Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời ngã về chiều không biết đã bao lâu, Kha Vũ rốt cục cũng tỉnh. Y từ từ mở mắt ra, đồng tử đen nhánh vẫn còn tia mờ màng nhìn trần nhà.

" Kha Tiểu Chủ, người tỉnh?" Mạn Nhi bưng lại bên giường một chén nước đỡ y dậy giúp y uống. Kha Vũ sau khi được uống nước liền cảm thấy cổ họng y không còn đau rát như lúc nãy nữa, y đặt nhẹ tay mình lên tay Mạn Nhi khẽ hỏi "Mạn Nhi..ta..ta..đã ngủ..bao lâu..rồi..??"

Mạn Nhi nhìn y. Tiểu Chủ của nàng lại nói lắp, rốt cục là y có bị bệnh hay không?? Tuy lại có thêm câu hỏi xuất hiện trong tâm, Mạn Nhi vẫn bình thản trả lời y "Tiểu Chủ, hiện tại đã là canh Tị rồi, Tiểu Chủ có cảm thấy đói hay không? Mạn Nhi giúp người lấy ít thức ăn."

Kha Vũ hoảng hốt nhìn nàng, hiện tại đã là canh Tị, nói như thế y từ hôm qua đến nay điều là ăn không ngồi rồi. Một người hầu mà có tư cách xem thường việc làm như y có phải hay không y sẽ bị đuổi. Kế mẫu đã từng dăn dò, nếu y để cho bị đuổi về nhà thì cũng đừng mong sẽ được sống tốt nữa. Kha Vũ không khống chế được nắm chặt vạt áo nhìn Mạn Nhi bằng cặp mắt lo sợ, y muốn hỏi y có phải hay không sẽ bị đuổi đi nhưng y lại hèn nhát đến độ một câu hỏi cũng không dám thốt ra.

Mạn Nhi tất nhiên có để ý đến thái độ của y, "Tiểu Chủ người là có việc gì cần yêu cầu hay sao??"

Kha Vũ lắc đầu, việc làm y cũng không làm còn có gan đòi hỏi cái gì khác nữa hay sao. Mạn Nhi rốt cục rất có ý tứ như có như không hỏi y "Hay là Tiểu Chủ đang lo sợ mình bỏ lỡ công việc?"

Kha Vũ liền có phản ứng, người y lại run lên một trận, vạt áo cũng nắm chặt hơn. Mạn Nhi rốt cục thanh tỉnh, nàng đã hoài nghi có phải hay không Tiểu Chủ đang nghĩ người chẳng khác một cái thân nô tài. "Tiểu Chủ, Mạn Nhi có thể hay không hỏi người vài chuyện, chuyện việc làm gì đó chính là không cần lo sợ, người có hiểu?"

Kha Vũ ngước lên nhìn nàng, lại bắt gặp được ánh nhìn tin tưởng của Mạn Nhi, y rốt cục thở nhẹ ra gật gật đầu. Vì thế Mạn Nhi bắt đầu tìm lời giải cho những thắc mắc của nàng. Có thể những thứ nàng hỏi được hôm nay, sẽ có thể giúp ích cho chủ nhân sau này thì sao.

Mạn Nhi bắt đầu hỏi y ''Kha Tiểu Chủ, người có biết việc người đến đây có ý nghĩa gì hay không??"

"Ư...ư..ừm..là..nô.t.ài..?" Kha Vũ chột dạ nói chuyện càng lắp bắp, rõ ràng một thân nô tài mà công việc bao ngày cũng không động.

"Không phải. Người là phu nhân của gia chủ Đường gia- Đường Trình Phong, người có quyền qui nhất trong phủ này, hoàn toàn không phải nô tài."

" Nhưng kế mẫu nói ta..ta đến đây là..là.." Kha Vũ đang tận lực dùng đầu óc phân tích câu nói của Mạn Nhi.

Mạn Nhi lắc đầu ''Người có hiểu hay không sức mạnh của cái gọi là Phu nhân Đường Phủ?''

Quả nhiên Kha Vũ lắc đầu, gia đình y vốn chỉ là một cửa tiệm buôn vải nhỏ trong trấn, xung quanh y điều là những nông dân chấc phác, làm gì có người danh uý đến độ được gọi hai tiếng là Phu Nhân. Lúc mẫu thân y mất , y cũng chỉ mới năm tuổi hiểu biết được những điều xung quanh đối với y đã là quá nhiều rồi. Nếu y không bị kế mẫu bán đến Phủ gia Đường gia, y có lẽ mãi mãi củng chỉ biết làm những công việc trong bếp nặng nhọc, mãi mãi cũng không có cơ hội ló mặt đến cửa chính.

"Phu nhân Đường gia chính là không cần phải làm gì hết. Người có nhớ những lời lão gia nói hôm qua?"

''Cùng Diệp..Diệp phu nhân..chăm sóc Phong Nhi?'' y nghĩ nghĩ lại nói tiếp ''Phong Nhi..là..là Đường Trình..Phong.??''

''Đúng vậy! là gia chủ, người ngoài chăm sóc gia chủ thì không cần làm gì cả, mọi việc đã có Mạn Nhi. Phu nhân chính là người có thể yêu cầu mọi thứ miễn nằm trong phạm vi đáp ứng của phủ gia.''

Thật sự từ câu nói của Mạn Nhi có thể hiểu, đáp ứng một kẻ suy nghĩ đơn giản như Kha Vũ hoàn toàn dư sức, Ai biểu Đường Phủ trên dưới chỉ chịu nghe theo triều đình, ngoài hoàng thượng ra, có ai cả gan động đến Đường phủ nếu còn muốn sống. Ngoài ra nàng còn cần giám định một vài việc, những việc này có lẽ sẽ cần đến đại phu.

''Thật..sự..không không cần làm gì..??" Kha Vũ thật sự không tin được. Nếu y không cần làm gì hết, vậy..thì y xuất hiện ở đây để làm gì. A! có phải nhiệm vụ của y là chắm sóc Đường Trình Phong, ngay cả gia gia và Mạn Nhi điều nói thế mà. ''Mạn Nhi..ta..ta..có phải sẽ chăm sóc cho..người..tên..Đường Trình..Trình Phong??"

Mạn Nhi gật đầu. Kha Vũ liền vui vẻ, dù y còn chưa biết người kia là người như thế nào, trông hình dáng ra sao nhưng chỉ cần y có việc cần làm, y sẽ không cần sợ bị đuổi đi. Như vậy cũng sẽ không lo kế mẫu khiến hắn sống không an thân, nhưng việc chăm sóc gì đó không biết có nhiều không, cũng không biết y sẽ có được ngày nghĩ hay không, y thực sự đã có chút nhớ tiểu đệ của y, nếu có được một vài ngày nghỉ, y thực sự muốn trở về thăm đệ đệ khả ái của y. Kha Vũ liên tục suy nghĩ càng ngày càng nhiều, khuôn mặt cũng ửng hồng lên nhìn qua thực khả ái.

''Vậy,..hiện tại người có muốn ăn gì hay không??" Mạn Nhi lại hỏi thành công cắt đứt dòng suy nghĩ đang cuộn trôi ào ạc trong lòng y, cũng đồng thời nhắc y rằng bao tử y đã biểu tình thực sự dữ dội a~~

''Gì..gì..cũng được..'' Kha Vũ thực sự đói, nhưng y cũng không có đòi hỏi chỉ cần có thể no bụng y cũng đã mãn nguyện rồi. Như thế, Mạn Nhi thay y quyết định chuẩn bị cho y một bát cháo cá nóng hôi hổi. Kha Vũ nhìn đến con mắt sáng rực, đồ ăn nóng hôi hổi như vậy, y đã bao lâu chưa có được nhìn đến. Kha Vũ ngước nhìn Mạn Nhi, đáy mắt lại không kiềm chế được câu hỏi, cái này y thực sự có thể ăn?

Mạn Nhi lại buồn cười gật đầu, này nếu không để y ăn chẳng lẽ là nàng sao? Nàng cũng đâu có bị bệnh mà cần phải ăn cháo.Mạn Nhi đỡ y lại bàn để y có thể thuận tiện mà ăn.

Kha Vũ ăn dù chậm rãi nhưng có thể thấy y ăn rất ngon, mặt điều vì hơi nóng mà trở nên ửng ửng hồng, chốc chốc lại còn quay sang hỏi Mạn Nhi thực sự không ăn?

Mạn Nhi lại lắc đầu lần nữa '' Bát cháo này là chuẩn bị cho Tiểu Chủ, người nếu có thể ăn hết, Mạn Nhi cũng có thể kêu người chuẩn bị cho ngài một ít điểm tâm."

Kha Vũ nghe đến điểm tâm mắt liền sáng rực, từ ngày cha y mất đi hầu hết điểm tâm kế mẫu điều dành cho tiểu đệ, thực sự đã rất lâu y không có ăn đến. Y lại miên man suy nghĩ, không biết bên trong có Kẹo đường viên hay không.. Mặc kệ là có hay không, y thực sự đối điểm tâm là có niềm yêu thích rất lớn, động tác cũng chủ động nhanh hơn, xém chút y đã sặc (- -)

Mạn Nhi lại khuyên bảo y không cần gấp gáp, cứ chậm rãi mà ăn, điểm tâm củng không có chạy mất đi.

.

Mạn Nhi nhìn y ăn được một lúc rốt cục hỏi '' Kha Tiểu Chủ. Có thể nói cho Mạn Nhi biết người vì sao lại bị cảm hay không??"

Kha Vũ từ từ nhớ lại lúc sáng '' Ta..ta không biết..chỉ là lúc..lúc sáng..nhân lúc mọi..mọi người còn còn chưa thức..nên ra.ngoài nhìn..mặt mặt trời mọc..một lúc...''

''Là ngắm mắt trời mọc sao? lúc đó tầm khoảng mấy giờ vậy? Tiểu chủ người đã ngắm như vậy bao lâu??''

Kha Vũ lại mất khoảng một phút để suy nghĩ, rốt cục trả lời'' Tầm khoảng...khoảng.. canh mẹo đi..., ngồi như vậy ở hoa ..viên củng là... khoảng một một giờ đi..hẳn là vậy.."Kha Vũ không xác định được mình ngồi như vậy bao lâu.

Không có ai biết, khả năng ngẩn người của Kha Vũ hiện tại là chưa tìm được người làm địch thủ,

Mạn Nhi ngớ người, nàng lần đầu tiên phạm phải sai sót rồi, nàng không nghĩ tiểu chủ có thể thức sớm như vậy, còn ngồi dưới sương hơn một canh giờ, áo ấm bên trong cũng không thấy xuất hiện nếp nhăn, y rõ ràng cũng không có đụng tới, một thân áo mỏng đi ngồi dưới sương hơn một canh giờ, y chỉ bị nhiễm phong hàn thực sự đã là may mắn lắm.

Bất quá, Mạn Nhi cần phải điều chỉnh lại thời gian của mình, hoặc là tiểu chủ cần ngủ nhiều hơn, hoặc là nàng cần thức sớm hơn. Nếu không lại để y chạy lung tung như thế lần nữa, không rõ sẽ xảy đến chuyện gì. Mạn Nhi âm thầm ra quyết định của mình.

Kha Vũ ăn thực sự rất chậm chạp, ước chừng hiện tại đã gần nữa canh giờ y vẫn không thành công đem bát cháo nhỏ ăn hết đi. Hiện tại còn có thể nhìn thấy y đang cố sức múc từng muỗng đưa vào miệng. Thực ra từ nhỏ khẩu phần ăn của y đã rất ít, từ ngày kễ mẫu xuất hiện phần ăn lại càng thêm giảm. Cho nên hiện tại, đột ngột bắt y ăn nhiều như thế, thực sự đối y có chút quá sức.

Mạn Nhi rốt cục đau lòng dừng lại động tác của y ''Kha Tiểu Chủ, nếu ăn không nổi củng không cần phải cố. Như vậy sẽ bị bội thức đấy.'' Kha Vũ đau lòng nhìn bát cháo bị bưng đi, y ăn không hết như vậy điểm tâm cũng sẽ không có rồi. Chỉ cần nghĩ đến không có điểm tâm hiếm có xuất hiện, đôi mắt to tròn liền rủ xuống. Nhìn y như tiểu bạch thỏ bị bỏ rơi.

Ngoài ý muốn, Mạn Nhi vẫn kêu người chuẩn bị điểm tâm cho hắn. Điểm tâm kia lại còn là một đĩa toàn kẹo đường viên. Tiểu bạch thỏ mắt liền sáng rỡ lên, miệng cũng không kiềm chế được cười tức thì quay sang hỏi Mạn Nhi chỗ kẹo kia thực sự là cho y hay sao?? Mạn Nhi tất nhiên gật đầu còn bỏ thêm một câu '' Tất nhiên điều là chuẩn bị dựa theo sở thích của tiểu chủ.''

Kha Vũ bất ngờ thấy rõ, Mạn Nhi làm sao biết y thích kẹo đường viên vậy, y chỉ mới đến đây vài ngày, cũng không có nói gì nhiều về bản thân cho Mạn Nhi nghe, y thực sự không hiểu nàng làm sao có thể biết a~~

''Chẳng lẽ người không nhớ gì hay sao??'' Mạn Nhi tất nhiên là hỏi đến lúc sáng rõ ràng chính y là người đối nàng đòi kẹo đường viên.

Kha Vũ lắc đầu, bộ y có nói gì lúc sáng hay sao??

Mạn Nhi tất liền hiểu, coi ra lúc sáng y chính mình làm gì điều đã quên hết rồi, nàng liền bảo y ăn điểm tâm của mình đi, mọi chuyện khác củng đừng quản nữa.

Kha Vũ ngồi ăn điểm tâm so với lúc nãy còn chậm hơn, như là sợ sẽ bỏ sót một hương vị nào đó của kẹo đường viên mà y đang ăn. Tuy vậy, y ăn củng chỉ có hai viên liền dừng, đầu lại xoay xoay khắp phòng như đang tìm kiếm gì đó.

''Sao vậy, kẹo đường viên ăn không ngon hay sao??' Với lại Tiểu Chủ người đang tìm kiếm cái gì vậy??'' Mạn Nhi không nghĩ y chỉ ăn có hai viên a~~, lúc sáng trong phủ chỉ còn sót lại năm viên, nàng cũng sai người đem đến hết cho y. Y ăn không sót một viên, ngược lại tầm mắt vẫn thể hiện rõ ràng còn có thể ăn nữa mà. Vậy sao hiện tại lại chỉ dùng có hai viên, hai là kẹo đường vừa mua nay không ngon, nếu không ngon nàng đành phải sai người đi trấn khác mà tìm mất, vì đây là kẹo đường viên ngon nhất trong trấn rồi. Mạn Nhi lần này dùng hết đầu óc của nàng phân tích vấn đề đơn giản phía trên.

Kha Vũ lắc đầu, khuôn mặt thoã mãn nhìn đĩa kẹo trên tay '' Kẹo rất..rất..ngon. Này là đê..để dành cho ngày mai..ngày mốt..ngày ngày..ừm..thật nhiều ngày sao..điều có thể ..ă..ăn..''

Mạn Nhi liền thở phào, đem đĩa kẹo đặt lại trên bàn '' Không cần phải vậy đâu, hiện tại trù phòng còn rất nhiều, người mỗi ngày nếu thích điều có thể ăn, miễn là đừng ảnh hưởng đến sức khoẻ của người là được.''

'' Thật..thật sự có thế ăn..ăn hết sao..??'' Kha Vũ không tin được, thật sự có nhiều kẹo đến nỗi y có thể ăn mỗi ngày hay sao, và..y thật sự sẽ được ăn mỗi ngày hay sao.

''Thật sự.''

Kha Vũ lại càng vui vẻ ăn hết số kẹo còn lại, sau đó ngaon ngoãn nghe theo Mạn Nhi sắp sếp an tĩnh đi vào giấc ngủ. Y thực sự hiện tại đang cảm thấy rất hạnh phúc, y chưa từng cảm thấy may mắn đến vậy có thể ăn một lần nhiều kẹo đường viên, chẳng những thế sau này mỗi ngày điều sẽ được ăn. Không biết y sau này có thể đem về cho tiểu đệ một ít hay không. Kha Vũ lại miên man suy nghĩ rồi thiếp đi trong tâm trạng cực kì vui vẻ.

Mạn Nhi nhìn y không khỏi thở dài, thực sự trên đời còn có người có thể dễ thoã mãn đến vậy hay sao? Mạn Nhi nghĩ nghĩ rốt cục quyết định ngày mai sẽ tìm đại phu giải đáp những thắc mắc của nàng. Nhân tiện sẽ hỏi thăm luôn người kế mẫu luôn được tiểu chủ của nàng nhắc đến kia là người có thể độc ác thế nào mà dùng y đem đi gán nợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net