little gift

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Cậu dừng lại khi đèn đường vội chuyển xanh, mặc bao lời mắng nhiếc xung quanh rồi bỗng dưng ngược lối mà chạy về phía sau. Mái tóc dài quá khoé mắt cứ phất phơ trong cơn gió chiều nhè nhẹ, ngày hôm nay cậu đã có những nỗi buồn thoảng qua khóe mắt rồi chạm khẽ vào trái tim đang héo hon từng ngày. 

Nắm tay siết chặt để lộ cả một mảng những sọc gân xanh nổi lên trông như những thiết tha cầu mong giữ lấy một thứ gì đó mà bản thân đã vội đánh rơi giữa đường. Ánh mắt đừng lại khi tiếng thở hì hục phả một hơi dài chạm vào mu bàn tay. 

Đã từng đi ngược lại với lẽ thường của sự lãng quên, để cứ khắc ghi một đoạn hồi ức mỏng mang tựa sương khói mơ hồ.

Để dừng chân rồi lại chẳng thiết tha bước đi, chỉ muốn chìm sâu trong chính nỗi cô quạnh mà bản thân vẽ ra. 

Nhớ về quá khứ, như đang chạy ngược chiều, mà bất chấp cả đèn đường bật xanh.

Giữa cơn mưa mùa hạ như vỗ về lên đôi bờ vai yếu mềm, cậu đứng đó mặc cho tâm trí lẫn cả cái lạnh đang từng chút một chạm vào chính nỗi cô độc mà mình giấu đi tận bấy lâu nay. Bàn tay run run đặt lên gương mặt khắc sâu những phiền lòng đã từng chôn giấu đi mà vuốt nhẹ từng cái, đánh tan từng giọt mưa lửng lờ chạm vào khóe mắt, vùi tan cả những kí ức bỗng chốc rả rích trong tim này.   

2.

"Chạy đi đâu, Son Seungwan em đứng lại đó cho tôi !" 

Cậu níu tay cô lại tiếng thở than cứ tan vào mưa rồi chạm vào tận cùng những nỗi đau đang róc rách chảy ngược vào tim cậu lúc này. Tiếng nói thều thào đứt quãng vừa lãnh đạm lại vừa mang lấy một chút tức giận :

"Chạy cái gì mà chạy ! Vị trí đó không phải của em sao, chạy trốn như thế thì đến bao giờ em mới có được thứ em muốn đây."

Nhìn cô với đôi bờ vai run lên làm sao giấu đi hết những đau lòng đang cuộn lấy từng vòng trong lồng ngực cậu lúc này. Chạy trốn, kẻ chạy trốn phải chính là cậu, trong đoạn tình cảm thầm lặng này cậu mới là kẻ hèn nhát. 

Mặc cho cái siết ngày càng chặt của cậu, mặc cho mưa có nặng hạt bao nhiêu phủ trắng cả một góc trời đêm thanh bình, thì cô vẫn cứ khóc những tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng. Đã không có lấy một lời nào nữa khi cái ôm cứ mặc nhiên mà phủ lên những đau thương đó một loại bảo bọc thường tình. 

Đôi lúc lại là những tiếng thì thầm rất khẽ, lời nói cứ nhỏ bé đến nỗi muốn ru cả người kia vào những khoảng không trầm lặng trong chính nỗi cô đơn bất tận này :

"Không sao cả tôi sẽ luôn bên em. Dẫu có chuyện gì đi chăng nữa vẫn sẽ luôn bên em"

Cả hai đứng đó một khoảng lâu sau của tiếng lòng đã dần nhạt. Cô rời khỏi cái ôm tay lau đi hàng nước mắt vẫn chưa kịp hong khô, nụ cười trên môi cũng gượng gạo đi ánh nhìn cũng chẳng còn những yếu mềm, chỉ còn sót lại đó là một chút thương tâm. Một mối tơ vò mà cả hai đều chẳng buồn tháo gỡ.

"Taehyun đừng tốt với em nữa, đừng mãi bảo bọc em nữa ! Xin anh đấy !"

"Tốt với em hay không tốt với em.Em biết tôi chẳng có lựa chọn nào cả mà !"

Cậu dừng chân khi đứng trước cánh cổng cao, đôi hàng mi kéo chặt lại một điểm để giấu đi sự nhiễu loạn trong tâm trí mình. Bàn tay nằm trong túi quần tây cứ bệch đi vì mồ hôi lẫn cái lạnh của tiết trời vừa tạnh mưa. 

"Vậy thì đừng tốt với em nữa, vì giữa chúng ta đã không thể nào dành cho nhau cái gọi là trọn vẹn nhất trong mối quan hệ này" .

Cả nỗi đau cũng dịu dàng biết bao khi cô xoay người rời đi để mặc cậu đứng đó. Cho đến khi đôi mắt nhắm chặt để giữ lấy bóng hình của người thương dần khuất dạng thì lúc đó mọi thứ như đánh đổ cả một con người kiên cường. 

3.

Bởi những trọn vẹn loang lổ nên người ta mới thường cố chấp nhiều đến như thế.

Kí ức của những ngày vui cứ neo mình vào sự cố chấp. Kí ức của những nỗi buồn cứ mặc sức gieo vào lòng một vài niềm đau hèn hạ. 

Bởi những cố chấp nên lòng này cứ mãi loang lổ những vệt dài của đau thương.

Trong cái mập mờ của ánh đèn đường có một bóng hình đổ dần những bi lụy xuống mặt đường ẩm ướt. Bóng lưng ngã vào bức tường sau lưng, đánh đổ cả một hoài niệm chơi vơi. Đêm đông lặng lẽ như tờ như đợi chờ để bóc trần lấy từng mảnh yếu đuối trong con người cậu. Mạnh mẽ cũng chẳng để làm gì sau những đắng cay đã từng đi qua.

Cái nhắm mắt hững hờ như đoạn đường chạy ngược, chạy vào mưa vào những nỗi đơn côi tưởng chừng đã rệu rã đi. Cậu nheo mắt ngẩng cao đầu, dưới bầu trời một màu đen tĩnh mịch đến mơ hồ chẳng rõ. Thứ ánh sáng nhạt màu của đèn đường cứ mãi vỗ về những bóng hình cô độc vào sâu thẳm trong tâm trí cậu lúc này. 

Tất cả tưởng chừng đã phai nhạt đi nhưng chỉ trong một khoảnh khắc trong một phút giây đều có thể khiến người ta vấn vương những đau lòng đã cũ nhiều đến thế.  

.

Cuối cùng, ta vẫn chọn đi ngược với dòng thời gian.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net