Chương 33: Cầu hôn thành công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng mở lòng bàn tay ra.

Một chiếc nhẫn đơn giản và tinh tế nằm trong lòng bàn tay anh.

Dư Tễ Đan nhìn chiếc nhẫn, hơn mười giây sau, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Lý Mính Hưu.

Những ngọn nến đang âm thầm cháy.

Dư Tễ Đan đang suy nghĩ.

Lý Mính Hưu đang chờ đợi.

"Lý Mính Hưu, anh đang cầu hôn em sao?" Dư Tễ Đan nhẹ giọng nói, "Anh biết cầu hôn là có ý gì không? Đây không đơn giản là mối quan hệ nam nữ, càng không phải tình một đêm, là kết hôn đấy! Anh tưởng hôn nhân là trò đùa à? Là con nít chơi đồ hàng sao?"

Lý Mính Hưu chăm chú nhìn Dư Tễ Đan bằng ánh mắt ấm áp.

"Anh dựa vào đâu mà nghĩ em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh? Là vì một màn pháo hoa kia sao?"

Toàn bộ phòng khách chỉ có giọng Dư Tễ Đan, giọng điệu có vẻ quá bình tĩnh —— giống như hiện tại cô đang thẩm vấn người bị tình nghi, không phải một người con gái đang được cầu hôn.

"Em không biết gì về anh, em không biết trước đây anh làm gì, không biết bây giờ anh làm gì, mấy ngày nay anh biến mất và làm gì em cũng không biết! Em cũng không biết hoàn cảnh gia đình anh, trừ cậu em họ kỳ lạ kia em cũng chưa gặp những thành viên khác trong gia đình. Anh có anh em gì không? Cha mẹ anh có khỏe mạnh không? Em cũng không biết vì sao anh lại bị vào tù......Đối với anh, trừ bản thân anh ra có thể nói là em hoàn toàn không biết gì cả. Thậm chí em còn không chắc một ngày nào đó mình tỉnh dậy, chồng mình liền biến mất không dấu vết hay không? Hơn nữa em còn không có cách nào để tìm thấy anh ta. Một đống vấn đề như thế, làm thế nào em có thể đồng ý lời cầu hôn của anh? Làm sao......em có thể giao cho anh nửa cuộc đời còn lại?"

Lý Mính Hưu khẽ cúi đầu.

Rất nhiều chuyện anh không muốn nói với Dư Tễ Đan, anh luôn cảm thấy không cần nói, nhưng sự né tránh và do dự của anh, trong mắt Dư Tễ Đan, tất cả đều trở thành "hoàn toàn không biết gì cả", nói cách khác chính là không có cảm giác an toàn.

Tất nhiên anh biết sự quan trọng của bốn chữ "cảm giác an toàn" này đối với phụ nữ, đối với một cuộc hôn nhân.

Suy nghĩ một chút, Lý Mính Hưu lại lần nữa ngước nhìn Dư Tễ Đan chăm chú không chớp mắt. Anh nắm chặt tay cô, vẫn luôn vẫn duy trì tư thế cầu hôn quỳ một gối xuống đất trong không gian đầy bong bóng và hoa hồng.

Anh quỳ gối trước mặt cô, đưa chiếc nhẫn cầu hôn ra, dùng giọng nói dịu dàng nhất, thành khẩn, chân thành nhất:

"Mấy ngày gần đây anh đi kiếm tiền, dùng để tạo ra pháo hoa, nhưng lý do chính tất nhiên là anh sợ em không muốn gặp anh...... Lúc đó xấu hổ ở trước mặt chú thím hai của em như vậy, anh sợ em thấy anh liền giận sôi máu."

"Sở dĩ không đưa em đến gặp gia đình anh là bởi vì gia đình của anh khá phức tạp, không thể nói rõ một sớm một chiều. Mẹ anh qua đời cũng đã hơn mười mấy năm, mà vài năm trước anh cùng cha cũng đã đoạn tuyệt quan hệ cha con. Anh còn có một cậu em trai cùng cha khác mẹ, sau khi mẹ anh qua đời, mẹ cậu ta liền lên làm vợ chính thức. Anh đối với cha có thể nói là hận thấu xương, đại khái là có vô tình gặp nhau trên phố cũng không buồn chào hỏi. Cho nên, đừng nói là em, chính bản thân anh cũng ít liên lạc, tiếp xúc với gia đình."

"Sau khi anh tốt nghiệp đại học...... đã làm rất nhiều ngành nghề, thậm chí còn dấn thân vào cổ phiếu, nhưng những việc đó không có gì đáng nói. Sau đó thì em cũng biết rồi, anh bị vào tù......"

"Anh......" Lý Mính Hưu lập lờ nước đôi, "Anh thật sự đã đâm một người đàn ông, hắn ta là một kẻ giết người thật sự ...... Sau đó hắn ta đã bị pháp luật trừng phạt, nhưng anh cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý, vì anh không có quyền thay pháp luật tuyên án, bất cứ ai cũng không có quyền. Tình huống cụ thể anh không muốn nhớ lại, không có ý nghĩa gì, hơn nữa em cũng sẽ không muốn biết."

"Về phần hiện tại....... những gì em thấy chính là con người thật của anh. Anh không có công việc ổn định, cũng không có nhiều tiền, còn sống dựa vào tiền lương của em, nhưng mà ——"

Lý Mính Hưu chuyển chủ đề, nửa thật nửa đùa: "Nhưng mà anh đẹp trai! Mọi người đều nói gương mặt của anh rất có giá trị! Anh cũng nấu ăn ngon, khẩu vị của em thế nào anh rõ như lòng bàn tay, ngay cả việc em cho bao nhiêu muỗng đường khi uống cafe anh cũng biết. Anh còn biết làm việc nhà, em ở cạnh anh, anh bảo đảm em sẽ được cơm dâng tận miệng, chỉ cần duỗi tay là có thể mặc quần áo, thậm chí anh có thể ôm em đi WC cả đời, ôm em ra cửa, ôm em mọi lúc, không để tay em dính nước, chân không chạm đất, chỉ cần em đồng ý. Hơn nữa anh còn biết đánh nhau, có thể đi bộ ban đêm cùng em, dọn sạch những kẻ xấu xa, mặc dù rằng em là cảnh sát, có lẽ cũng không cần anh bảo về. Tính cách này của anh cũng thích hợp làm cha, về sau chuyện thay tã, pha sữa, trông con của chúng ta ngủ đều là chuyện của anh! Anh cũng giỏi về các loại tình thú, tương lai chúng ta ở trên giường có thể mỗi ngày đổi một loại, các loại tình thú đóng vai nhân vật không trùng lặp nhau, anh còn có thể lực dồi dào, không biết chừng đến 70 tuổi gươm kiếm cũng không cũ......"

"Được rồi được rồi! Anh mau im đi!" Dư Tễ Đan mặt đỏ bừng, thở hồng hộc kéo tay mình về.

Anh ta nói cái quái gì thế này?!

Trước giờ cô chưa gặp qua ai vô sỉ như người này!

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười một chút, sau đó anh ngừng trêu chọc cô, nghiêm túc, hỏi thật cẩn thận: "Cho nên...... Đan Đan, em có đồng ý gả cho anh không?"

Dư Tễ Đan: "............"

Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, không nói đồng ý hay không.

Khuôn mặt đỏ bừng của cô thật sự làm Lý Mính Hưu mê mệt —— anh thật sự muốn kết hôn với cô, muốn thương cô một đời một kiếp.

Anh đã bị cô từ chối lời cầu hôn hai lần —— bảy năm trước một lần, bảy ngày trước một lần.

Quá tam ba bận.

Lần này anh không thể để cô thoát khỏi vòng tay của mình nữa.

Lý Mính Hưu dứt khoát quyết định tự mình mở lòng bàn tay của Dư Tễ Đan ra, xỏ chiếc nhẫn cầu hôn vào đầu ngón áp út của cô.

Mỗi lần đẩy lên một chút, anh liền ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Dư Tễ Đan.

Nhưng cho đến khi chiếc nhẫn đã nằm ổn định trên ngón tay cô, khuôn mặt Dư Tễ Đan lại không lộ ra cảm xúc gì —— không cảm động đến nỗi rơi nước mắt nhưng cũng không có phản kháng hay từ chối.

Đeo nhẫn xong, Lý Mính Hưu liền nắm chặt tay Dư Tễ Đan, vừa mới chuẩn bị đứng lên, liền bị cô quát lớn: "Không được đứng lên, em còn chưa hỏi xong!"

Lý Mính Hưu lại lập tức quỳ gối.

...... Trời đất bao la, vợ là lớn nhất.

"Anh cái con người này, mở miệng ra đều là dối trá!" Dư Tễ Đan hơi rũ mắt, "Anh lấy số tiền lớn như vậy ở đâu ra mà chuẩn bị pháo hoa? Từ đâu ra mà chuẩn bị những thứ này? Còn nữa, tiền đâu ra mà mua nhẫn? Anh đừng có lại dùng cái lý do 'gần đây đi kiếm tiền' mà lừa em lần thứ hai!"

"............" Lý Mính Hưu hối hận để Dư Tễ Đan đi làm cảnh sát, anh nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Thật ra những thứ này cũng không tốn bao nhiêu cả, nhìn thì có vẻ đắt tiền, nhưng là anh đi tìm công ty tổ chức tiệc cưới, nơi đó có rất nhiều thứ có thể tái sử dụng được ——"

Anh đột nhiên nhận ra: Nến cầu hôn, hoa hồng, khinh khí cầu, bánh kem cầu hôn ...... Giống như con mẹ nó không có một cái gì có thể tái sử dụng được......

Anh bình tĩnh kết thúc chủ đề vừa rồi, chuyển sang chuyện khác: "Pháo hoa càng tiện hơn, chỉ có làm pháo hoa là cần tiền, cho nên anh thật sự đi kiếm tiền, nếu không anh dùng gì để mua?"

"Tốt nhỉ, anh bảo anh đi kiếm tiền." Dư Tễ Đan trừng mắt liếc Lý Mính Hưu, "Vậy anh nói xem bây giờ anh đang làm gì để kiếm tiền? Làm sao mà kiếm được số tiền như thế chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi? Nói cho em biết, sau này anh và em cùng đi, chúng ta cùng đi làm, biết đâu lại làm nên chuyện."

"Anh......" Lý Mính Hưu buồn cười, nói như thật, "Anh đi bán nhan sắc!"

"............"

Dư Tễ Đan: Bó tay... _(:з" ∠)_

"Bán bán bán...... Bán nhan sắc?" Dư Tễ Đan tức điên, cao giọng, "Chẳng lẽ anh đi tìm phú bà bao nuôi hả!"

"Sao có thể?" mười ngón tay của Lý Mính Hưu và Dư Tễ Đan đan vào nhau, "Anh đi làm là để kiếm tiền cầu hôn em, chắc chắn phải vì em mà thủ thân như ngọc, trên thế giới này phú bà có thể bao nuôi anh chỉ có một, đó chính là Dư Tễ Đan!"

"............ Xem ra anh cũng còn có ý thức." Dư Tễ Đan nói, "Vậy anh đi làm người mẫu linh tinh các kiểu sao?"

Lý Mính Hưu: "............ Đại khái là vậy."

Dư Tễ Đan còn muốn hỏi lại, nhưng bị Lý Mính Hưu chặn ngang, anh bắt đầu khóc lóc: "Đan Đan, có thể cho anh đứng lên không? Nếu em còn chưa hài lòng, có thể cho anh đổi chân quỳ không, chỉ quỳ một chân này, đầu gối đều đau cả rồi......"

"Hừ."

Dù cho Dư Tễ Đan không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng Lý Mính Hưu vẫn tự mình đứng dậy.

Mới vừa đứng dậy, anh liền tiến đến nở nụ cười trước mặt Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan nhìn anh gần trong gang tấc, khóe miệng cũng hơi cong lên một chút.

Nụ cười có như không này thiếu chút nữa muốn lấy mạng Lý Mính Hưu, anh không nói gì, trực tiếp ôm chặt Dư Tễ Đan trong lòng ngực, hôn cô một lúc lâu.

Sau đó anh ôm cô đến bên bàn ăn, hai người bọn họ cùng nhau cắt bánh kem.

Dư Tễ Đan tập trung ăn bánh kem, nhưng Lý Mính Hưu thấp thỏm, ăn mà không biết mùi vị gì ——

Lý Mính Hưu đẩy dĩa bánh kem ra: "Không thể ăn nữa, quá nhiều bơ."

Dư Tễ Đan cau mày, rõ ràng cô đang ăn rất ngon mà......

Cô đẩy dĩa bánh kem của mình đến trước mặt Lý Mính Hưu: "Hay là anh nếm thử dĩa của em này?"

"Dĩa này cũng không ăn."

Dư Tễ Đan: "............"

Chưa ăn mà đã bảo không ngon?

"Quá béo."

Nói xong anh cười như không cười nhìn Dư Tễ Đan, nhân lúc cô đang không hiểu gì mà ngẩn ngơ, dùng tốc độ nhanh nhất hôn khóe môi cô.

Vẻ mặt Dư Tễ Đan vẫn đang ngu ngơ.

"Nếm đi nếm lại, vẫn là em ngọt nhất."

Dư Tễ Đan lập tức nở nụ cười.

Nhìn thấy Dư Tễ Đan cười, Lý Mính Hưu liền muốn cười, nhưng nụ cười vừa treo trên môi chỉ một hai giây liền cứng lại.

"—— Có muốn em trát bánh kem lên mặt anh không?"

***

Sau khi hai người ăn vài miếng bánh kem, Dư Tễ Đan vào phòng tắm rửa trước.

Bằng tốc độ nhanh nhất, tắm xong cô liền trở về phòng ngủ.

Lý Mính Hưu ở lại phòng khách quét dọn hiện trường cầu hôn.

Dư Tễ Đan cầm di động nằm trên giường, đăng nhập Weibo ——

Đứng đầu hot search quả nhiên là "Pháo hoa cầu hôn", theo sát sau đó chính là "Đan Đan".

Đầu ngón tay hơi động đậy, nhấn vào "Pháo hoa cầu hôn".

Lần còn kích động hơn so với sự kiện "Tuyết tháng tám" lần trước.

Một phần là vì có sự kiện "Tuyết tháng tám" mở đường, mặt khác chủ yếu là bởi vì đây là một lời cầu hôn.

Cầu hôn có ý nghĩa như thế nào?

Việc này có ý nghĩa hơn việc theo đuổi một cô gái thông thường gấp nhiều lần!

Quần chúng ăn dưa trên mạng điên cuồng bàn tán, muốn tìm ra vị đại gia đại diện cho "Chủ nghĩa lãng mạn" thật sự là ai.

Đương nhiên bọn họ vẫn hứng thú với vị tên "Đan Đan", số lượng người tranh nhau làm "người phụ nữ hạnh phúc", "Đan Đan" lần này tăng gấp ba lần!

Trực tiếp đẩy hai chữ "Đan Đan" này lên hot search.

Dư Tễ Đan thoát khỏi từ khóa "Pháo hoa cầu hôn", ngược lại nhấn vào "Đan Đan".

—— Này mọi người, tôi là Đan Đan, tôi đã đồng ý lời cầu hôn, mọi người hãy chúc phúc cho chúng tôi đi nào!

—— Đan Đan là tôi!

—— tôi cũng muốn làm Đan Đan QAQ

—— mẹ nó, lần trước còn không có nhiều Đan Đan như vậy, mấy cái người không biết xấu hổ này, không thể học theo tôi mà rụt rè một chút à? Luôn muốn giả làm tôi là sao [doge][doge]

Dư Tễ Đan nhịn không được cười một chút.

Quần chúng ăn dưa trên mạng cũng thật tài tình.

Lần trước cũng có những cô gái như thế này, lần này càng nhiều hơn.

Còn có cô gái trực tiếp đăng một tấm ảnh mình đeo một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ.

—— thấy không? Đây là nhẫn cầu hôn của tôi, anh ấy thật sự yêu tôi đó ~ cho mấy người giả làm Đan Đan tức chết này [doge]

Dư Tễ Đan nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn kia, nhìn đến ngón áp út của mình, cô lại nở nụ cười.

Nếu để các cô ấy biết chiếc nhẫn của "Đan Đan thật" chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản, liệu bọn họ có thất vọng không?

Khi Lý Mính Hưu đẩy cửa vào, vừa lúc nghe được tiếng Dư Tễ Đan cười trong chăn.

"Cười cái gì vậy? Em vui đến thế à?"

"Ha ha ha ha......" Dư Tễ Đan ngồi dậy, đối mặt Lý Mính Hưu, "Em cười là vì em lại trở thành nữ chính Mary Sue nữa rồi."

Bàn tay đang lau tóc của Lý Mính Hưu dừng một chút: "............ Hả? Là sao?"

"............" Dư Tễ Đan chép miệng, "Anh chẳng biết gì."

Cô lại xoay người sang chỗ khác.

Cái tên Lý Mính Hưu này, khi lãng mạn thì sẽ lãng mạn nhất, khi làm người ta mất hứng lại có thể khiến họ tức điên người.

Cô thiếu chút nữa tức hộc máu.

—— Nói một lần cuối, Đan Đan là tôi, ngay lập tức tôi muốn cùng anh ấy trải qua một đêm tuyệt đẹp đây ~ anh ấy vừa ra khỏi phòng tắm, đang lau tóc, áo choàng tắm hờ hững trên người, tám múi cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện...... A, anh ấy lên giường rồi, ôm tôi từ phía sau, ôm chặt tôi trong vòng tay, loại cảm giác này thật tốt làm sao! Tay anh bắt đầu vuốt ve làn da mẫn cảm của tôi, môi anh ấy......

Dư Tễ Đan thật sự ngơ ra.

Đây là viết tiểu thuyết à? Càng về sau càng khó coi, thế mà lại còn......

Hay là chỉnh sửa từ một tiểu thuyết nào đó chăng?

Cô nghĩ đến mình và Lý Mính Hưu...... Cô cảm thấy cả người mình đều nổi da gà, quần chúng ăn dưa lần này này thật sự ảo tưởng quá nghiêm trọng!

"Đan Đan!"

Giọng nói trầm thấp của Lý Mính Hưu nhẹ nhàng vang bên tai cô.

Dư Tễ Đan: Tươi cười đột nhiên cứng đờ.jpg

Cô nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.

Trời đất! Lý Mính Hưu lên giường khi nào? Anh ở phía sau cô từ lúc nào?

Anh đã nhìn đến màn hình điện thoại cô rồi sao......?

Nếu mà để anh thấy được...... Dù cho cô có nhảy xuống biển cũng không tẩy trắng được đúng không?

Thật nguy hiểm......

Lý Mính Hưu vẫn không nói gì, áp lực trong lòng Dư Tễ Đan càng lúc càng lớn.

Cô nhắm mắt lại: "Em muốn đi ngủ."

"Được."

Phòng ngủ rộng lớn liền trở nên tối đen.

Sau đó, Lý Mính Hưu vươn tay, ôm lấy Dư Tễ Đan từ phía sau, ôm cô trong lòng ngực, một bàn tay luồn dưới cánh tay cô, nhẹ nhàng đỡ lấy mặt, để đầu cô thoải mái gối lên khuỷu tay anh.

Dư Tễ Đan: Thân thể đột nhiên cứng đờ.jpg

Vài giây sau, giọng nói trầm thấp mê người tiến thẳng đến bên tai Dư Tễ Đan: "Anh ấy ôm tôi từ phía sau, ôm tôi chặt trong vòng tay, tay anh vuốt ve làn da mẫn cảm của tôi, anh ấy ——"

Dư Tễ Đan bị chọc cười: "Anh im đi! Im đi! Không được nói nữa! A a a...... Thật là mất mặt mà!"

Lý Mính Hưu cười như không cười hôn cổ cô: "Lần sau em có ý nghĩ người lớn gì có thể trực tiếp nói với anh, đừng xem những thứ kia nhiều quá kẻo lại nghiện......"

Dừng một chút.

"......Đan Đan của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net