Chương 30: Chỉ có thể giúp em được như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Chấn bước ra, thấy cô đã tắt
đèn, anh cũng nằm xuống bên cạnh, cô khẽ nói
"Mai em sẽ đi làm, có lẽ sẽ ở lại công ty cả buổi trưa"
"Được"_Bạch Chấn chỉ đồng ý, hai người lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ
————————
Bạch Chấn hẹn Dạ Vân tại nhà, anh thấy Tố Cẩm đã đi, hiện tại chỉ còn hai người đàn ông, nói chuyện cũng tiện hơn
Có điều Bạch Chấn không biết, Tố Cẩm vẫn ngồi trên cầu thang, nghe đoạn hội thoại của hắn và anh
"Tố Cẩm đâu?"_Dạ Vân tiến vào, khẽ ngồi xuống
"Cô ấy sáng sớm đã đi làm, có chuyện gì mau nói đi"

"Vậy tôi cũng vào vấn đề chính, tôi với Tố Cẩm không có bất kể mối quan hệ nào, cô ấy không yêu tôi, tôi cũng vậy, giữa chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, tôi tặng dây chuyền cho cô ấy chỉ qua là mùa đông là tới sinh nhật Tố Cẩm, tôi ngày đó lại không ở Trung Quốc, muốn tặng trước để cô ấy không giận dỗi, nếu làm anh giận thì xin lỗi, cô ấy hiện tại với tôi đã quyết định không còn quan hệ nữa, chỉ vì cô ấy yêu anh nên mới như vậy, tôi cũng mong anh biết trân trọng tình cảm đó, người phụ nữ này yêu anh rất sâu đậm, tôi cũng chỉ muốn nói như vậy, nếu không còn gì nữa tôi xin phép"_Dạ Vân đứng lên, đầu óc có hơi choáng váng
Hắn vịn vào thành ghế, tiếp tục bước đi
"Nói dối, là anh yêu cô ấy nên mới muốn cô ấy hạnh phúc, phải không?"_Bạch Chấn cũng đứng dậy, tiến về phía hắn
Môi hắn hiện giờ khô khốc, không một chút huyết sắc
"Nếu đã phát hiện, vậy mong anh đừng làm tổn thương cô ấy, cô ấy đã trao trọn trái tim cho anh, phiền anh bảo vệ chung thủy với nó, tôi không thể chờ cô ấy được nữa, thời gian không còn nhiều, tôi muốn làm nhiều việc hơn cho cô ấy, hoàn thành một số ước nguyện mà tôi có thể giúp, cô ấy trong sáng thuần khiết như vậy, tôi rất muốn nâng niu nhưng lại không thể, người cô ấy yêu là anh, nếu không biết trân trọng rồi một ngày anh sẽ hối hận, Tố Cẩm cô ấy thật sự vất vả rồi, vì anh mà làm công việc rót rượu trong bar, cô ấy yêu anh... rất yêu anh, cho nên, hãy thay tôi bảo vệ cô ấy cả đời này"_Dạ Vân mỉm cười khó nhọc, hắn bước dần ra khỏi ngôi nhà đó
Bạch Chấn đứng im tại chỗ, hắn lại không biết cô đã khó khăn như thế
Là anh có lỗi với em Tố Cẩm,anh biết, anh không xứng với cô
Tình cảm của Dạ Vân đương nhiên hắn hiểu, hắn đúng là quá ích kỉ...
Tố Cẩm ngồi trên bậc thang, hai mắt mờ đi, cả cơ thể run rẩy, chân không thể cử động
Dạ Vân! Dạ Vân....!! Trong mơ hồ cô vô thức gọi tên hắn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net