạt rồi từng bước đến bên giường, hắn cúi xuống hôn lấy Lam Lăng, đầu lưỡi điêu luyện đẩy từng giọt rượu thanh mát vào miệng y.

Lam Lăng được đút rượu đến nóng rẫy, y hổn hển hỏi: "Đây là rượu gì thế?"

"Rượu thúc tình."

Nam hậu nghe xong phải thở gấp liên hồi: "Ngươi muốn đêm nay ta chết trên giường sao?"

Thái Phượng Tiêu nghe thế thì cười: "Sao ta nỡ chứ."

"Ta thấy ngươi rất muốn đấy!"

Đêm nay đã định sẽ là một đêm rất dài


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net