Chương 31: Chuẩn bị cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

"Đan Đan, gả cho anh, có được không?"

Mọi người ở đây, bao gồm cả Dư Tễ Đan cũng không nghĩ đến Lý Mính Hưu sẽ nói như vậy.

—— sẽ trực tiếp cầu hôn cô.

Không chỉ chú thím hai của Dư Tễ Đan, cả tên đầu sỏ gây tội Hạ Liên Quy cũng ngây ngẩn cả người.

Một sự im lặng bao trùm cả căn phòng.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Dư Tễ Đan.

Tuy rằng toàn bộ quá trình cực kỳ vớ vẩn, cực kỳ vội vàng, nhưng lời Lý Mính Hưu đã nói, thái độ cũng bày ra, không thể nghi ngờ một tí nào —— việc đang xảy ra ngay bây giờ, chính là một màn cầu hôn.

Đồng ý?

Hay là không đồng ý?

Tất cả mọi người ở đây đều im lặng chờ đợi đáp án của Dư Tễ Đan.

Đối với Lý Mính Hưu mà nói, vài giây ngắn ngủi này giống như dài cả thế kỷ, trái tim anh gần như ngừng đập.

Dư Tễ Đan không có biểu cảm gì, chậm rãi ngước nhìn ——

Nhìn chung quanh phòng một vòng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi cô.

Dư Tễ Đan nhắm mắt, không lưu tình chút nào mà rút tay mình ra khỏi tay Lý Mính Hưu, nhẹ nhàng bâng quơ nói ba chữ: "Đi ra ngoài."

Vạn lần cũng không nghĩ đến Dư Tễ Đan lại trả lời thế này......

Lý Mính Hưu nhìn chằm chằm Dư Tễ Đan không chớp mắt.

Không biết vì cái gì, anh không thấy quá bất ngờ với câu trả lời của cô, dường như chỉ có đáp án này mới phù hợp cá tính của cô ——

Cô từ chối lời cầu hôn của anh ......

Cũng không phải lần đầu tiên.

Lịch sử lặp lại lần nữa, anh dường như có thể chấp nhận mọi kết quả.

Nhưng anh vẫn không nhịn được nhẹ giọng gọi nhũ danh của cô: "Đan Đan......"

"Đi ra ngoài." Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, nhìn nhìn Hạ Liên Quy, mạnh mẽ nói, "Tôi nói mọi người đi ra ngoài, không nghe thấy sao? Tôi muốn thay quần áo......"

Lý Mính Hưu lại muốn nắm tay cô.

Dư Tễ Đan quát lớn: "Đi ra ngoài! Tôi yêu cầu mọi người đi ra ngoài!"

Bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị.

Thím hai nuốt nước miếng, ngồi bên mép giường của Dư Tễ Đan: "Tễ Đan......"

Dư Tễ Đan cười với thím hai: "Thím ở lại giúp con thay quần áo nhé."

Nói xong cô nhìn về phía chú hai, thái độ mềm mỏng không ít: "Chú hai, chú ra ngoài chờ con trước đi, thím hai giúp con thay quần áo xong, con và thím hai ra sau."

Chú thím hai nhìn nhau, gật đầu: "Được rồi."

***

Đứng ở cửa phòng Dư Tễ Đan, đối mặt với cánh cửa đóng chặt, Lý Mính Hưu hai mắt vô thần, đầu trống rỗng.

Vì sao mọi việc lại trở thành như thế này?

Rõ ràng anh cùng Dư Tễ Đan càng ngày càng phát triển tốt đẹp, rõ ràng đêm qua anh còn ôm cô, hôn cô, cô thậm chí còn vì anh mà ghen......

Bây giờ sao lại quay trở về điểm xuất phát?

Vài phút sau, cửa phòng Dư Tễ Đan mở ra.

Cô đi ra, ngang qua trước mặt Lý Mính Hưu, thậm chí cả một cái liếc nhìn cũng không cho anh.

Cô kéo tay chú thím hai, tuyệt tình mà rời khỏi tầm nhìn của anh, rời khỏi anh.

Anh chỉ yên lặng nhìn bóng dáng cô đi xa, không gọi tên cô, càng không có đuổi theo, giữ cô lại hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Đột nhiên bờ vai của anh bị nắm lấy.

"Đi thôi ——"

Lý Mính Hưu chết lặng mà di chuyển tầm mắt, đúng là em họ anh Hạ Liên Quy.

"Em lái xe đưa anh đi."

—— năm đó cha mẹ Lý Mính Hưu kết hôn không phải vì lý do yêu đương, là do đáp ứng yêu cầu của cha mẹ, hai người môn đăng hộ đối, danh tiếng, trình độ Hạ gia không thua gì Lý gia, thậm chí rất nhiều người ở Bắc Kinh đều nói đại tiểu thư Hạ gia là gả thấp. Vì thế Hạ gia đại công tử, cháu nội duy nhất của ông Hạ, tên Hạ Liên Quy đích thị là một tên công tử ăn chơi trác táng. Mặc kệ là dùng khái niệm "Thích thì đến, không đến mau cút" để quản lý "Sơn trang Y Vân" hay là xử lý việc của Lý Mính Hưu và Dư Tễ Đan, đều có thể kết luận bằng một từ: Tùy hứng.

Em họ của anh tính tình thế nào, trong lòng Lý Mính Hưu biết rõ ràng, chỉ là anh không nghĩ đến, trong 6 năm anh ở tù, mức độ tùy hứng của tên em họ này phát triển theo từng năm, thật sự đã đạt đến trình độ nông nổi, tùy ý làm xằng làm bậy.

Hạ Liên Quy là người yêu thích thể thao mạo hiểm lâu năm, chưa từng từ bỏ đam mê đua xe, cho nên tất cả xe của cậu ta đều là xe thể thao cao cấp hàng đầu thế giới ——

Một chiếc xe thể thao giá cao ngất ngưởng đuổi theo chiếc xe con của Dư Tễ Đan cùng chú thím hai của cô là dư dả.

Ánh mắt Lý Mính Hưu nhìn chằm chằm bóng lưng của Dư Tễ Đan trong xe.

"Anh Hưu, anh có thể đừng bày ra vẻ mặt đó được không." Hạ Liên Quy một lái xe một bên phàn nàn, "Thật sự em chỉ là có ý tốt ——"

"Anh nhìn xem, đã nhiều năm như vậy, anh vì cô ấy mà chịu khổ, vì cô ấy mà ngồi tù, còn có chuyện gì anh không làm vì cô ấy không? Kết quả thế nào, đến bây giờ anh vẫn chưa nắm lấy người ta trong tay, thời gian dài như vậy, cuối cùng là anh đang làm gì? Hơn nữa hai người còn ở cùng một chỗ, anh thế mà lại chưa thu phục người ta, nói ra cho người khác biết có khi họ lại cười đến rụng răng mất thôi!"

"Cậu im đi!" Lý Mính Hưu chau mày, "Còn không phải là do chuyện tốt cậu làm?"

"Tại sao anh lại đổ lỗi cho em?" Hạ Liên Quy tức giận bất bình, "Đối với tình huống hiện tại của anh cùng Dư Tễ Đan, cách tốt nhất chính là giải quyết dứt khoát, bá vương ngạnh thượng cung (*) —— nếu em là anh, em sẽ trực tiếp mang cô ấy về nhà, quản cô ấy 24/7, lo gì việc cô ấy có đồng ý hay không? Anh lại không phải người không tiền không thế, tổ tông mười tám đời nhà Dư Tễ Đan em đều có thể điều tra rõ ràng, nếu anh đồng ý, chuyện này không phải chỉ cần anh ngoắc tay một cái là có thể giải quyết sao? Cùng lắm thì chi mấy ngàn vạn, mấy trăm vạn, anh không thấy tấm gương Đường Chu em trai anh sao? Em cũng không tin cô ấy không theo anh! Còn việc anh bắt chước theo như phim truyền hình, chơi cái trò chơi mai danh ẩn tích gì đó, ôm cây đợi thỏ, làm điệp viên thì có kết quả sao?"

(*): cưỡng gian

"............"

Tốt lắm Hạ Liên Quy, đến lúc này còn ráng mạnh miệng.

"Cứ cho là giải quyết dứt khoát, cậu cứ như vậy mà làm sao? Không bàn bạc thương lượng với tôi trước? Cậu để cô ấy...... Chúng tôi...... Bị người lớn bắt gặp trong cái bộ dạng kia, cậu để mặt mũi cô ấy ở đâu? Đổi lại là cậu, cậu chịu được không?"

Hạ Liên Quy: "............ Chịu được."

"............" Lý Mính Hưu lắc lắc tay, "Là anh sai rồi, cái tên ăn chơi như cậu đúng là hết thuốc chữa."

Hạ Liên Quy nở nụ cười: "Hai người chúng ta ai là người hết thuốc chữa chắc chắn trong lòng anh hiểu rõ! Chậm rì rì, nếu không phải hôm nay em giúp anh một phen, không biết khi nào anh mới lấy vợ được đây, tuy rằng tạm thời bị từ chối, nhưng ít nhất anh cũng cho cô ấy biết anh có ý muốn kết hôn với cô ấy."

Ánh mắt Lý Mính Hưu cuối cùng cũng rời khỏi bóng lưng Dư Tễ Đan, liếc nhìn cậu em họ vài giây: "Cậu thì biết cái gì về tình yêu!"

Hạ Liên Quy vẻ mặt kiêu ngạo, khinh bỉ liếc Lý Mính Hưu một cái: "Đúng vậy, em không hiểu, em cũng không giống anh vì một người phụ nữ mà trở thành tình trạng như bây giờ."

Nói xong lại lầm bầm một câu: "Căn bản rõ ràng là có cuộc sống xa hoa, thật không biết muốn làm cái gì."

"............" Lý Mính Hưu cười lạnh, "Cậu cái tên nhóc này, đừng có mạnh miệng như thế, Đường Chu lúc trước cũng nói giống cậu bây giờ. Nhưng bây giờ cậu xem xem?"

Hạ Liên Quy khinh thường mà "Hừ" một tiếng: "Cho nên anh ta họ Lý, em họ Hạ! Họ Hạ nhà em sẽ không giống hai người họ Lý nhà anh không có tiền đồ như thế!"

***

Dư Tễ Đan cùng chú thím hai về đến nhà ông bà, vừa vào cửa, Dư Tễ Đan liền cúi đầu thật sâu với chú thím hai.

"Thật xin lỗi, chú hai, thím hai, là con gạt hai người."

Chú thím hai liếc nhau, cùng nhau đỡ Dư Tễ Đan dậy: "Chúng ta vào nhà nói đi."

Dư Tễ Đan trình bày ngắn gọn mối quan hệ của cô cùng Lý Mính Hưu cho hai người lớn.

Đương nhiên cô cũng giấu diếm vài chi tiết, chẳng hạn như việc Lý Mính Hưu đã từng ở tù, hay việc bọn họ thân mật ngủ chung giường......

Mặc dù việc bọn họ thân mật ngủ chung giường bây giờ có che giấu cũng vô ích.

"—— nói như vậy, cậu ta thật sự thích con sao?"

Thím hai hỏi.

Dư Tễ Đan nghĩ nghĩ: "Có lẽ là vậy."

"............ Cái gì mà có lẽ ở đây?" Chú hai trừng mắt liếc Dư Tễ Đan, "Vậy chuyện của con với cậu ta rốt cuộc là như thế nào? Nếu con nói không thích cậu ta...... Không, chú nghĩ chuyện này không có khả năng. Vậy nếu như con nói thích cậu ta, vì sao lại từ chối lời cầu hôn của người ta? Cậu ta làm nghề gì? Nhà cậu ấy thế nào?"

"............" Dư Tễ Đan không thể trả lời hai câu hỏi tiếp theo, bỏ qua, chỉ trả lời câu đầu tiên: "Dưới tình huống như vậy, con cho rằng anh ta chỉ là bất đắc dĩ mà nói thế, không thể không cầu hôn, việc cầu hôn kia chỉ là cho con một bậc thang đi xuống, nếu con đồng ý thì thật sự đúng là không biết tự lượng sức mình. Mà con cùng anh ta cũng chưa xảy ra chuyện gì, vì sao anh ta lại muốn chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm cái gì? Con cùng anh ta thậm chí còn không phải bạn trai bạn gái gì mà!"

Dư Tễ Đan nói như vậy, chú thím hai còn có thể nói gì bây giờ?

Bọn họ cũng không nhắc lại việc ông bà bên Hứa gia cùng Hứa Nghi Niên.

Rốt cuộc Dư Tễ Đan và Lý Mính Hưu......đã phát triển đến mức độ tiếp xúc da thịt, là bọn họ tận mắt nhìn thấy, nếu cứ nhắc đến Hứa Nghi Niên thì có chút quá đáng, không nghĩ đến cảm nhận của Dư Tễ Đan.

Buổi tối trước khi Dư Tễ Đan rời đi, thím hai trộm lôi kéo cô đến một bên nói khẽ vài câu: "Cậu ta hẳn chính là đại soái ca mà Giang Nguyệt đã từng nhắc đến đúng không? Thật sự đẹp trai đấy, thím cảm thấy cậu ta còn đẹp hơn cả những tiểu minh tinh trên TV, nhưng Tễ Đan à, con cần phải xem xét thật kỹ, đàn ông giống như cậu ta không thiếu con gái vây quanh, cho nên cậu ta có phải người đàn ông phù hợp để sống chung không? Con thật sự có thể quản lý được cậu ta không? Hôn nhân và tình yêu là hai việc hoàn toàn khác nhau."

"............"

Dư Tễ Đan rất đau đầu.

Việc của cô và Lý Mính Hưu rõ ràng chưa đâu vào đâu cả, vì sao người lớn trong nhà cô lại tính đến chuyện kết hôn rồi?

"Con hiểu rồi."

Dư Tễ Đan về nhà, tắm rửa xong liền ngồi ở sofa xem TV.

Dường như cứ mỗi vài phút là cô lại kiểm tra đồng hồ.

Đến đúng 12 giờ, Lý Mính Hưu còn chưa trở về.

Từ khi bọn họ ở cùng nhau, trừ lần cô để anh ở ngoài không cho vào cửa, anh chưa bao giờ về trễ như thế này.

Anh không có việc làm, trên cơ bản đều là ở nhà nấu cơm chờ cô tan làm, cuối tuần ở nhà cùng cô cả ngày, hoặc là cùng cô ra ngoài chơi.

Dư Tễ Đan cứ cầm di động lên rồi lại đặt xuống.

Quên đi...... không cần gọi điện thoại.

Dù sao ngay trước mặt người lớn nhà cô và em họ của anh, cô đã vô tình mà từ chối lời cầu hôn của anh như vậy.

Có lẽ lúc này không phải là cô chia tay anh, mà là anh chia tay cô.

***

Suốt cuối tuần, Dư Tễ Đan sống dở chết dở ở nhà.

Những ngày không có Lý Mính Hưu thật là khó khăn.

Khó khăn từ thể chất đến tinh thần.

Không ai nấu cơm cho cô, không ai chăm sóc nhà cửa, càng không ai chăm sóc cô —— không ai giúp cô mở nước tắm, không ai đút cô ăn trái cây.

Phòng cô ở vốn dĩ không lớn, hai người cũng không quá chật chội, nhưng hiện giờ chỉ thiếu một người Lý Mính Hưu thì lại trở nên vắng vẻ.

Cô thậm chí còn không muốn ăn cơm.

Cũng không có cơm ăn.

Cứ như vậy qua một tuần, chớp mắt đã đến cuối tuần tiếp theo.

Dư Tễ Đan không muốn đối mặt với căn nhà trống rỗng, không có lúc nào là không nghĩ đến một người.

Rõ ràng cô không có yêu đương gì, vì sao đối mặt với sự trống rỗng lại có cảm giác thất tình giống như nữ chính trong phim truyền hình thế này?

Vừa lúc bạn thân của cô ở cao trung rủ ra ngoài họp mặt, cô không nói hai lời liền đồng ý.

Đều là bạn cũ, Dư Tễ Đan cũng không cầu kỳ, liền mặc một chiếc váy phổ thông bình thường ra ngoài.

Bọn họ hẹn gặp mặt ở một nhà hàng buffet.

Những cô bạn thân nhất ở cao trung, trừ Dư Tễ Đan ra thì đều đã kết hôn, tiết mục theo thông lệ của các cô chính là thúc giục Dư Tễ Đan kết hôn: "Đan Đan, rốt cuộc đến khi nào thì cậu mới có tin vui? Không cần mỗi ngày đều liều mạng làm việc như vậy! Cậu là phụ nữ!"

Dư Tễ Đan không phục: "Phụ nữ thì làm sao? Đã là thời đại nào rồi, phụ nữ quan trọng sự nghiệp không được sao?"

"Sự nghiệp và tình yêu đều không thể chậm trễ!" Hiểu Mộng, bạn cùng bàn của Dư Tễ Đan ở cao trung, vỗ vỗ mặt cô: "Cậu xinh đẹp như thế này, vì sao lại không nắm được người đàn ông nào?"

Dư Tễ Đan thở dài: "Là đàn ông gặp tớ liền chạy mất...... Cũng không biết tớ kỳ lạ ở điểm nào."

Các bạn học của cô đương nhiên biết về kinh nghiệm hẹn hò cùng đàn ông mấy năm nay của cô.

Các cô cũng cực kỳ buồn bực, một nữ cảnh sát xinh đẹp như Dư Tễ Đan, vì sao lại không có một người đàn ông nào tốt theo đuổi?

Trong vô thức, Dư Tễ Đan lại nghĩ đến Lý Mính Hưu, nghĩ đến khuôn mặt anh, nghĩ đến lời cầu hôn của anh ——

Cô lập tức trở nên phiền lòng: "Ai, quên đi, có thể là duyên chưa đến."

Bạn bè cũ gặp mặt, không uống một ít rượu thì thật không có không khí.

Chờ đến các bạn học ăn uống no say, trời bên ngoài đã tối đen.

"Ôi trời, no chết tớ!" Dư Tễ Đan xoa bụng, mặt ủ mày ê, "Vài ngày nay tớ ăn gì cũng không trôi, không có khẩu vị, cũng không muốn ăn, hôm nay ăn một hơi thật no quá đi."

Hiểu Mộng uống rượu có hơi ngà ngà say, cười hì hì đặt tay lên bả vai Dư Tễ Đan: "Cậu làm gì mà không ăn cơm? Thất tình à?"

Dư Tễ Đan cũng cười: "Đi thôi ——"

Vài người thanh toán xong, lảo đảo lắc lư đi xuống lầu, liền phát hiện tất cả khách và bồi bàn ở tầng một đều tập trung ở trước cửa sổ sát đất , ríu rít không biết đang nói gì.

"Làm sao vậy? Bên ngoài cháy sao?"

Chờ đến khi Dư Tễ Đan cùng các bạn học vừa đi ra khỏi cửa nhà hàng, liền biết chính xác những gì đang xảy ra bên ngoài.

Đối với Dư Tễ Đan mà nói, có thể còn mạnh hơn lửa gấp trăm lần!

Chân cô nhũn ra, nếu không phải nhờ các bạn học đỡ lấy, cô liền trực tiếp ngồi dưới đất.

Bạn học số 1: "'Đan Đan' sẽ lại bùng cháy......"

Bạn học số 2: "'Đan Đan' rốt cuộc là ai? Là cùng một người trong sự kiện 'tuyết tháng tám' sao?"

Bạn học số 3: "Tuy rằng đã lỗi thời, nhưng tớ vẫn muốn nói —— tớ muốn làm 'Đan Đan'......"

Dư Tễ Đan: _(:з" ∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net