Chương 22: Chung giường chung gối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan cố gắng rút tay ra.

Cô thử vài lần nhưng đều thất bại.

Bởi vì Lý Mính Hưu đã dùng toàn bộ sức lực, nắm tay cô thật chặt.

Dường như anh đang muốn nói: Anh sợ cô rời đi.

Lý Mính Hưu từ đầu đến cuối cũng không mở mắt, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng nỉ non như cũ: "Đừng đi ——"

Dư Tễ Đan thở dài, kéo một chiếc ghế từ phía sau và ngồi ngay cạnh giường.

Một bàn tay bị Lý Mính Hưu nắm chặt, cô liền dùng tay kia lấy khăn ướt lau mặt cho Lý Mính Hưu, nhẹ nhàng nói: "Được, tôi không đi, tôi ở đây chăm sóc anh, được chưa?"

Lý Mính Hưu sốt cao không giảm, gần như mất ý thức, nhưng vẫn không ngừng lặp lại: "Đừng đi, Đan Đan, đừng đi......"

Dư Tễ Đan chỉ có thể không ngừng lau mặt, cổ, tay cho anh ......

Nhưng cho dù cô lau thế nào, Lý Mính Hưu cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Thay khăn lau mới cũng không có tác dụng.

"Như vậy không được!" Dư Tễ Đan vỗ mu bàn tay Lý Mính Hưu, "Anh buông tôi ra trước, tôi đi gọi điện thoại mời bác sĩ gia đình đến xem cho anh."

Lý Mính Hưu cứng rắn không buông tay.

"Buông ra!" Dư Tễ Đan cau mày, giọng nghiêm khắc, "Anh có muốn bệnh chết thì cũng đừng chết ở nhà tôi! Hoặc là anh buông tay để tôi đi gọi điện thoại, hoặc là tôi vứt anh ra ngoài ngay bây giờ!"

Dư Tễ Đan đe dọa xong.

Hai ba giây sau, Lý Mính Hưu rốt cuộc lưu luyến không rời mà buông tay cô ra.

Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, nhỏ giọng nói thầm: "Cứ bắt tôi phải la làng lên mới chịu."

Cô lên mạng tìm một vài số điện thoại của bác sĩ gia đình, chọn một số để gọi, sau đó trình bày kỹ càng tỉ mỉ tình trạng bệnh của Lý Mính Hưu cho đối phương, rồi cung cấp địa chỉ nhà cô.

Bác sĩ gia đình đảm bảo anh ta sẽ đến sớm nhất có thể.

Cúp máy, Dư Tễ Đan mang cho Lý Mính Hưu một ly nước ấm, cô muốn bắt anh uống, nhưng Lý Mính Hưu một ngụm cũng không uống.

Dư Tễ Đan phải tạm thời từ bỏ quyết định cho Lý Mính Hưu uống nước, đi vào phòng tắm lấy nửa thau nước lạnh, ngâm khăn tắm của cô và Lý Mính Hưu trong nước lạnh.

Khoảng 40 phút lúc sau, bác sĩ gia đình đến.

Dư Tễ Đan mời bác sĩ vào phòng ngủ: "Anh ấy chắc là bị cảm lạnh, sáng sớm tôi có nghe tiếng ho khan, bây giờ thì phát sốt."

Bác sĩ đặt hộp y tế xuống, bắt đầu kiểm tra Lý Mính Hưu, sau đó một bên lấy ống nghe từ hộp y tế ra, một bên nói với Dư Tễ Đan: "Cô cởi áo anh ta ra đi."

Dư Tễ Đan: "............"

Bác sĩ muốn cô giúp anh ta...... cởi quần áo?!

Dư Tễ Đan vừa khó xử vừa rối bời —— không phải ông bà có câu nam nữ thụ thụ bất thân sao! Làm sao cô có thể giúp Lý Mính Hưu cởi quần áo......

Nhưng bây giờ Lý Mính Hưu bệnh nặng, chữa bệnh là quan trọng nhất......

Dư Tễ Đan đành nhắm mắt, chậm rãi bò lên giường, ngồi bên cạnh Lý Mính Hưu ——

Sắc mặt Lý Mính Hưu vừa tái nhợt vừa tiều tụy.

Dư Tễ Đan âm thầm mắng Lý Mính Hưu trong lòng: Tên thối tha không biết xấu hổ! Đẹp trai như thế làm gì? Bị bệnh cũng nhìn thấy không giống người thường, hẳn là phong thái riêng của những kẻ đẹp mã.

Dư Tễ Đan hạ quyết tâm, cô chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay mới vừa chạm vào cúc áo trên cổ áo Lý Mính Hưu, đang chuẩn bị cởi ra, nhưng ánh mắt cô lại nhịn không được mà nhìn lên mặt anh ——

Bộ dạng này của anh ta đúng là khiến cho người ta khó xử, nhịn không được: Một mặt muốn chăm sóc, bảo vệ anh ta, một mặt lại làm cho người ta muốn phạm tội......

Mãnh liệt.

Thập phần mãnh liệt.

Dư Giang Nguyệt còn nói cô là tiểu bạch thỏ...... Bây giờ cô rõ ràng chính là bà ngoại sói!

"Tại sao còn chưa cởi ra?" Bác sĩ thấy vẻ ngơ ngác của Dư Tễ Đan, vẻ mặt lập tức ghét bỏ, "Cô đang làm gì thế? Cởi quần áo cho chồng tốn sức lắm à? Tuy rằng chồng cô đúng thật là rất đẹp trai, nhưng tôi là bác sĩ, anh ta là người bệnh, tôi là đàn ông, anh ta cũng là đàn ông —— cô không nỡ cho tôi nhìn anh ta đến thế à?"

Dư Tễ Đan: "............"

Vẻ mặt của cô rõ ràng là: 囧.

Khi nào thì Lý Mính Hưu lại thành chồng cô......

Căn bản anh ta còn không phải bạn trai cô!

Bất quá nghĩ lại, cũng không thể trách năng lực suy diễn của vị bác sĩ này quá mạnh, tình huống của bọn họ bây giờ, người ngoài nhìn vào cũng có thể đoán bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ đi?

Dư Tễ Đan rung động, cởi cúc áo của Lý Mính Hưu thật nhanh.

Một cái lại một cái.

Cô cởi toàn bộ cúc áo sơmi của Lý Mính Hưu một cách thuần thục.

"Làm sớm hơn có phải tốt hơn không! Thật không biết cô lề mề cái gì, tôi cũng không phải bác sĩ nữ."

Bác sĩ nói xong, cuối cùng vẫn là giúp một tay.

Dưới sự trợ giúp của bác sĩ, Dư Tễ Đan nâng nửa người trên Lý Mính Hưu dậy, cô có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của Lý Mính Hưu.

Sau đó, cô kéo áo sơmi của anh, chậm rãi cởi.

Áo sơmi trên người Lý Mính Hưu cởi ra một tấc, Dư Tễ Đan càng thêm khẩn trương một phân ——

So với lần đầu tiên Lý Mính Hưu đến nhà cô, lúc cô xông vào phòng tắm lúc anh đang cởi trần, còn kích thích hơn!

Bởi vì lần đó còn cách một khoảng cách, còn lần này là chân chính gần ngay trước mắt!

Xương quai xanh tinh xảo của anh, đường cong hoàn mỹ, thậm chí ngực cùng đường gân trên cánh tay cơ bắp đều nhìn không sót một cái gì.

Hormone nam tính cùng vẻ đẹp trai này ập đến trước mặt, làm cho Dư Tễ Đan người trước giờ không tiếp xúc nhiều với đàn ông mãnh liệt cảm nhận được —— cô lại trúng kế!

Lại trúng mỹ nam kế của Lý Mính Hưu!

Bác sĩ gia đình dùng ống nghe giúp Lý Mính Hưu kiểm tra, nghe một chút, sau đó ra hiệu bảo Dư Tễ Đan có thể cho Lý Mính Hưu nằm xuống lại: "Âm thanh không lớn, không phải do virus, hẳn là do là cảm lạnh gây ra, hôm nay truyền một chai nước biển, nếu có chuyển biến tốt thì sau đó không cần truyền nước nữa, cô chỉ cần cho anh ấy uống thuốc đúng giờ là được, nếu tình huống không tốt, lại gọi điện thoại cho tôi."

Dư Tễ Đan đỡ bả vai Lý Mính Hưu, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống giường, lại nâng đầu anh lên, đặt trên gối.

Bác sĩ cho Lý Mính Hưu truyền một chai nước biển.

Dư Tễ Đan nhìn tốc độ chảy, lại nhìn về phía bác sĩ gia đình: "Có gì trong chế độ ăn uống và những thứ khác cần chú ý không? Có gì anh ấy không thể ăn không?"

"Ăn ít thịt cá, cô làm món ăn thanh đạm một chút, tốt nhất nên ăn nhiều cháo. Cho quạt điều hòa hoạt động nhẹ thôi, không thì lại bị cảm lạnh trở lại."

Bác sĩ dặn dò xong liền rời đi.

Dư Tễ Đan trở lại phòng ngủ.

Nhìn phần thân trên đang cởi trần của Lý Mính Hưu, Dư Tễ Đan nghĩ không thể giúp anh mặc quần áo vào, vì vậy cô lấy chăn đắp lại cho anh.

Một bên cô nhìn chai truyền nhỏ giọt, một bên thay khăn lông trên trán cho Lý Mính Hưu.

Dư Tễ Đan nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Lý Mính Hưu, lẩm bẩm: "Là ông trời báo ứng tôi sao? Vốn dĩ muốn đuổi anh đi, bây giờ thì tốt rồi, anh không những không đi, còn chiếm cả giường cả phòng ngủ của tôi, tốn tiền cho anh khám bệnh, hơn nữa, bản thân tôi lại còn đi chăm sóc anh!"

***

Theo như Dư Tễ Đan, buổi tối hôm đó cô và Lý Mính Hưu có một sự đảo ngược trước giờ chưa từng có.

Lý Mính Hưu truyền nước xong, cũng không thấy hạ sốt, mơ mơ màng màng ở trên giường cô.

Dư Tễ Đan chỉ có thể đến ngủ trên sàn ở phòng khách......

Vừa nằm trên sàn, cô liền hiểu rõ —— băng dày ba thước, Lý Mính Hưu bị cảm lạnh không chỉ bởi vì ngồi trên cầu thang bị lạnh một ngày, mà là bị lạnh do quanh năm suốt tháng nằm trên sàn.

Dù cho có lót nhiều chăn bên dưới, cũng không cản được sự lạnh lẽo trên sàn nhà.

Dư Tễ Đan khó chịu trở mình.

Làm thế nào mà mọi thứ trở nên như thế này ......

Cô nằm ở sàn nhà nơi Lý Mính Hưu thường nằm không lâu, lại ngửi được một mùi hương lạ.

Chính xác mà nói, giống như là mùi thuốc lá.

Dư Tễ Đan tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được một hộp thuốc lá cùng bật lửa ở dưới gối đầu.

Lý Mính Hưu từ trước đến giờ không có hút thuốc lá trước mặt cô, nhưng cô biết là anh ta có hút, bởi vì có một lần bên ngoài cục cảnh sát, khi anh ta gặp được cô đi cùng với La Đông Lỗi, anh ta đang ngậm điếu thuốc.

Nhưng đó là lần duy nhất, từ đó về sau, cô cũng không thấy cảnh tượng đó nữa.

Không biết có phải Lý Mính Hưu biết cô đặc biệt chán ghét mùi thuốc lá hay không.

Dư Tễ Đan không thể nhận ra nhãn hiệu thuốc lá trong tay, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy tiếng Anh, một chữ Hán cũng không có.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ là thuốc lá ngoại nhập.

Dư Tễ Đan hừ lạnh một tiếng.

Tên thối không biết xấu hổ Lý Mính Hưu, lấy tiền sinh hoạt cô cho anh ta tiêu hoang khắp nơi, vừa mua hoa hồng vừa mua thuốc lá, thật quá đáng!

Dư Tễ Đan đem hộp thuốc cùng bật lửa ném vào thùng rác trong sự tức giận!

Hút hút hút! Này thì hút! Lần này xem anh còn hút thế nào được!

***

Ngày hôm sau, kẻ cuồng công việc Dư Tễ Đan khó có một hôm xin nghỉ về sớm.

Là người 800 kiếp cũng không bước vào chợ bán thức ăn gần nhà một lần, lần này đi vào cô có chút choáng váng, không thể tìm được chính xác từng khu vực, liền dứt khoát chỉ mua một phần xương sườn cùng hai loại rau xanh khác nhau ở cửa.

Về đến nhà, Lý Mính Hưu vẫn đang ngủ say ở trên giường.

Dư Tễ Đan dùng mu bàn tay sờ trán anh.

Hạ sốt rồi!

Rốt cuộc có thể thở phào một hơi.

Dư Tễ Đan xách theo đồ ăn đi vào phòng bếp.

Nhìn nồi niêu xoong chảo cùng các loại dụng cụ cắt gọt trong phòng bếp, vẻ mặt Dư Tễ Đan rối rắm.

Phần lớn là do Lý Mính Hưu mới mua sau này, trước giờ cô cũng không có sử dụng.

Ngay cả khi cô đã mua một vài món để trang hoàng nhà cửa, cô cũng sẽ không sử dụng chúng _(:з ∠)_

Dư Tễ Đan dùng sức nhớ lại lúc Lý Mính Hưu xuống bếp ——

Trông mèo vẽ hổ mà bắt đầu làm cơm.

Sau rất nhiều nỗ lực, cô làm một nồi canh xương sườn bí đao, cùng một nồi cơm, hạt kê, rau chân vịt cùng với cháo.

Khi Dư Tễ Đan bưng chiến lợi phẩm đi vào phòng ngủ, Lý Mính Hưu đã mở mắt.

Dư Tễ Đan đỡ Lý Mính Hưu dậy, hỏi: "Cả ngày nay anh không có ăn cơm, từ ngày hôm qua anh liền bắt đầu không ăn, đúng không?"

Lý Mính Hưu không trả lời vấn đề này, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú vào Dư Tễ Đan.

"Tôi có nấu một ít." Dư Tễ Đan bưng một cái chén, "Nói trước, tay nghề của tôi chắc chắn không thể nào so được với anh, anh không thể cười nhạo tôi nấu khó ăn! Mặc dù......"

Cô có chút lúng túng: "Đúng thật là khá khó ăn......"

Lý Mính Hưu ngồi dựa vào đầu giường, từ khi Dư Tễ Đan bước vào cửa, ánh mắt anh liền không thay đổi, vẫn luôn chăm chú nhìn cô.

Anh nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: "Cho dù em có bỏ thuốc độc vào, anh cũng ăn."

Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, chất vấn: "Anh còn sợ tôi bỏ thuốc độc vào?"

Lý Mính Hưu bất đắc dĩ cười một tiếng, chầm chậm nhấc tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi Dư Tễ Đan.

"Bỏ qua một bên! Anh nếm thử cháo tôi nấu xem."

Dư Tễ Đan múc một muỗng, đưa đến cằm Lý Mính Hưu, nhìn anh chăm chú không chớp mắt, đút một muỗng cháo vào miệng.

Lý Mính Hưu hận không thể chết ở giờ khắc này!

Dư Tễ Đan cẩn thận hỏi: "Ăn ngon không?"

Lý Mính Hưu lúc này mới phản ứng lại, nuốt thật nhanh những thứ còn trong miệng vào bụng, không hề nghĩ ngợi mà trả lời: "Ăn cực kỳ ngon."

Dư Tễ Đan nở nụ cười, lần đầu tiên xuống bếp, được Lý đầu bếp khen ngợi, thật đắc ý!

Cô lại bưng một cái chén khác lên, bên trong là canh xương sườn bí đao, lần này cô không đút cho Lý Mính Hưu nữa, mà là đưa cho anh cầm: "Haha, người bị bệnh hẳn là phải ăn xương sườn tẩm bổ một chút, tôi đã nếm qua, không được ngon cho lắm, nhưng anh vì thân thể của mình, cũng nên cố ăn nhiều một chút."

Lý Mính Hưu nghe lời gật đầu, dùng muỗng múc một miếng sườn cho vào miệng.

Lý Mính Hưu giây tiếp theo: "............"

May mà Dư Tễ Đan đã nói "Không được ngon cho lắm" ......

Thế này mà không được ngon cho lắm! Không chỉ có mùi vị kì lạ, sườn thậm chí còn chưa mềm nữa!

"Thế nào?" Dư Tễ Đan mắt to lấp lánh, "Ăn không ngon sao?"

Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan mỉm cười, không ngại ngùng mà ăn miếng sườn nửa sống nửa chín kia.

"Ăn ngon, là khẩu vị anh thích."

Để làm Dư Tễ Đan vui, anh hoàn toàn nói dối không chớp mắt.

Dư Tễ Đan thở phào nhẹ nhõm, thuận tiện đút cho Lý Mính Hưu một muỗng cháo.

Lý Mính Hưu thụ sủng nhược kinh mà nhìn chăm chú Dư Tễ Đan.

Vì một muỗng cháo này, nếu phải ăn mười cân xương sườn sống anh cũng tình nguyện!

Dư Tễ Đan vì muốn cho Lý Mính Hưu nhanh khỏi bệnh, nhường toàn bộ xương sườn cho Lý Mính Hưu: "Anh ăn nhiều một chút, bổ sung sức đề kháng."

Cũng may cô chỉ đút cho Lý Mính Hưu ăn một chén cháo.

Kết thúc bữa cơm, Lý Mính Hưu đã nếm được hương vị của "roi và đường".

Bởi vì bất luận là "roi" hay là "đường", đều là hương vị của Dư Tễ Đan.

***

Dư Tễ Đan thu dọn chén đũa, đợi một tiếng, cho Lý Mính Hưu uống thuốc xong, liền tắt đèn phòng ngủ: "Nghỉ ngơi nhiều thì mới có thể nhanh khỏi bệnh, anh đi ngủ sớm một chút đi."

Dư Tễ Đan đi vào phòng khách, xem chương trình TV một chút.

Không đợi chương trình kết thúc, Dư Tễ Đan liền tắt TV.

Cô đã quen nằm ở giường mình, đêm hôm trước cô nghỉ ngơi không tốt, vì thế nằm ở phòng khách đêm thứ hai, cô quyết định nghỉ ngới sớm một chút.

Dư Tễ Đan trằn trọc một lúc lâu trên sàn.

Cô vẫn luôn ngủ không yên, trong đầu toàn là ác mộng đan xen.

Trong lúc cô vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, có người từ trong phòng ngủ đi ra.

Dư Tễ Đan mơ mơ màng màng, cô muốn tỉnh lại, nhưng lại không tự chủ được, vẫn cứ chìm trong giấc mơ.

Nhưng cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của người khác dừng bên cạnh mình.

Hai ba giây sau, cô cảm giác có một cánh tay mạnh mẽ đặt dưới vai và chân mình.

Ngay sau đó, thân thể của cô liền lơ lửng trên không. Bởi vì cô bị người đó dùng tư thế "ôm công chúa" ôm ngang lên.

"Này này này......"

Dư Tễ Đan lẩm bẩm trong miệng.

Không biết là hiện thực hay là trong mơ, qua khe hở giữa hai mí mắt, loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc trong bóng đêm ——

"Này...... Mính Hưu......"

Dư Tễ Đan cảm giác được người nọ áp mặt vào mặt cô.

Cùng lúc đó, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên: "Ừ."

Dư Tễ Đan bị ôm hơn mười giây, liền được đặt vào trong chiếc chăn ấm áp.

Giường của cô.

Chiếc giường quen thuộc.

Cô hạnh phúc mà trở mình.

Một lúc sau ——

Có người nằm sau lưng cô, mà cánh tay của người đó chen vào giữa cổ và gối của cô, sau đó vòng lại —— lưng cô dán vào một lồng ngực rộng lớn, cả người rơi vào trong một cái ôm ấm áp.

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai, như thể đang dệt một tấm lưới bảo vệ cô khỏi những cơn ác mộng: "Ngủ đi ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net