Chương 10: Tấm ảnh gây mâu thuẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi cô cảm thấy không tự nhiên, tự mình rút tay xuống, ánh mắt lảng tránh
"Mình...Chọn được rồi, định nấu cho anh ấy thưởng thức món ăn đầu tiên cũng là món cuối cùng cậu dạy mình, cho anh ấy biết thế nào là tuyệt vị nhân gian!"_Tố Cẩm bắt lấy củ cải, đặt vào trong giỏ xe
Lòng hắn chỉ còn một từ miêu tả... đắng!
Hắn chỉ cho cô để sau này, cô và hắn bên nhau, cô sẽ lại nấu món canh này, cả hai người lại ôn lại kỉ niệm trước đây, cả gia đình ấm áp, ăn món canh đã để hai người quen biết thân thiết với nhau
Vậy mà giờ đây... món canh này vẫn là cho người chồng cô, nhưng lại không phải hắn
"Ừm"_Dạ Vân gắng gượng mỉm cười, cùng cô ra quầy tính tiền
Hai xe đẩy đều có nguyên liệu như nhau, tiếc là lại không cùng mục đích
Hắn muốn nhớ lại
Cô lại muốn cho người khác thưởng thức
Haha... Dạ Vân hắn bao giờ mới hết ngu muội đây??

Thu ngân còn cười tươi nhìn hai người họ, còn tưởng vợ chồng cơ chứ
Tố Cẩm nhìn thấy nụ cười của cô gái đương nhiên ngượng ngùng
Hai người tạm biệt rồi tự về nhà mình
Đúng là 8 năm, cả một khoảng cách muốn gần lại cũng rất khó
Nhưng hắn vẫn muốn ở bên cạnh cô, lỡ đâu hai người họ không tốt thì sao? Hắn chen vào đó được không?
Dạ Vân hắn nghĩ người chồng kia đối với cô cũng rất tốt cho nên cô mới dành nhiều thời gian như vậy cho hắn, để rồi chẳng còn thời gian gặp người bạn tri kỉ này
Rồi tới một ngày
"Em nói cho anh biết! Đó là thằng nào? Em lại thân mật với nó như thế?"_Bạch Chấn lớn tiếng quát, vung ra một loạt tấm ảnh cô cùng Dạ Vân ở siêu thị
"Bạch Chấn! Anh phải tin em, đó là người bạn thân thời đại học, bọn em chỉ là bạn bè, cậu ấy rất tốt, còn cho chúng ta mượn tiền phẫu thuật, không phải như anh nghĩ đâu!!"_Tố Cẩm gấp gáp giải thích, trên trán đều rịn mồ hôi, hai tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt lại của Bạch Chấn
"Tin? Cô nói tôi làm sao tin được đây?! Làm gì có thằng bạn nào đơn thuần lại cho cô mượn gần 1 tỷ! Cô là thật sự ngây thơ hay là cố tình tỏ ra ngây thơ đây?!"_Bạch Chấn trên trán đều hiện gân xanh, dáng vẻ thực sự không thể kiên nhẫn nữa, lật đổ cả bàn gỗ lớn bên cạnh
"Cút!! Cút cho tôi!!"_Anh gào thét, Tố Cẩm chỉ biết chạy ra bên ngoài
Nhấn vào ngôi sao nhỏ góc trái đi mn ~0.0~ và nhớ bình luận nhá


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net