C23: Nhãn Đồng Lam Sắc(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa tờ mờ sáng, một hàng ám vệ lặng lẽ tiếp cận khu vực xung quanh huyện nha. Bọn lính ngủ gà ngủ gật, lơ là canh gác phòng vệ, ắt hẳn là do quá rãnh rỗi không có gì để làm.
Từng cái bóng đen lướt trên mái nhà, nhẹ nhàng đáp xuống đánh ngất lính gác của huyện nha. Cứ vậy tiếp diễn, một hàng ám vệ thần không biết quỷ không hay đồng loạt tráo đổi vị trí với bọn lính.

Đến khi trời sáng hẳn, lính gác từ trong ra ngoài của huyện nha đều bị thay đổi bằng ám vệ bên cạnh Vương Nhất Bác. Có vậy, nhất cử nhất động về sau của huyện lệnh mới bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay.
...........

Vương Nhất Bác dùng xong bữa sáng, đến phòng ai kia thăm nom, dặn dò người ở lại cẩn thận trông chừng. Chỉ cần thấy Quân sư có chút động tĩnh nào thì phải lập tức chạy đi báo cáo ngay.
Xong xuôi hết thảy, hắn cùng với chúng phó tướng theo chân Tiết Linh Vân vào rừng xem xét tình hình của những thôn dân lâm vào cơ cực kia.

Nghe là một chuyện, tận mắt trông thấy lại là một chuyện khác!

Đợi mấy người Vương Nhất Bác chứng kiến tình cảnh hàng loạt bá tánh con dân Đại Hưng phải trú ngụ trong căn nhà lá không được tính là lành lặn, cái ăn cái mặc thiếu thốn đủ điều, nam nữ lão ấu* ai nấy đều thiếu sức sống, sắc mặt tiều tuỵ .

Chỉ cần sinh hoạt trong hoàn cảnh này ước chừng khoảng 1 tuần nữa, những người không chịu được trước nhất chính là oa nhi và người lớn tuổi.

Hai tỷ muội Tiết Linh Y ở lại trông coi, cùng với ám vệ trước đó theo vào đang phụ giúp thôn dân chữa thương. Muội muội Tiết Linh Tiêu trông thấy mấy người đại tỷ tỷ dẫn đến, lập tức chạy lại gần.
" Vương gia! Ở đây có rất nhiều nam nhân trai tráng từng bị đánh đập nhưng không được chữa trị kịp thời. Vết thương của bọn họ đa số đều đã bị hoại tử, không thể chữa trị, chỉ có thể cam chịu sống cảnh tật nguyền. "

Vương Nhất Bác nhíu mày không nói, hướng về phía có đám đông bu quanh. Tiết Linh Y giúp một người cầm máu, ngẩng đầu nhìn lên.
Hoá ra vừa rồi vài thôn dân vào núi săn bắn thú rừng, không may giẫm phải bẫy, phần bắp chân của người nọ bị kẹp thủng gần mười lỗ, máu cứ chảy ròng ròng. Nếu không phải những người đi cùng kịp thời báo tin, lại nhờ có tỷ muội Tiết Linh Y biết khinh công, gấp rút mang người về chữa trị cầm máu, tính mạng e rằng khó bảo toàn.

Đây phải gọi là có phúc trong hoạ!

Cúi đầu xem xét, Tiết Linh Vân xuất ra dược liệu mang theo trong người, đem đổ vào vết thương của thôn dân kia, khiến đối phương hét lên đau đớn.
Thân nhà binh chinh chiến sa trường, vết thương lớn nhỏ trên người không ít, tuỳ thời mang theo vài bình kim sang dược* có công hiệu cầm máu giảm đau, cũng coi như kéo dài thời gian sinh mạng.

Tuy lúc mới đầu bôi vào đau đến ngất đi, nhưng hiệu quả của nó lại cực kỳ tốt. Thôn dân kia sau khi la hét xong thì dần bình ổn lại, sắc mặt không còn trắng bệch như vừa rồi, máu nơi bắp chân cũng đã ngừng chảy.

" đa... đa tạ..."
Thôn phụ* gần đó kích động lao đến níu lấy cánh tay Tiết Linh Vân, nước mắt giàn giụa.
" vị cô nương này, xin đa tạ ơn cứu giúp của cô nương. "
Thôn dân bị thương là phu quân của thôn phụ này đây, nàng ta nhìn cảnh phu quân mình phải chịu dày vò đau đớn, sớm đã muốn chết lặng...
Nay lại thấy nhờ có thứ dược liệu của Tiết Linh Vân mà phu quân không phải chịu cảnh dày vò thể xác, không nhịn được khóc rống nói lời cảm tạ.

Tiết Linh Vân liên tục xua tay nói không cần đa lễ, Cửu Nguyệt xem ở nàng tính tình thận trọng cẩn thận, giao phó mang thôn dân kia vào trong trấn, tìm đại phu giỏi để được chữa trị đàng hoàng, tránh phát sinh dị tật về sau.

Mặt trời lúc này chỉ mới vừa treo cao trên đỉnh đầu, thôn phụ cùng các thiếu nữ đã chuẩn bị nhóm củi đốt lửa, bọn họ sắp nấu ăn cho buổi trưa.
Người dân tại nơi đây không phân chia riêng lẻ, mà dùng vài cái nồi lớn để nấu ăn, xong rồi mới phân phát cho từng người, nếu thiếu thì có thể lấy thêm.

Hệt như cách thức sinh hoạt trong quân doanh!

Chúng phó tướng theo sau Vương Nhất Bác vô cùng cảm khái -- không nghĩ đến hiện tại đã rời xa nơi trận địa hoang mạc, lại vẫn gặp phải tình cảnh ăn uống cơ cực như vầy!

Diệp Khâu - trong quân doanh, vị phó tướng này là người làm việc tỉ mỉ chu toàn nhất, luôn chú trọng suy xét trước sau mọi mặt. Bấy giờ trực tiếp giảng dạy cho một đám phụ nhân thiếu nữ, chỉ bọn họ cách làm sao mới có thể giữ được lửa cháy lâu mà không cần tuỳ thời châm củi khô.

Tỷ muội Tiết Linh Vân nhao nhao kéo theo Cửu Nguyệt mang gần hơn mười nữ hài ra suối tắm rửa, còn giúp bọn trẻ chải đầu buộc tóc gọn gàng.

Lão giả Hoà An là lão nhân có tuổi đời lớn nhất, cũng được xem là người có uy vọng lớn nhất, hầu hết nếu như có sự việc quan trọng, người dân nơi này đều phải hỏi qua ý kiến của ông ta.
Mấy người Vương Nhất Bác được nhi tử của ông lão mời vào 'nhà' nói chuyện.

Lý Xuyên luôn là người đứng ra thay mặt giao tiếp dưới quyền Vương Nhất Bác, lúc này đem chuyện mà bọn họ được biết nói sơ qua một lần, ngỏ ý muốn vạch trần bộ mặt tàn ác của  huyện lệnh thì phải cần người của trấn Hoài Lâm đứng ra làm chứng.
Tất cả những người có mặt tại đây đều là nhân chứng sống tốt nhất !

Lão giả hơi nhíu mày trầm tư - điều đơn giản này không phải ông ta không biết. Ngặt nỗi bọn họ đều chỉ là thường dân tay không tất sắc, sức lực lại chẳng có bao nhiêu, làm sao chống lại đám quan binh trang bị đầy đủ vũ khí kia?

Ai sẽ bảo toàn tính mạng cho bọn họ?

Vương Nhất Bác như có thuật đọc tâm, nhìn chằm chằm lão giả đầu tóc trắng xoá, nhàn nhạt tới một câu.
" Làm việc cho ta, các người không cần lo sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như chúng thuộc hạ của ta vẫn không thể đảm bảo an toàn cho các người, vậy thì chỉ e là... khắp thiên hạ này sẽ không còn ai có được cái khả năng đó.
Chỉ cần các người chịu đứng ra chỉ rõ tội trạng của tên cẩu quan kia, ta cam đoan nay mai sẽ hái thủ cấp của hắn xuống, giúp cho các người trút giận. "

Lời này không phải không có căn cứ, sở dĩ Vương Nhất Bác dám nói ra miệng là vì hắn có trong tay đội quân mạnh nhất Châu lục, hết thảy bốn nước còn lại đều phải kiêng dè.
Thế nên, nếu người của hắn ngay cả vài bá tánh thường dân đều không bảo vệ được, vậy thì cũng không cần phải cầm gươm xông pha chiến trường làm gì.

Vung giáo giết giặc hòng bảo vệ lãnh thổ tổ quốc, nhưng cái quan trọng nhất chính là con dân bá tánh không phải sao?
Nơi này ước chừng chỉ xấp xỉ ba trăm nhân mạng, nếu nói không thể đảm bảo an toàn cho những người này, vậy thì bọn hắn nên tự cảm thấy hổ thẹn!

Lý Xuyên vừa cười vừa nói, cam đoan sẽ lo liệu mọi thứ chu toàn. Đừng nói nơi này chỉ gần ba trăm mạng người, dù cho có là vạn người cũng đều đảm bảo bọn họ an toàn lành lặn.

Lão giả chấn động không thôi, nhìn sơ qua đã biết mấy người này không phải nhân vật tầm thường. Bất quá, ngay cả huyện lệnh cũng dám chống lại, chỉ sợ rằng thân phận của bọn họ là không hề đơn giản....

Gật đầu, lão giả đứng lên, thân hình cao gầy hơi khòm, bày ra tư thế cúi chào cung kính.
" Nếu có thể giúp đóng góp phần sức nào giúp vạch trần bộ mặt huyện lệnh, lão nhân quyết không từ nan. "

Lý Xuyên cùng chúng phó tướng đều khoát tay nói câu khách khí, riêng độc Vương Nhất Bác là đứng im không nhúc nhích, nhìn thẳng vào lão giả, đơn giản là nhận của ông ta một cái 'hành lễ' mà thôi.

Lúc này xem như hai bên đã đạt được thoả thuận chung, Vương Nhất Bác cũng không cần phải nán lại thêm làm gì, dù sao mấy việc lặt vặt như sửa nhà cũng đã có nhóm ám vệ và chúng phó tướng phụ giúp cho mọi người, thế là mang theo riêng mỗi Lý Xuyên ra về.
............

Bên kia tình cảnh khá trót lọt thuận lợi, Vương Nhất Bác lấy được tín nhiệm của bá tánh huyện Hoài Lâm, tay chân của hắn thì thành công xâm nhập vào huyện nha dò thám tình hình.
Nào hay biết phía bên này, trong nhã gian yên tĩnh, người đã ngủ gần hai ngày liền rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại.

Chớp mắt nhìn trần nhà, Tiêu Chiến ngồi dậy, lại liếc nhìn một vòng xung quanh căn phòng, sau đó mới tém chăn sang một bên, bước xuống giường.

Động tĩnh tuy nhỏ, nhưng ám vệ ở lại trông coi bên ngoài vẫn có thể phát giác ra, lập tức mở ra cửa phòng.
" Quân sư! Ngài tỉnh? "

Tiêu Chiến nhìn người hấp tấp xông vào, cậu nhận thấy dường như đối phương đang vô cùng hoang mang...

Không đúng, phải nói là vô cùng kinh hãi!
Ám vệ tông cửa xông vào, ập vào mắt đầu tiên là gương mặt quá mức diễm lệ của Quân sư nhà mình. Vị đó... có một đôi con ngươi xanh biếc như da trời.

Đây là lần đầu tiên ám vệ được nhìn rõ Quân sư ở khoảng cách gần, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người có màu mắt như vậy!

Thiên a! Quân sư nhà bọn họ thật sự là tiên nhân sao?

Đối diện với thần tình khiếp đảm của ám vệ, Tiêu Chiến có chút không hiểu ra sao, tiến tới vài bước.
" Trông ta rất đáng sợ sao? "

" Không không! Ngài không hề đáng sợ chút nào!! "
Ám vệ hoảng hốt xua tay, đầu lắc như trống bỏi.
Bộ dạng này của y nào có chút gì gọi là đáng sợ a? Là vô cùng dễ nhìn mới đúng!

Cảm thấy bản thân mình có phần vô lễ, cư nhiên lỗ mãng nhìn chằm chằm vào vị này, ám vệ vội di dời tầm mắt.
" Khụ.... Quân sư, ngài có muốn ăn chút gì hay không?"

Tiêu Chiến hơi chần chừ, lắc đầu.

" không muốn..."

" ừm.... A! "
Ám vệ đột ngột vỗ đầu.
" Xém tí thì quên mất, Vương gia có dặn, nếu ngài tỉnh lại phải lập tức báo ngay cho ngài ấy! "
Nói rồi toan chạy đi, may là Tiêu Chiến phản ứng nhanh, kịp thời kêu lại.

" Thất gia? Ngài ấy có việc ra ngoài? "

" Đúng vậy! Vương gia cùng với các vị phó tướng từ sáng sớm đã đi vào trong rừng. "
Biết người này không nắm rõ tình hình trong hai ngày ngủ say kia, ám vệ thực hiểu chuyện đem tất cả sự việc một phen thuật lại từ đầu chí cuối.

Tiêu Chiến nghe xong, muốn ngay lập tức đi tìm Vương Nhất Bác.
Cái này thì hay rồi, ám vệ không biết rằng Quân sư nhà mình là kiểu người thuộc trường phái hành động.
-- Không phải thư sinh đều là tư văn nhã nhặn, động khẩu không động thủ sao?
Lẽ nào Quân sư nhà bọn họ không phải thư sinh?
Ách... Cái này....

Đáng thương cho ám vệ nhỏ bé, muốn ngăn cản bước chân của người kia nhưng lại không dám quá sỗ sàng, một chút cũng không dám có ý nghĩ sẽ động tay động chân với y. Chỉ có thể gấp đến điên mà theo sau.

" Không cần a Quân sư! Vương gia có lẽ sắp trở về rồi cũng nên, hay là chúng ta cứ ở khách điếm đợi ngài ấy trở về? "

Ám vệ nói dứt câu, chân của Tiêu Chiến đã bước ra khỏi ngạch cửa khách điếm, nghoảnh mặt nhìn lại.
" Vào rừng thì phải đi hướng nào? "

Biết là không thể ngăn cản, ám vệ cảm thấy cái mạng nhỏ của mình có lẽ sau khi tìm thấy Vương gia thì sẽ không giữ được nữa, nhất thời chỉ muốn cắn lưỡi luôn ngay tại chỗ.....
................

Tuy nói trở lại khách điếm, thế nhưng Vương Nhất Bác và Lý Xuyên cũng không quá gấp rút, mà là chậm rãi tản bộ, cố ý lên trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống hòng nắm rõ địa thế của Hoài Lâm huyện.

Một vùng đất trũng được khá nhiều sông ngòi bao quanh, trấn Hoài Lâm nhìn từ trên cao có hình dạng của Ô Quy* nằm sấp trải dài tứ chi. Có thể thấy được nơi cao nhất là một toà lầu màu đỏ, huyện nha nằm ở cổng thành phía Tây, khách điếm bọn họ chọn cũng là ở trên cùng một con đường lớn với huyện nha.

Đem hết thảy địa hình thành trấn ghi nhớ kĩ, chủ tớ hai người bấy giờ mới thong thả xuống núi. Đang đi, Vương Nhất Bác chợt nhíu mày, mắt phải của hắn vừa nháy nháy vài cái...

Ước chừng được nữa đoạn đường trở về, Vương Nhát Bác và Lý Xuyên đều cảm đều cảm nhận được có khí tức xao động, đối phương đang di chuyển vô cùng nhanh, còn là nhắm hướng trực diện hai người mà đến.
Quả nhiên không bao lâu sau, một hắc ảnh đen ngòm lướt nhanh qua vô số bụi cây, dừng lại ở một khoảng cách nhất định với hai người đang đứng đợi.

Vương Nhất Bác trông thấy đối phương thì có phần kinh ngạc. Song, lời của hắc ảnh làm cho hắn phải một phen choáng váng.

" Vương gia, Quân sư đã tỉnh! Ngài ấy kiên quyết muốn gặp Vương gia, đang trên đường đi đến đây. "

Hắn là đang nghe thấy cái gì? Người nọ tỉnh, còn nhất quyết muốn gặp hắn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Y thế nhưng còn tự mình chạy vào rừng tìm mình....
Vương Nhất Bác một câu cũng không nói, thi triển khinh công vụt qua trên đỉnh đầu hắc ảnh, quỷ mị lao đi như hoà mình làm một với làn gió.

Lấy tốc độ nhanh nhất phóng trên lối mòn, Vương Nhất Bác trông thấy thân ảnh quen thuộc ở ngoài bìa rừng. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là -- may mắn thay, người nọ vẫn chưa kịp vào trong rừng.
Rừng rậm ẩn chứa vô số nguy hiểm, nếu tự ý đi vào, ai biết sẽ có cái gì không may phát sinh?

Nghĩ cũng không dám nghĩ...

" Chiến! "
Gọi một tiếng, Vương Nhất Bác từ trên cao vọt xuống ngay trước mặt đối phương.

Tiêu Chiến thoáng giật mình, tay dỡ bỏ đấu lạp ám vệ 'bắt ép' cậu phải đội vào, nhìn đến Vương Nhất Bác vẻ mặt có phần lo lắng bất an.

Mà một cái nhìn này, trực tiếp khiến cho Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người, rất lâu sau cũng không thể hồi phục tinh thần, mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử quá mức 'yêu dị' của Tiêu Chiến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net