Chương 26: "Mính Hưu...lạnh quá...ôm em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Lúc sau người chủ trì cùng quần chúng vây xem phía dưới la hét gì, Dư Tễ Đan đều nghe không được.

Cô nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu, đầu óc choáng váng, mơ mơ hồ hồ......

Mãi đến khi người chủ trì ôm con gấu bông màu trắng chạm vào người cô: "Chúc mừng cô, chúc mừng hai người, chúc mừng cô gái này ——"

Lúc này Dư Tễ Đan mới thật sự tỉnh táo lại.

Cơ thể cô vẫn còn bị Lý Mính Hưu ôm trong ngực, hai tay tự nhiên mà đặt trên cổ anh.

"Anh thả em xuống......"

Dư Tễ Đan mới vừa được Lý Mính Hưu thả xuống, liền bị nhét con gấu bông lớn màu trắng vào trong ngực.

"Chúc mừng!! Mọi người vỗ tay! Chúc phúc cho cặp đôi này......"

Tiếng vỗ tay như sấm.

Dư Tễ Đan dùng một tay cố hết sức ôm con gấu lớn, một tay khác dắt Lý Mính Hưu, hai người chạy thật nhanh xuống sân khấu.

"...... Chúc cho hai người cả đời ân ái! Cũng mong các cặp đôi khác tham gia hoạt động cùng tất cả khán giả mỗi ngày đều hạnh phúc! Hoạt động tiếp theo của chúng ta là......"

Quần chúng vây xem rất đông, con gấu màu trắng lại gây chú ý, thế nên bọn họ thu được rất nhiều ánh nhìn của người qua đường.

Theo tác phong ngày thường của Dư Tễ Đan, nhất định đã lôi Lý Mính Hưu chạy nhanh khỏi nơi thi phị này, nếu Lý Mính Hưu không muốn đi, như vậy cô liền trốn chạy một mình.

Nhưng hiện tại cô lại không làm như vậy.

Vừa đi xuống sân khấu, cô để cho Lý Mính Hưu ngồi trên bậc thang bên cạnh.

Sau đó cô mượn gói khăn ướt của một nhân viên sự kiện, nhẹ nhàng giúp Lý Mính Hưu lau mặt, nói thầm sát bên: "Xoay hơn một trăm vòng, cơ thể người bình thường sao có thể chịu được? Hơn nữa anh còn đang bệnh, sao phải liều mạng như vậy? "

Lý Mính Hưu nâng tay lên, cầm bàn tay của Dư Tễ Đan đang giúp anh lau mặt, kéo đến bên môi, đặt xuống một nụ hôn yêu thương: "Anh biết em thích con gấu kia, cho nên, cho dù thế nào cũng đều phải giúp em thắng được nó."

"............" Dư Tễ Đan trừng mắt liếc Lý Mính Hưu một cái, "Chỉ là một con gấu bông thôi, lại không phải thứ độc nhất vô nhị gì, ngày mai chúng ta có thể tự đi mua, cần gì anh phải liều mạng?"

"Đan Đan, nó không giống nhau."

Lý Mính Hưu lại hôn mu bàn tay Dư Tễ Đan một cái: "Đó là mua, còn đây là anh vì em mà thắng được, ý nghĩa khác nhau."

Mặc dù hành động đó có thể ngớ ngẩn trong mắt Dư Tễ Đan, nhưng đối với Lý Mính Hưu mà nói, nó hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Dư Tễ Đan.

Sinh ra trong gia đình thương nhân, từ nhỏ anh đã theo cha mẹ cùng ông nội lăn lội trong thương trường, là một đại thiếu gia danh chính ngôn thuận. Nhưng điều quan trọng nhất không thể xem nhẹ chính là —— anh cũng là một doanh nhân thành đạt, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ việc gì phí công vô ích.

Cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội kinh doanh nào.

Một con gấu bông thế này so với những hợp đồng kinh doanh thì có là gì?

Chỉ cần có tiền, anh có thể mua cho cô cả triệu con gấu bông thế này, nhưng duy nhất chỉ có con gấu bông này mới có thể khiến cho Dư Tễ Đan vừa thấy nó, mỗi khi ôm lấy nó, liền nghĩ đến —— đây là Lý Mính Hưu liều mạng vì cô mà thắng được.

***

Dư Tễ Đan chăm sóc Lý Mính Hưu nghỉ ngơi tại chỗ hơn mười phút, Lý Mính Hưu liền nắm tay Dư Tễ Đan rời khỏi công viên.

Hai người chậm rãi đi về nhà.

Bước chậm từng bước dưới ánh trăng.

Bóng in xuống mặt đường.

Dư Tễ Đan ôm con gấu bông, đột nhiên cảm thấy cứ tiếp tục như thế này cũng không tồi.

Một cảm giác lãng mạn không thể giải thích.

Qua một ngã tư, bọn họ đi vào một rừng cây nhỏ.

Ánh trăng xuyên những cành cây, tạo thành vô số ánh sáng lốm đốm và bóng tối trên mặt đất.

Dư Tễ Đan dùng mặt cọ cọ con gấu bông trong ngực, nghiêng qua một bên, nhìn Lý Mính Hưu, nhẹ giọng hỏi: "Anh đã bao giờ nghĩ đến tương lai chưa?"

"Tương lai?" Lý Mính Hưu dừng chân, trịnh trọng một cách lạ thường, "Tương lai? Tương lai của ai? Tương lai của ai với ai?"

Dư Tễ Đan cau mày.

"Anh còn hỏi gì thế? Tất nhiên là tương lai của anh ——"

Lý Mính Hưu nở nụ cười, nắm tay Dư Tễ Đan tiếp tục đi về phía trước, hỏi lại: "Vậy em nghĩ gì về tương lai của mình? Hình mẫu lý tưởng của em là thế nào?"

Dư Tễ Đan nghiêm túc suy nghĩ: "Không biết, không có hình mẫu lý tưởng. Đại khái sẽ tìm một người đàn ông bình thường nhưng phải đối xử với em thật tốt mà gả cho, sinh em bé, sau đó bình an hạnh phúc, không gặp sóng gió gì mà sống với nhau cả đời, cuộc đời của em hẳn nên là như vậy."

"Em có vẻ không giống người bình thường." Lý Mính Hưu nhìn về phía Dư Tễ Đan, "Tuy rằng hiện thực thường không suôn sẻ, nhưng chúng ta vẫn có quyền mơ mộng —— giống như rất nhiều nữ sinh sẽ nói rằng hình mẫu lý tưởng của họ chính là diễn viên mà họ thích nhất, ngôi sao, nam thần, thậm chí là nhân vật hư cấu trong phim truyền hình, truyện tranh, tiểu thuyết. Rốt cuộc đó cũng không phải những gì xảy ra trong thực tế, chỉ là hình mẫu lý tưởng mà thôi."

"............" Dư Tễ Đan nhún vai, ngay sau đó nói giỡn, "Thật ra, anh cũng có thể là hình mẫu lý tưởng đấy, thời đi học anh khẳng định là hình mẫu lý tưởng cho nhiều nữ sinh trong trường."

Lý Mính Hưu nghiêm trang hỏi: "Ý của em là, bây giờ anh không thể nào là hình mẫu lý tưởng?"

"Bây giờ sao ——"

Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu từ trên xuống dưới, cuối cùng đưa ra kết luận: "Bề ngoài như thế này là đủ rồi, nhưng anh chỉ có đẹp trai, không nhiều tiền ~~ hình mẫu lý tưởng 'cao phú soái' quan trọng nhất chính là chữ 'phú' ở giữa kia."

Lý Mính Hưu kéo tay Dư Tễ Đan, cười như không cười hỏi: "Nếu như anh có nhiều tiền thì sao? Đầy đủ ba yếu tố 'cao phú soái', có thể trở thành hình mẫu lý tưởng của em không?"

Trọng điểm là: Em.

Dư Tễ Đan lập tức lắc lắc đầu: "Còn không bằng anh như bây giờ đâu. Hiện tại anh cũng khá giống hình mẫu lý tưởng của em, nhưng nếu thật sự là 'cao phú soái' nhiều tiền nhiều của, giống như Lý Đường Chu, em khẳng định...... làm bạn bè bình thường còn có thể, nếu muốn tiến xa hơn, tuyệt đối không có khả năng."

Lý Mính Hưu nở một nụ cười không rõ ý vị.

Dư Tễ Đan tiếp tục nói: "Cho nên em cảm thấy không biết nói gì về những suy đoán của đồng nghiệp, một hai nói rằng em có đại gia chống lưng? Đừng nói đại gia căn bản không vừa mắt em, em căn bản cũng không vừa mắt họ."

Dư Tễ Đan quay đầu nhìn về phía Lý Mính Hưu, thấy biểu cảm của đối phương có vẻ muốn nói lại thôi, cô vội vàng giải thích:

"Đừng đừng đừng, anh đừng nghĩ rằng em không thích giàu, hoặc là trong lòng đặc biệt thích người giàu nhưng lại làm bộ trước mặt anh."

Dư Tễ Đan thở dài: "Khi đó em mới hơn mười tuổi, kỳ nghỉ em đến nhà dì nhỏ chơi, dì ấy đang mang thai lúc em đến —— dì ấy gả cho nhà giàu, nhà dì ấy là một cái biệt thự lớn, đối với em mà nói thì giống như trên truyền hình vậy, có người làm có bảo mẫu, thậm chí một miếng đất nhỏ thôi nhìn cũng thấy có giá trị. Sáng sớm hai ngày sau dì ấy nhốt em trong phòng, cảnh cáo dù em có nghe bất cứ âm thanh gì cũng đều không thể đi ra ngoài, lúc sau em liền nghe thấy vô số tiếng ồn ào ở dưới lầu, đàn ông cùng phụ nữ, còn có tiếng em bé khóc ——"

"Buổi tối bảo mẫu của dì nhỏ đưa em về nhà, còn cảnh cáo em không được nói gì, nhưng sau khi trở về em càng nghĩ càng thấy không hợp lý, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, em liền tự mình chạy sang, trước kia bình thường khu biệt thự kiểm tra nghiêm ngặt thế nào, ngày hôm đó quả thực hỗn loạn, người ngoài như em trực tiếp đi vào, anh biết em thấy gì không?"

Lý Mính Hưu nhìn chằm chằm Dư Tễ Đan không chớp mắt ——

Anh đương nhiên biết ngày đó đã xảy ra việc gì.

Cùng ngày xảy ra sự việc, anh cũng ở khu biệt thự kia.

Anh cùng bạn bè đánh bài suốt đêm, liền nghe được bên ngoài có người hô to cháy.

Kéo màn cửa sổ sát đất ra, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy lửa lớn hừng hực cùng khói đặc cuồn cuộn cách đó không xa.

Giang Khách Tùng bạn anh lúc đấy còn ngâm một câu thơ: "Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa (*) ......"

(*): Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa (trích thơ "Ức Giang Nam kỳ 1" của Bạch Cư Dị)

Biệt thự kia bị lửa đốt từ bên trong, cửa sắt hướng lên sân thượng bị khóa chặt, chủ nhân bên trong rõ ràng là không muốn sống sót.

Đối với một màn hỏa hoạn đầy yêu hận tình thù này, Lý Mính Hưu cùng bạn bè mình đều không có hứng thú —— có thể trà trộn vào khu biệt thự kia, không phải người có tiền thì là ai? Hơn nữa, bọn họ chỉ chứng kiến yêu hận tình thù của gia đình mình thôi cũng đã đủ lắm rồi.

Bọn họ nghị luận vài câu, lại trở về đánh bài.

Khi đó Lý Mính Hưu cũng chỉ mới hơn hai mươi, nhưng ngồi đánh bài suốt một đêm, cũng có phần đau eo.

Anh liền đứng ở cửa sổ duỗi người, thuận tiện xem tình huống "yêu hận tình thù" trước mặt.

Sau đó anh liền nhìn thấy một cô gái đang quỳ khóc trước cửa biệt thự.

Đó cũng là lần đầu Lý Mính Hưu nhìn thấy Dư Tễ Đan.

Ngày hôm đó thượng đế mang đến cho anh tình yêu, nhưng đó cũng là ngày cô đóng lại cánh cửa chấp nhận anh.

Ký ức của Dư Tễ Đan trùng lặp với ký ức của Lý Mính Hưu:

"...... Trong bụng dì nhỏ còn có đứa bé, dì ấy tuyệt vọng thế nào mới muốn mang con cùng chết...... Điều khiến người ta giận dữ chính là, hôm đó 'dượng nhỏ' của em căn bản không có về nhà, ông ta cùng người đàn bà khác trên giường ân ái, chính là người tài xế thay ông ta về nhà, tài xế sợ làm lộ việc của ông chủ, liền khóa chặt cửa phòng khách ——"

"Dì nhỏ muốn một nhà ba người chết cùng một chỗ, nhưng trên thực tế lại là người tài xế xui xẻo, tên tra nam đáng chết kia, đến nay vẫn còn sống, nghe nói lại cưới vài người vợ mới!"

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cho nên, em luôn tin rằng chuyện những cô gái bình thường kết hôn với người giàu nhất định là một bi kịch ......?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Dư Tễ Đan quả quyết, "Nếu đã xác định là bi kịch thì cả tình yêu và hôn nhân đều không nên bắt đầu! Cô bé lọ lem vĩnh viễn chỉ có ở trong truyện cổ tích mới có thể có được một kết thúc hạnh phúc mỹ mãn, ở trong hiện thực cũng chỉ như đôi giày thủy tinh, đến mười hai giờ tất cả đều sẽ biến mất."

"...... Từ bi kịch của dì nhỏ, người nhà của em, từ ông bà nội, cho đến chú thím hai, cùng với ba mẹ đã mất sớm của em, đều nhấn mạnh vấn đề 'môn đăng hộ đối', cả nhà là người bình thường, liền làm tốt việc người bình thường nên làm, cho dù có một ngày thế giới sắp sửa hủy diệt, để cứu lấy giới, cũng không đến lượt người bình thường nhà em trở thành chúa cứu thế ——"

"Cho nên em sẽ không nằm mơ, chính xác mà nói là em không muốn nằm mơ. Hình mẫu lý tưởng của em cùng ba chữ 'người có tiền' này xác định là không đi cùng với nhau."

"Em dùng hết tâm huyết hoàn thành tốt công việc của một cảnh sát, xứng đáng với cảnh huy trên người, quốc huy trên đỉnh đầu. Tương lai tìm một người chồng bình thường mà gả cho, cuộc sống gia đình trôi quá từng ngày, thế là quá ổn rồi ~ đương nhiên, dù cho là người bình thường, cũng phải tìm người em thích, em không muốn bởi vì đã đến tuổi kết hôn mà tìm đại một người đà ông để gả cho —— em có công việc, lại có thể tự mình kiếm tiền, hiện tại còn có thể cung cấp cơm bữa cho anh, rõ ràng là em vẫn có khả năng nuôi được một người đàn ông, cho nên, em không thể có cho mình lý do không chồng sao?"

Lý Mính Hưu không ý kiến.

Dư Tễ Đan trở về đề tài ban đầu, "Em không muốn chỉ mình em nói, còn anh thì sao?"

Lý Mính Hưu hỏi: "Em cảm thấy tương lai của anh sẽ như thế nào?"

Dư Tễ Đan lắc đầu, trả lời đúng sự thật: "Đừng nói tương lai, quá khứ của anh em còn không biết —— đối với anh, em gần như hoàn toàn không biết gì cả."

"Quá khứ của anh?" Lý Mính Hưu nắm chặt tay Dư Tễ Đan, bọn họ đã ra khỏi rừng cây nhỏ, lập tức đến cửa tiểu khu, "Về sau có thời gian rồi nói."

Dư Tễ Đan trộm mím môi.

Cô đối với anh là "hoàn toàn không biết gì", trước đó cô còn đào tim đào phổi mà nói rằng mình chưa bao giờ kể chuyện của dì nhỏ với người ngoài, cô đã liều mạng ám chỉ cho đối phương: Cô muốn biết những chuyện có liên quan đến anh.

Nhưng anh lại dùng một câu "Về sau rồi nói" mà phớt lờ cô......

***

Về đến nhà, Dư Tễ Đan đem con gấu bông đặt trên giường, liền chạy vào trong phòng tắm.

Toàn bộ quá trình đều không nói tiếng nào với Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu ngồi trên sô pha thở dài.

Anh đương nhiên biết anh đã làm cô giận nữa rồi......

Chỉ là, quá khứ của anh?

Anh nên nói gì với cô đây?

Cuộc sống trong quá khứ của anh, cùng "hình mẫu lý tưởng" của cô kém xa vạn dặm. Không chỉ có một chút không bình thường, thậm chí có thể nói sóng gió thay nhau nổi lên, thay đổi rất nhanh —— cực kỳ huy hoàng, cũng cực kỳ nghèo túng.

Đã từng là người của giới thượng lưu, cũng đã từng là tù nhân.

Anh hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, đừng nói đến việc anh càng không muốn cô biết mỗi việc từng xảy ra trong quá khứ của anh.

Dư Tễ Đan tắm khoảng nửa giờ.

Cô vừa bước ra phòng tắm, liền nhìn thấy Lý Mính Hưu ngồi xổm ở một góc trong phòng khách đang sắp xếp lại chăn đệm.

Dư Tễ Đan nhìn bóng dáng Lý Mính Hưu, vẫn không nói tiếng nào, thở phì phì quay về phòng ngủ.

Lý Mính Hưu sắp xếp lại chăn đệm, nhanh chóng đến phòng tắm tắm rửa.

Đứng ở cửa phòng ngủ quan sát một chút.

Bên trong tối đen một mảnh, một tiếng động cũng không có.

Xem ra cô đã tiến vào mộng đẹp.

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng tắt đèn phòng khách, chui vào chăn đệm quen thuộc trên sàn.

Bạn bè anh mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ không thể nhịn được mà cười nhạo anh: "Lý đại thiếu ~ sàn vàng nệm bạc không ngủ, một hai phải chạy đến ngủ ở dưới sàn."

Nhưng chỉ có chính anh biết, sàn vàng nệm bạc có tốt có quý đến đâu, không có cô, cũng không đáng một đồng.

Chỉ cần có cô ở trước mặt, anh thà rằng ngủ trên sàn.

Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm yên tĩnh không tiếng động, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa ——

Ngay sau đó giọng Dư Tễ Đan nhẹ nhàng truyền đến: "Ở trên sàn lạnh như thế, tại sao anh còn ngủ ở đó?"

"............" Lý Mính Hưu từ trên sàn ngồi dây, có chút ngơ ngác hỏi: "Anh không ngủ trên sàn thì ngủ ở đâu? Sô pha là da thật, không thể lên đó ngủ."

"............ Anh là ngốc thật hay giả ngốc đấy?" Dư Tễ Đan thở hổn hển vài tiếng, thở hồng hộc, "Vậy anh cứ ngủ trên sàn! Cho lạnh chết anh, bệnh chết anh mới được, em lười quản chuyện sống chết của anh!"

Nói xong, Dư Tễ Đan liền xoay người chạy về phòng ngủ.

Lý Mính Hưu: "............"

Dư Tễ Đan thế này là có ý gì?

Chẳng lẽ............

Anh đột nhiên mở to mắt.

Nương theo ánh trăng trong phòng khách, anh có thể thấy cửa phòng ngủ không đóng.

Rõ ràng là cô để cửa cho anh.

Cả người nóng lên, Lý Mính Hưu có cảm giác "thụ sủng nhược kinh".

Anh đứng lên, tay chân nhẹ nhàng mà đi vào phòng ngủ.

Dư Tễ Đan ngủ trên giường lớn ở phía trong, đưa lưng về phía cửa.

Lý Mính Hưu chậm rãi đóng cửa lại.

Tay chân nhẹ nhàng đi đến mép giường.

Sau đó thật cẩn thận mà xốc chăn lên một góc, nhẹ nhàng nằm vào.

Dư Tễ Đan liền nằm ở bên cạnh anh.

Anh chỉ cần nghiêng người, liền có thể ôm lấy cô dễ như trở bàn tay.

Giọng Dư Tễ Đan vang lên ở giữa phòng ngủ:

"Em chỉ sợ anh lại bị cảm lạnh, còn phải tốn tiền mời bác sĩ đến cho anh, chăm sóc anh, cho nên anh không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, ngủ yên đi, đừng động chạm em, nếu không em liền đánh chết anh!"

Lý Mính Hưu hơi nghiêng đầu.

Nhìn Dư Tễ Đan quay lưng về phía anh.

Cô giống như thật sự tức giận......

Thời gian từng giọt từng giọt mà chảy xuôi.

Ngay từ đầu là Dư Tễ Đan đề phòng Lý Mính Hưu, trong tình huống bình thường, tất nhiên tâm trạng sẽ trở nên nặng nề, chất lượng giấc ngủ cũng sẽ không quá tốt.

Dư Tễ Đan cũng không ngoại lệ.

Nhưng cũng may Lý Mính Hưu chỉ thành thật nằm ở trên giường, cũng không xâm phạm gì đến cô, đừng nói động tay động chân.

Từ từ......

Sau khi Dư Tễ Đan đã chìm sâu vào giấc ngủ, một bàn tay tội ác hướng về phía tủ đầu giường......

Điều khiển từ xa của điều hòa.

***

Dư Tễ Đan người luôn gặp ác mộng, lần này lại không thấy ác mộng.

Nhưng......

Trên thực tế cũng không tốt hơn ác mộng bao nhiêu.

Cô mơ thấy chính mình đang ở trên dòng sông băng, phóng tầm mắt đến bốn phía cũng chỉ có thể thấy sông băng cùng tuyết trắng, mà chính xác là cô đang ở trên nhánh sông nhỏ của dòng sông băng lớn.

Dùng mắt thường cũng thấy nhánh sông nhỏ cũng bắt đầu đóng băng từng chút.

Lạnh.

Lạnh thấu xương.

"Lạnh......"

Cô gần như muốn khóc.

"Thật lạnh quá......"

Có ai đến cứu cô không?

Đột nhiên xuất hiện một cái bếp lò nhỏ bên dòng sông băng.

Cô không hề nghĩ ngợi mà đi về hướng bếp lò ——

Cô ngồi cạnh bếp lò một chút, cảnh trong mơ liền dừng ở đây.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, trong bóng đêm, cô mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia gần ngay trước mặt, lẩm bẩm: "Lạnh...... lạnh quá......"

Nói xong cô liền nhích về phía lồng ngực kia, muốn đem nhiệt độ cơ thể của đối phương biến thành bếp lò nhỏ để sưởi ấm.

Cô nức nở: "Mính Hưu...... Lạnh quá...... Ôm em......"

Vì thế giây tiếp theo, cô liền rơi vào một cái ấm áp ôm ấp ——

Đối phương dùng nhiệt độ cơ thể xóa đi sự lạnh lẽo.

Cô có thể cảm giác được sự ấm áp tăng dần.

Giọng nói trầm thấp lại nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai: "Còn lạnh không?"

Dư Tễ Đan hạnh phúc mà chép chép miệng.

Cô đã sớm chìm vào mộng đẹp một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net