Những người bạn có câu chuyện đáng để kể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tôi đã kể cho các bạn những người tôi ghét và câu chuyện đằng sau nó. Vậy nên lần này, tôi sẽ kể cho các bạn những người mà tôi không ghét. Hãy nhớ là không ghét chứ không phải là thích. Sẽ khá dài nên hãy lấy snack và thưởng thức khi đang đọc
    Vũ và Vũ Bảo. Như các bạn đã biết thì họ là những người bạn đầu tiên của tôi ở ngôi trường này. Họ rất vui tính, nghịch ngợm, trẻ con và thích đùa. Họ luôn chơi rất vui với nhau nên tôi luôn cảm thấy bị bỏ rơi. Nhưng lúc đó tôi vẫn vui vì nhìn họ chơi là đủ rồi. Rồi tôi không còn thân với họ nữa từ sau lần xếp chỗ đầu tiên đó. Tôi không được điểm cao như họ nên chúng tôi không được ngồi nhau. Tuy nhiên Vũ và Vũ Bảo lại bằng điểm nhau. Cho nên họ đã thân lại còn thân hơn còn tôi đã tách biệt lại càng bị đẩy đi xa hơn. Có lẽ do tôi là dạng người nghiêm túc nên họ không thích chơi với tôi. Nhưng thôi vậy, họ vui là được, mình vẫn có thể có bạn mà. Từ đó tôi quyết tâm học giỏi hơn để chuyện như vậy không xảy ra nữa


Phương và Ngọc Anh. Họ là hai cô gái luôn đi với nhau hồi lớp 6. Đối lập nhau nhưng lại luôn đi với nhau. Phương thì là một bạn nữ mạnh mẽ, từng được giải Võ cấp thành phố. Da ngăm đen. Con giáo viên dạy Hóa. Cậu ấy học Văn giỏi và Toán nữa. Cậu ấy khi đã nói thì sẽ nói nhiều, khi không muốn nói là im luôn. Còn Ngọc Anh thì điệu đà, trẻ con. Hai người họ thật sự rất quý nhau luôn. Lúc nào cũng thấy kè kè bên nhau. Nhưng tôi luôn thấy có một ẩn khúc gì đó giữa hai người đó. Thôi, quay trở lại câu chuyện nào. Lí do mà tôi quen với họ là qua...Muvik. Đúng vậy, là Muvik đó. Nghĩ lại mới thấy xấu hổ khủng khiếp. Ngọc Anh rất hay quay những video bằng Muvik rồi đăng lên. Còn tôi thì chia sẻ những video đó lên facebook rồi thân nhau luôn. Thân với Ngọc Anh thì tôi cũng chơi được với Phương. Mặc dù trước cái vụ Muvik thì đã quen Ngọc Anh qua một chuyện khác rồi nhưng chuyện đó chả ai muốn kể đến nữa vì nó liên quan tới danh dự của tôi. Theo thời gian, ai cũng như Vũ và Vũ Bảo, Ngọc Anh và Phương không bắt chuyện với tôi trong suốt 2 năm tiếp theo.

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                            Long,Thịnh,Nhật. Trong số những người mang giới tính nam thì họ là một trong những người đỡ nhất. Họ không quá nghịch ngợm như những người khác. Họ cũng không quá mạnh bạo, thô rát, cục cằn. Họ là những người con trai mà ít nhất thì tôi có thể đến gần. Tôi biết thêm về họ khi học thêm Văn cô Hiền ở trường. Học thêm Văn cô Hiền thực sự là một khoảng thời gian đáng trân trọng. Tôi sẽ kể về các câu chuyện ở cái lớp đó sau. Ở đó, tôi có cơ hội được biết thêm về những người mà tôi chưa từng có cơ hội nói một lời như Long, Thịnh và Nhật chẳng hạn. Giữa 3 người họ có một mối liên kết thực sự chặt chẽ, một tình bạn có vẻ như đã có từ lâu lắm rồi. Đôi lúc tôi ghen tị với họ vò tôi thực sự có ít bạn. Thịnh là người nghịch ngợm hơn trong 3 người. Hai người còn lại có ve ăn nói nhẹ nhàng hơn, chậm rãi hơn. Tôi được tiếp xúc với họ trong vài tháng học thêm đó rồi vào năm sau, khi cô Hiền không dạy nữa, lớp học thêm Văn không còn thì chúng tôi KHÔNG BAO GIỜ nói chuyện với nhau nữa. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ về lớp học đó – nơi tôi, Ngọc Anh, Long,Thịnh,Nhật,... vui đùa.

Mĩ Thảo, Uyên Chi. Mĩ Thảo và Chi là hai người bạn thân từ tiểu học. Họ rất giống nhau. Từ ngoại hình đến tính cách. À, tính cách thì không giống lắm. Mĩ Thảo là một bạn nữ có cơ thể đồ sộ. Bạn ấy thường cho tôi đồ ăn vặt nên tôi cũng thấy bạn ấy là kiểu người thân thiện. Nhưng Mĩ Thảo sẽ nổi ddien khi cần thiết và thực sự là bạn không nên đùa với Mĩ Thảo đâu. Tôi từng ngồi cạnh Mĩ Thảo rồi, tôi biết. Mĩ Thảo có nhiều tiền nhưng lại toàn tiêu vào......đồ ăn. Tôi vẫn không hiểu tại sao bạn ấy có thể tiêu hơn một triệu vào đồ ăn trong một tháng được. Trái lại với Mĩ Thảo, Chi là một người trầm tính hơn. Chi rất kiệm lời, ít nói. Thường thì Chi chỉ nói nhiều với những người mà Chi thoải mái với. Hồi đó cả Chi và Mĩ Thảo đều là tổ viên tổ tôi. Chi ngồi cạnh tôi lúc học thêm cô Trang. Phải mất khá lâu Chi mới nói nhiều với tôi. Tình bạn cảu chúng tôi không quá sâu như những người trên nhưng tình bạn này chưa từng bị ngắt quãng.

Hòa An và Quyên. Những người bạn ngồi cùng tôi lần đầu tiên trong ngôi trường. Câu chuyện của họ thì các bạn đã biết trong các tập trước rồi nên tôi cũng không muốn kể thêm. An thì vẫn chơi với tôi theo kiểu xã giao còn Quyên vì một thứ mà đã biến mất khỏi cuộc đời cấp 2 của tôi luôn. Đó là câu chuyện mà tôi để dành cho sau này.

Cuối cùng là những người tôi chỉ chơi được trong khoảng 1-4 tháng hoặc là vài ngày, vài tuần của năm lớp 6 rồi từ đó là không còn gì luôn. Lớp trưởng Lại Thị Hồng Hạnh, Lê Đạt...Họ đều là những người có lòng tốt tạm thời. Không phải cũng có thể kiên nhẫn với tôi, tôi biết. Hạnh chỉ chơi với tôi trong cuối kì 1 và đầu kì 2 của lớp 6. Cậu ấy khá nghiêm túc nên đã được phong làm lớp trưởng. Cậu ấy cũng góp mặt trong bước đầu bị tiêm nhiễm bởi Hùng của tôi. Tôi luôn cảm thấy câu ấy nói chuyện với mình chỉ vì cậu ấy ngồi trên mình. Đến tận bây giờ, chúng tôi chỉ nói chuyện về những nhiệm vụ mà cậu ấy giao cho tôi làm. Lê Đạt là người gương mẫu và có phần lập dị nhất mà tôi từng gặp. Cậu ấy thực sự không thích việc luật lệ bị vi phạm. Cậu ấy sống trong một gia đình khá giả. Cậu ấy rất nhạt nhưng luôn cố gắng tỏ ra hài hước. Tôi luôn cười gải vờ mỗi khi cậu ấy nói chuyện hài. Haha. Bây giờ tôi cũng ít nói chuyện với cậu ấy đi rồi, có lẽ chúng tôi không hợp nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net