Chương 11: "Tính kế, tất cả đều là tính kế!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người ở trên giường giằng co không dứt.

Nhiều năm làm cảnh sát, Dư Tễ Đan đã quen với việc "áp bức" người khác, cô hiếm khi trở thành đối tượng "bị áp bức".

Sự tức giận trong mắt Dư Tễ Đan không phải giả: "Anh có thể không động thủ hay không?"

Nếu là như bình thường, Lý Mính Hưu khẳng định đã sớm buông Dư Tễ Đan ra —— không chỉ buông ra, mà còn ôm vào trong lòng ngực ôm ấp và hôn một cái......

Dư Tễ Đan thấy Lý Mính Hưu cứng không ăn, chỉ có thể thử mềm mỏng một chút, nếu như hai người xảy ra xung đột, cô chưa chắc thắng Lý Mính Hưu một cách dễ dàng.

"Tôi không phải muốn đi gặp người đàn ông khác, mà là đối tượng hẹn hò."

Lông mày Lý Mính Hưu không tự chủ được mà nhướng lên.

Cô còn không biết xấu hổ mà nói là đối tượng hẹn hò!

"Thật ra tôi bị chứng sợ hãi hẹn hò một chút, trong ba năm qua cũng có vài lần, nhưng mỗi lần đều không có tiến triển, những người đàn ông đó nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy nữ quỷ, đều trốn đến rất xa...... Thật ra bọn họ chán ghét tôi, tôi cũng chưa chắc thích bọn họ! Nhưng nhân viên văn phòng lần này là do chú thím chọn thật lâu, bọn họ vừa ý, tôi không có cách nào cự tuyệt."

Lý Mính Hưu hạ giọng, gằn từng chữ một: "Không, có, cách, nào, cự, tuyệt?"

Dư Tễ Đan vừa định "Ừ", nhưng cô nghĩ lại: Tại sao lại phải giải thích với Lý Mính Hưu nhiều như vậy? Anh ta hiện tại đối với cô mà nói, cũng chỉ khá hơn người lạ một chút mà thôi!

"Anh lập tức đi ra khỏi phòng ngủ của tôi ——"

Dư Tễ Đan chỉ cần một câu đã khiến Lý Mính Hưu phải nhận thua: "Nếu không thì anh đi ra khỏi nhà tôi! Ngay bây giờ!"

Lý Mính Hưu: "............"

***

Lý Mính Hưu bị Dư Tễ Đan đuổi ra khỏi phòng ngủ.

Trên bàn cơm chén đĩa hỗn độn, anh không có một chút tâm trạng ăn uống nào.

Lý Mính Hưu dùng tốc độ nhanh nhất lau dọn bàn ăn —— nhìn đống cơm thừa canh cặn, anh sẽ càng tức giận hơn.

Anh làm cơm cho một mình Dư Tễ Đan, cứ như vậy bị người khác chia nhau ăn một cách khó hiểu......

Lý Mính Hưu ngồi ở bàn ăn bấm bấm di động.

Anh chỉ cần chỉnh sửa hai email, mới vừa ấn "Gửi đi", cửa phòng ngủ đã bị người từ bên trong mở ra.

Dư Tễ Đan đi ra, nhìn thấy bóng dáng Lý Mính Hưu ngồi một mình, vẻ mặt cô đơn mà nhìn di động, cô thật tâm xin lỗi: "Cái đó...... Anh...... Đói không?"

Không đợi Lý Mính Hưu trả lời, Dư Tễ Đan liền bước đến: "Anh có muốn tôi nấu mì cho anh không?"

Lý Mính Hưu: "............"

Anh nghĩ Dư Tễ Đan sẽ mắng anh, thậm chí sẽ đánh anh, nhưng không nghĩ tới Dư Tễ Đan sẽ nói như vậy......

Cô chủ động nấu mì cho anh!

Thụ sủng nhược kinh!

Thật con mẹ nó thụ sủng nhược kinh! (*)

(*): được sủng ái mà lo sợ

Lý Mính Hưu ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Dư Tễ Đan, thiên ngôn vạn ngữ (*) gom thành một chữ: "Được......"

(*): nghìn lời nói, vạn câu thề

***

Dư Tễ Đan rất ít xuống bếp, chính xác mà nói cô rất ít nấu cơm ở nhà.

Trên thực tế cô đều ở cơ quan giải quyết một ngày ba bữa, ở nhà cũng là ăn cơm hộp, hoặc là mì gói.

Chờ đến khi cô vào phòng bếp, liền phát hiện trong nhà căn bản không có mì sợi.

Như vậy......

Dư Tễ Đan ở tủ lạnh tìm kiếm nửa ngày, thế nhưng chỉ tìm được vài gói mì ăn liền cùng vài chai bia.

Quên đi, ăn mì gói đi.

Dư Tễ Đan tìm một cái nồi inox, đổ nước vào, bật lửa và bắt đầu nấu hai gói mì ăn liền.

Thuận tay bỏ vào hai quả trứng gà.

***

Nhìn bóng dáng bận rộn của Dư Tễ Đan, Lý Mính Hưu tuy rằng ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhưng suy nghĩ của anh đã sớm bay đến sau lưng cô —— ôm lấy cô thật chặt.

Từng có lúc, cô vụng về quan tâm anh như vậy......

Cứ cho là ông trời lấy đi kí ức về anh của cô, lại vẫn như cũ không lấy đi khoảng thời gian của bọn họ, những năm tháng ấm áp của bọn họ.

Lúc anh ở trong tù mất đi tự do, mất đi tất cả, anh chính là nghĩ về cô để vượt qua những đêm dài —— nhớ gương mặt tươi cười của cô, nhớ cô vì anh mà nhảy múa, nhớ cô tự tay nấu mì......

Nhớ cô.

Nhớ cô!

Nhớ cô ......

Bây giờ tất cả đều trở lại bên cạnh anh ——

Anh không thể không cảm thán ông trời đã chiếu cố anh.

Vài phút sau, Dư Tễ Đan nhanh chóng tắt bếp.

Dư Tễ Đan trực tiếp đặt cái nồi kia trước mặt Lý Mính Hưu: "Tôi không có khả năng nấu ngon được...... Nếu anh thấy không ngon thì vứt đi rồi gọi đồ ăn bên ngoài đi......"

Ánh mắt Lý Mính Hưu không rời khỏi Dư Tễ Đan.

Tuy rằng chỉ là mì ăn liền bình thường, nhưng đây chính là do Dư Tễ Đan tự tay nấu, trên thế giới này còn có gì sánh bằng không?

Không có!

Lý Mính Hưu không chỉ ăn hết mì, thậm chí còn húp sạch nước súp!

***

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Dư Tễ Đan liền rời giường bắt đầu rửa mặt chải đầu trang điểm.

Đi ngang qua Lý Mính Hưu đang ngủ ở dưới đất tại phòng khách, cô bước đi nhẹ nhàng.

Mặc dù bản thân Dư Tễ Đan đối với việc hẹn hò gặp mặt này không có kỳ vọng gì, nhưng xuất phát từ việc lịch sự với đối tượng gặp mặt, càng là xuất phát từ việc chú hai dặn dò kĩ càng, cô vẫn ăn mặc trang điểm đẹp một chút.

Ngày thường cô đều mặc cảnh phục, thường phục cũng chỉ đơn giản là kiểu đồ thể thao vận động thoải mái.

Lần này, Dư Tễ Đan lục tung tủ quần áo, tìm ra một thứ dưới đáy tủ —— một chiếc váy trắng tinh khôi, nghịch ngợm đáng yêu—— bản thân quần áo đã thật xinh đẹp, Dư Tễ Đan lại là trời sinh là cái móc áo, chính là phong cách quần áo cùng khí chất người mặc thật sự quá khác biệt...

Xa xa thoạt nhìn đẹp như tiên nữ, nhìn gần liền cảm thấy...... Dường như có gì đó không phù hợp......

Nhưng những cảm giác không hài hòa nho nhỏ này lại không đáng kể để làm giảm đi sự xinh đẹp của cô.

Thời điểm Dư Tễ Đan rời khỏi nhà, Lý Mính Hưu đang nằm trên sàn bên cạnh ghế sofa ở phòng khách, cũng không động đậy, thoạt nhìn ngủ rất ngon.

Cô không định đánh thức Lý Mính Hưu.

Mà một giây sau khi cửa lớn đóng lại, Lý Mính Hưu liền chậm rãi mở mắt.

***

Không thể nói tâm trạng của Dư Tễ Đan không thấp thỏm.

Cô vừa ra khỏi cửa, còn chưa đến cổng tiểu khu, chú hai cô liền gọi điện thoại: "Đã ra ngoài chưa?"

"Dạ rồi."

"Tốt lắm. Lần đầu tiên gặp mặt đến trễ không tốt, đi càng sớm càng tốt. Bất quá, Tễ Đan à, mọi người vừa ý cũng không là gì, còn phải là con vừa ý mới được, con cần phải cảnh giác cao độ tìm hiểu kỹ tiểu Hứa, sau khi kết thúc chú sẽ bảo Giang Nguyệt đến đón con, buổi tối con đến nhà ông con một chút."

"Dạ......"

Lúc Dư Tễ Đan ra khỏi nhà thời gian còn rất sớm, ngồi xe buýt đến đó cũng còn dư thời gian.

Khi xe buýt di chuyển, một chiếc xe ô tô kiểu dáng retro chạy băng băng ngang qua cửa sổ ——

Cậu trai trẻ ngồi bên cạnh Dư Tễ Đan lúc đầu còn nhìn trộm cô, nhưng khi chiếc xe ô tô kia chói lọi ngang qua ánh mắt anh ta, anh ta liền chuyển sự chú ý ra ngoài cửa sổ, miệng còn không ngừng nói "Mẹ nó!" "Mẹ nó mẹ nó!" âm thanh cảm thán kinh ngạc.

Chờ đến khi Dư Tễ Đan nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong không khí cũng chỉ còn lại khói xe ô tô.

Cậu trai kia gọi điện thoại cho bạn mình, vẻ mặt kinh ngạc mà nói cái gì ngừng sản xuất, phiên bản giới hạn, không sản xuất nữa, còn nói một vài thứ mà Dư Tễ Đan căn bản nghe không hiểu.

Tới địa điểm gặp mặt, còn khoảng mười phút là đến giờ hẹn.

Dư Tễ Đan hít thật sâu.

Theo chuyển động của cửa kính quán cà phê, có một người đàn ông đẹp trai, sạch sẽ cao ráo đi ra, hướng về phía Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan không rõ nguyên nhân mà nhìn anh ta.

"Cô là cảnh sát Dư đúng không?"

Dư Tễ Đan gật gật đầu, thật ra cô cũng đoán được người đàn ông trước mặt là ai.

"Chào cô, tôi là Hứa Nghi Niên, cô cũng có thể gọi tôi là tiểu Hứa."

Dư Tễ Đan cười một chút, thoải mái hào phóng mà vươn tay, bắt tay với đối phương: "Chào anh, tiểu Hứa."

"Chúng ta đi vào thôi ——"

"Đi thôi."

***

Trai tài gái sắc.

Dư Giang Nguyệt quả nhiên không nói sai.

Tiểu Hứa này lớn lên thật đẹp trai, xem như là một soái ca.

"—— chỉ là nếu so sánh cùng Lý đại thiếu cậu, đều không xứng xách giày đâu......"

Một chiếc ô tô đỗ ở bãi đậu xe đối diện quán cà phê.

Từ ngữ mấu chốt chính là: phiên bản giới hạn, không sản xuất nữa.

Người nói chuyện là bác sĩ nổi tiếng tại bệnh viện tư nhân Bắc Kinh Cố Duyên Trăn.

Cố Duyên Trăn ngồi ở ghế lái ngước mắt, xuyên qua kính chiếu hậu vừa lúc có thể nhìn thấy một vị nào đó có gương mặt không hề thua kém.

Cố Duyên Trăn trưng ra vẻ mặt xem kịch vui.

Mà bên trong xe một người đàn ông khác lại không có hứng thú như vậy, ánh mắt chăm chú khóa chặt tại cửa quán cà phê ——

Một màn "trai tài gái sắc" vừa rồi, người ngoài thấy xứng đôi bao nhiêu, đối với anh ta mà nói lại càng đau lòng.

Anh ta cau mày thật chặt.

"Mính Hưu, cậu tội gì lại phải khổ sở như thế chứ?"

Người chuẩn bị xem kịch vui Cố Duyên Trăn không nhịn được nói: "Nhiều năm như vậy, cậu lại không thành thật ra mặt, việc gì có thể làm đều làm, Tễ Đan một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy, nhưng là không ai dám theo đuổi không ai dám chạm vào, có tí tâm tư gì đều bị cậu dùng thế lực đen tối chèn ép ——"

"Cậu có sợ Tễ Đan biết cậu luôn phá rối sau lưng cô ấy không? Cậu đây là không đúng rồi, Mính Hưu, nam tử hán đại trượng phu, làm cũng đã làm, có gì không dám nhận? Những việc cậu làm cho cô ấy còn chưa đủ sao? Tương lai nếu như cô ấy biết sự thật, cũng sẽ không không quan tâm cậu thế nào, nói không chừng còn sẽ cảm động đến rơi nước mắt đấy."

Lý Mính Hưu im lặng thật lâu, rốt cuộc mở miệng: "Em không muốn thấy cô ấy rơi nước mắt."

Cố Duyên Trăn vẻ mặt ghét bỏ: "Ai nha, được rồi, tên si tình ......"

"Hửm?" Lý Mính Hưu như có như không liếc nhìn kính chiếu hậu, "Trả xe cho em!"

Cố Duyên Trăn: "............"

"Hiện tại muốn mua đều mua không được, anh quay lại bảy năm trước đi!"

"............" Cố Duyên Trăn bình tĩnh thay đổi chủ đề, "Cho nên, đã qua ngần ấy năm, hiện tại cậu đã ra tù, tại sao còn để tên nhân viên văn phòng kia đến gần Tễ Đan? Còn không nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng một bước nắm lấy Dư Tễ Đan?"

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngày hôm qua em suy nghĩ một đêm, có lẽ lúc trước em cũng không đúng, khi đó em quá sợ hãi, sợ hãi Tễ Đan bị người đàn ông khác lừa đi mất, sợ hãi cô ấy đặt người đàn ông khác vào mắt, cho nên em chỉ có thể 'một đao cắt đứt', còn hiện tại...... Em cảm thấy, đối lập mới có thể sinh ra cái tốt —— chỉ có thể để cô ấy tiếp xúc với người đàn ông khác, cô ấy mới có thể càng thêm cảm nhận được là em tốt hơn."

"............" Cố Duyên Trăn nói thầm một câu, "Tính kế, tất cả đều là tính kế!"

Lý Mính Hưu không tỏ ý kiến.

"Nhưng mà, Lý đại thiếu." Cố Duyên Trăn cười như tên trộm, "Cậu thật sự không sợ có cao thủ lừa mang Tễ Đan đi mất?"

Lý Mính Hưu cười như không cười mà đẩy cửa xe ra: "Nếu anh ta có khả năng, liền thử xem."

Nói xong, anh đã đi xuống xe, chạy như bay về phía quán cà phê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net