Chương 7: Hỏi sự tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Vân ôm cô ra khỏi quán bar nhộn nhịp, đầu khẽ cúi xuống hỏi
"Tố Cẩm, rốt cuộc tại sao lại làm trong này?"_Dạ Vân có chút tức giận hỏi, giọng có lớn một chút
Cô chỉ lắc đầu, gương mặt nhợt nhạt đến khó coi
"Có phải có chuyện gì rất khó nói không? Nếu mình giúp được nhất định sẽ giúp"_Hắn nhìn cô chăm chú, lại vô cùng dịu dàng
"Dạ Vân... chồng mình... anh ấy gặp tai nạn, hiện tại cần số tiền rất lớn, mình phải kiếm được, nếu không, mọi chuyện sẽ không cứu vãn được nữa"_Tố Cẩm khó khăn nói, hai hàng nước mắt ướt đẫm khuôn mặt diễm lệ
Cái gì?! Cô vừa nãy đã nói gì? Chồng? Tố Cẩm đã có chồng rồi...
Vậy công sức của hắn bỏ ra là vô ích sao?
8 năm nỗ lực của hắn là vô ích
Hôn lễ hắn có thể cho cô, cô đã có rồi
Người đàn ông trưởng thành, cô cũng đã có

Vậy còn thành đạt? Liệu cô đã có chưa? Hắn có thể hơn người chồng của cô ở việc là người thành đạt, là thương nhân thượng lưu được hay không?
Một niềm tin nho nhỏ là dùng cái giàu để đàn áp người đó, nhưng hắn không nỡ
Cô đang gặp khó khăn, hắn lại không giúp, cho dù người chồng kia của cô có chết đi... cô vẫn không yêu hắn thì như thế nào?
Chi bằng giúp cô hoàn thành mong ước, cô cũng không cần phải làm công việc này nữa, cô cũng sẽ mang ơn hắn, dần thu lại khoảng cách 8 năm dài đằng đẵng kia
"Là bao nhiêu tiền?"_Dạ Vân mở lời, số tiền nào hắn cũng trả được, huống chi cái số tiền phẫu thuật nhỏ nhoi cho người kia, hắn không làm được thì không phải Dạ Vân
"Dạ Vân, cậu không cần... không cần giúp mình...Mình nói cho cậu chỉ để bớt phiền lòng, cũng không muốn cậu vì mình mà tốn nhiều sức lực"_Cô lắc đầu, giọng nói dồn dập
"Số tiền đó chỉ là phần nhỏ thôi, mình đối với cậu đương nhiên còn có thể đưa cả tài sản cho cậu"_Hắn cố gắng nói khéo, nếu cô cảm nhận được sự trân thành của hắn thực tốt
"Dạ Vân, nhìn cậu thật khác 8 năm trước"_Lúc này cô mới nhìn thấy chiếc áo sơ mi cậu đang mặc, từng đường nét đều cắt may hoàn hảo, họa tiết ẩn. Khi có ánh sáng chiếu vào mới thấy được sự đắt đỏ của nó, cô trước đây có học chuyên ngành thiết kế, cô đương nhiên hiểu
Thì ra bây giờ cô và Dạ Vân đã có khoảng cách lớn như vậy...
Cô tự cảm thấy không tự tin như trước nữa
Hắn nhìn cô trầm ngâm, ánh mắt từ bao giờ đã trở nên đắm say
Nhấn vào ngôi sao nhỏ góc trái đi mn ~0.0~ và nhớ bình luận nhá


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net